Chương 7: Ướt
Chỉ trong nháy mắt không khí giống như đọng lại, cảm xúc quá mức khiếp sợ khiến Từ Gia có loại ảo giác linh hồn xuất khiếu, hồn phách treo giữa không trung, thờ ơ lạnh nhạt nhìn hình ảnh mình mất mặt thất thố trước cha.
Dường như Từ Dịch Thu cũng bị ngoài ý muốn làm cho ngây ngốc, từ trước tới nay chỉ có biểu cảm lạnh nhạt, hiếm khi xuất hiện chút cảm xúc kinh ngạc.
Nhưng phản ứng của hắn nhanh hơn Từ Gia, sau khi ngây ngốc hai giây, thì cúi người nhặt khăn tắm phủ thêm giúp cô.
Từ Gia mới kịp phản ứng lại, từ gương mặt đến cổ nhanh chóng đỏ lên, cô luống cuống tay chân quấn khăn tắm thật kỹ, vẫn cảm thấy không có cảm giác an toàn.
Sau đó cô không màng nguy hiểm té ngã, bước đi vội vàng chạy chậm vào phòng ngủ.
Hoảng loạn không nhìn đường.
Sau khi tiến vào mới phát hiện đây là phòng cha.
Người đàn ông sống một mình, trong phòng ngủ trang trí thực sự đơn giản, màu xám là màu sắc chính thoạt nhìn rất lạnh nhạt.
Từ Gia đứng ở giữa phòng, không biết là nên tiến lên hay lùi xuống.
Từ Dịch Thu đi theo sau cô vào không nhìn ra được rối rắm của cô, giọng điệu bình thản nói với cô:
“Trèo lên giường đi, tiện bôi thuốc.”
Từ Gia nghe thấy thế không nói chuyện, do dự một lát mới chậm rãi đi tới mép giường, an tĩnh trèo lên.
Cô nghĩ: Cha ngủ một mình, vì sao mua giường to như vậy?
Bốn người lớn cùng nằm lên đều dư dả.
Khi cô đang suy nghĩ miên man, Từ Dịch Thu đã đi tới mép giường, im lặng cúi đầu nhìn lưng con gái.
Có khả năng cô còn chưa phát hiện, vừa rồi khi cô cúi người trèo lên trên, khăn tắm trên người cô bị kéo lên trên, hai mông thịt vểnh cao đều lộ ra nửa, thậm chí có thể thấy được ít bóng ma ái muội chỗ chân tâm cô.
Tay cầm thuốc mỡ nắm chặt lấy, Từ Dịch Thu cúi người kéo chăn gấp chỉnh tề ra, nhẹ nhàng che nửa người dưới của cô, mới nói:
“Lấy khăn tắm ra.”
Gương mặt Từ Gia vẫn đỏ bừng, nhưng sau lưng nóng rát đau đớn khiến cô không thể làm ra vẻ, trong lòng không ngừng trấn an mình.
Người đàn ông phía sau là cha ruột của cô, không phải dã nam nhân nào đó, thực ra bị nhìn cơ thể cũng không sao, dù sao cơ thể cô cũng là hắn cho.
Khi khăn tắm được lấy ra, cơ thể Từ Gia không tự chủ được co rúm lại một chút, hai nhũ thịt trước ngực cũng bị đè chặt, chuyện này khiến Từ Gia có chút khó thở.
Nhưng mà cô không dám điều chỉnh tư thế, sợ bị lộ, nghẹn đến mức thực sự khó chịu.
Rất nhanh một cái gối ôm mềm mại đưa tới bên cạnh cô, chỉ nghe người đàn ông nói:
“Dùng cái này lót.”
Gương mặt Từ Gia càng đỏ, cảm thấy đỉnh đầu sắp bốc khói, nhưng cô vẫn nhanh chóng lót gối ôm đến trước ngực, hơi thở lập tức thông thuận hơn.
Đợi cô an tĩnh lại, Từ Dịch Thu mới dùng bông lấy thuốc mỡ, bắt đầu bôi trên làn da đỏ lên của cô.
Thuốc mỡ hơi ướt át và dính nhớp, bôi từng chút một lên làn da của cô, xúc cảm trơn trượt khiến Từ Dịch Thu hơi phân tâm.
Hắn mím môi, yết hầu hơi nhúc nhích, ánh mắt theo đầu ngón tay thong thả dao động xuống dưới.
Từ Gia an tĩnh nằm bò, cảm thấy sau lưng giống như có lông chim đang gãi ngứa.
Cơ thể của cô vốn nhạy cảm bị cọ nhẹ như thế, vòng eo không khống chế được muốn vặn vẹo.
Cô gian nan nghiến răng nhịn xuống.
Nhưng động tác cào ngứa còn đang tiếp tục đi xuống, sau eo là chỗ nhạy cảm của Từ Gia, cô thực sự không chịu đựng được hừ nhẹ một tiếng, sau đó xoắn mông muốn né tránh.
Thấy phản ứng của cô lớn như vậy, Từ Dịch Thu hỏi cô: “Rất khó chịu sao?”
Từ Gia vùi mặt vào gối ôm, ồm ồm nói: “Ngứa...”
Khóe miệng Từ Dịch Thu hơi nhếch lên, nhẹ nhàng nói: “Nhịn một lát, rất nhanh sẽ xong.”
Chỗ bôi thuốc mỡ có chút lạnh lẽo, Từ Gia thoải mái mà thở sâu, cô nghĩ nhịn một lát đi, cùng lắm thì cười to là được.
Không biết vì sao làn da bôi thuốc trở nên càng ngày càng mát lạnh, nhưng chỗ nào đó ở chân tâm lại càng ngày càng nóng, chẳng lẽ cảm giác bị phỏng còn di chuyển xuống?
Không chỉ cảm thấy nóng, dần dần Từ Gia thậm chí cảm nhận được ướt át từ bắp đùi cô lan tràn ra...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro