Chương 5: Ngoài ý muốn
Từ Gia nhớ rõ khi cha mẹ ly hôn, căn nhà to là cho mẹ, nhưng mà sau khi làm xong thủ tục ly hôn, nhà ở cũng bị bán đi, mẹ dẫn theo cô và khoản tiền khổng lồ đến Nghi Thị, từ đây chưa từng trở về.
Cho nên hiện giờ cha dẫn cô tới, là nhà sau này mua của hắn.
Tay Từ Gia nắm chặt áo vest của cha, an tĩnh ngồi đó, mặt ngoài nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng là sóng gió mãnh liệt.
Xe vững vàng lái ra khỏi trường học, đi trên con đường cái rộng rãi khoảng mười phút, thì rẽ vào một tiểu khu có vườn hoa.
Từ Gia quay đầu nhìn bên ngoài xe, phát hiện là nơi mới, sau đó nghe người đàn ông bên cạnh nói:
“Sau khi bọn con đến Nghi Thi, cha vẫn luôn ở bên này, cách trường học gần.”
Từ Gia nhìn tòa nhà cao đủ loại đèn dầu, suy đoán cha ở tầng mấy.
Xe một đường lái vào gara ngầm, hai người lại đi thang máy lên tới tầng 8.
Nhìn con số dần lên cao, trong lòng Từ Gia cũng thấp thỏm hơn.
Cô thậm chí còn cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng run rẩy, căn bản không thể khống chế.
Dường như nhìn ra được cô không thích hợp, Từ Dịch Thu tiến lại gần cô thêm một bước dò hỏi cô:
“Lạnh sao?”
Từ Gia lắc đầu, trên người cô còn có áo vest của hắn.
Kết quả khi bước ra khỏi thang máy chân Từ Gia lảo đảo, suýt nữa té ngã, người đàn ông ở bên cạnh lanh tay lẹ mắt, nhanh chóng vươn tay ôm cô.
Nhận thấy được cánh tay mạnh mẽ có lực của cha ôm lấy eo cô, Từ Gia khó có thể kìm nén chân mềm nhũn.
“Cẩn thận.”
Cơ thể hai người quá sát nhau, giọng nói trầm thấp cùng với hơi thở ấm áp của hắn truyền tới tai cô, chỉ trong nháy mắt kích khởi một tầng da gà.
“Không... Không sao ạ...” Từ Gia sốt ruột muốn rời khỏi cái ôm của cha.
Nhưng mà không đợi cô giãy giụa, người đàn ông đã buông tay ra trước một bước, lùi về một bước duy trì khoảng cách với cô.
Không hiểu sao Từ Gia lại cảm thấy hơi ấm ức, rõ ràng là cô muốn duy trì khoảng cách với cha, mà khi hắn làm như cô mong muốn, cô lại vô cùng ấm ức.
Đương nhiên là Từ Dịch Thu không nhìn ra được rối rắm trong lòng cô, hắn đi đến trước cửa 802, dùng khóa vân tay mở ra, mở cửa ra hiệu cho Từ Gia vào nhà.
Ánh đèn ở hành lang là ánh sáng lạnh lẽo, phụ trợ đến ánh sáng vàng trong phòng vô cùng ấm áp, mơ hồ còn có thể ngửi thấy mùi thơm.
Sắc mặt Từ Gia thay đổi, đứng ở cửa mãi mà không di chuyển, nếu đôi mắt của bà nội không nhìn thấy, vậy ai đang ở trong phòng bếp nấu cơm?
Từ Dịch Thu đi theo sau cô vào nhà, thuận tay đóng cửa lại.
“Từ tiên sinh trở về rồi à?” Trong phòng bếp có một người phụ nữ đi ra, cơ thể hơi mập, thoạt nhìn khoảng hơn 40 tuổi.
Người đàn ông lấy đôi dép lê màu hồng nhạt trong tủ giày ra, đặt trước mặt Từ Gia bảo cô thay, sau đó gật đầu với người phụ nữ kia hỏi:
“Đã nấu xong cơm tối chưa?”
Người phụ nữ cười ha ha: “Vừa mới làm xong, tôi đang dọn phòng bếp, sau đó chuẩn bị tan làm.”
“Vất vả rồi.”
“Từ tiên sinh khách sáo quá rồi, vị này là?”
Người phụ nữ tò mò hỏi.
Từ Dịch Thu nhẹ giọng nói: “Con gái của tôi.”
“Ai da, Từ tiên sinh đã đẹp trai, con gái càng xinh đẹp! Mau vào ăn cơm đi, đừng đứng ở cửa nữa.”
Nghe hai người nói chuyện, lúc này Từ Gia mới lấy lại tinh thần, có chút ngượng ngùng cúi đầu thay giày, sau đó mới theo Từ Dịch Thu đi vào.
Sau khi tiến vào, liếc mắt một cái là thấy được bà cụ tóc trắng bệch ngồi trước bàn ăn, tuy đôi mắt mở nhưng không có bất cứ tiêu điểm gì.
Bà cụ vui tươi hớn hở nói: “Là A Thu trở về à.”
Từ Gia thấy tình cảnh này đôi mắt đỏ lên, mở miệng nói: “Bà nội...” Bà cụ ngây ra một lúc đáp theo bản năng, nhưng biểu cảm thoạt nhìn còn rất mờ mịt.
Lúc này Từ Dịch Thu mới nói:
“Mẹ, là Gia Gia, con bé trở về bên này học đại học.”
Bà cụ lập tức kích động: “Là Gia Gia à!”
Tuy hai bà cháu ít gặp mặt, nhưng huyết mạch tình thân là không thể chặt đứt.
Tay của Từ Gia bị bà nội nắm chặt, lòng bàn tay thô ráp của bà cụ rất ấm áp.
Dì giúp việc bưng đồ ăn lên bàn, lại bưng bát cháo trắng tới cho bà cụ, đặt trước mặt bà ấy dặn dò:
“Bà à, cháo còn rất nóng, để nguội hãy ăn, tôi tan làm đây, ngày mai lại qua với bà.”
Bà cụ còn nắm tay Từ Gia, nói với dì giúp việc: “Được được, đi đường cẩn thận.”
Từ Dịch Thu thấy hai người nói chuyện vui vẻ, thì đi vào phòng thay quần áo.
Từ Gia vừa nói chuyện phiếm với bà nội, vừa nâng mắt đánh giá xung quanh.
Diện tích nhà không nhỏ, thoạt nhìn có 4 phòng 2 sảnh, nhưng không thấy dấu vết sinh hoạt của người phụ nữ trẻ tuổi, quần áo trên ban công cũng chỉ có của cha và bà nội.
Nhìn một vòng, trong lòng Từ Gia mới chậm rãi thả lỏng.
Xem ra cha không có gia đình mới.
Đôi mắt của bà cụ không nhìn thấy, khi giơ tay muốn tìm đũa không cẩn thận làm rơi đũa xuống đất.
Từ Gia có chút đau lòng, vội khom lưng xuống nhặt, nhưng bà cụ nghe thấy có âm thanh rơi đồ, trong lòng sốt ruột một tay quơ lung tung trên bàn, bát đựng đầy cháo trắng bị làm đổ ra.
Cháo sền sệt nhanh chóng chảy ra, dọc theo rìa bàn nhỏ giọt, trực tiếp chảy lên lưng Từ Gia.
Từ Gia bị bỏng kinh hãi kêu lên:
“A. .”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro