Chương 4: Gợi cảm
Khi về ký túc xá, Tô Thanh Vũ còn đặc biệt tới một chuyến, dò hỏi chi tiết Từ Gia ở cùng cha.
Cô ấy hơi lo lắng cho Từ Gia, cho rằng cô sẽ từ chối tiếp xúc với cha, không nghĩ tới lại cùng nhau ăn cơm.
Xem ra quan hệ giữa hai cha con, cũng không quá tệ như Từ Gia nói.
Từ Gia không nói gì, chỉ nói cho Tô Thanh Vũ: “Bà nội mình bị bệnh, đôi mắt không nhìn thấy được, mình đồng ý buổi chiều tan học đi thăm bà nội.”
Bà Từ vẫn luôn ở quê, số lần Từ Gia gặp mặt bà ấy không nhiều lắm, nhưng dù sao cũng là trưởng bối, phải nên đi thăm.
“Có cần mình đi cùng cậu không?” Tô Thanh Vũ hỏi cô.
Từ Gia lắc đầu, nhà cha không phải là đầm rồng hang hổ, cô tự mình đi được.
Thời gian buổi chiều trôi qua như hơi chậm, Từ Gia thường nhìn di động một cái.
Đối với chuyện đến nhà cha, trong lòng cô có chút thấp thỏm, sợ tới đó sẽ gặp người không muốn gặp, ví dụ như một người phụ nữ xa lạ, hay là một đứa bé xa lạ.
Nghĩ tới có khả năng trong 6 năm qua cha kết hôn lần nữa, sinh một đứa bé còn hoạt bát hơn cô, sau đó cho đứa bé kia dịu dàng và kiên nhẫn không nhiều lắm của hắn.
Chỉ cần nghĩ tới đây, trái tim của Từ Gia sẽ co rút đau đớn.
Cô “hận” cha, nhưng lại ích kỷ không muốn hắn có con riêng.
Khi sắp tới 5 giờ, Từ Gia còn chọn quần áo trước tủ.
Cô đột nhiên phát hiện dường như quần áo của mình quá ít, hơn nữa phần lớn là quần áo cũ năm ngoái.
Chỉ có điều hiện giờ cô không có tiền, không có biện pháp đặt mua quần áo mới.
Nên mặc ấu trĩ một chút, hay mặc thành thục chút?
Nhưng cho dù mặc quần áo ấu trĩ, Từ Gia đã không còn là học sinh tiểu học được cha yêu thương.
Cô cắn môi, nghĩ thầm vậy mặc thành thục một chút.
Cô đã là người trưởng thành, không cần “tình thương của cha” hư vô mờ mịt đó.
Cô lấy ra một chiếc váy bó sát màu xanh lục đậm, làn váy không quá đầu gối, nửa người trên là kiểu hai dây.
Cô rất thích chiếc váy này, nhưng mặc vào lại cảm thấy quá thành thục gợi cảm, dù sao ngực cô rất to, mặc hai dây sẽ bị lộ, cho nên cô chỉ mặc chiếc váy này một lần.
Từ Gia biết, mình mặc chiếc váy này xinh đẹp cỡ nào.
Tuy chỉ là đi thăm bà nội, Từ Gia lại có xúc động, cô rất muốn mặc váy này đi.
Thay váy ra khỏi phòng tắm, dáng vẻ của Từ Gia lập tức khiến hai bạn cùng phòng khác thét chói tai.
“Ôi trời ơi, Từ Gia, cậu... Cậu thật to!”
Bạn cùng phòng ngây ngốc nhìn chằm chằm hai cái màn thầu trắng to trước ngực Từ Gia, quả thực là miêu tả sinh động.
“A a a... Thật trắng, thật đẹp.
” Một bạn cùng phòng khác che mũi, khoa trương nói: “Mình sắp chảy máu mũi rồi!”
Từ Gia che ngực, lúng túng nói:
“Thực sự là khoa trương lắm sao?”
Đám bạn cùng phòng gật đầu:
“Thực sự rất to!” “Vậy, vậy mình đi thay ra.”
“Đừng thay đừng thay! Cậu muốn đi hẹn hò sao? Mặc váy này đi ra ngoài, có người đàn ông nào không bị cậu mê đến đầu óc choáng váng, đến lúc đó còn không phải chỉ là chuyện ngoắc tay!”
“Hả?”
Từ Gia mơ hồ.
Cô sắp đi gặp cha, lại không phải đi gặp dã nam nhân, hình như bạn cùng phòng hiểu lầm...
Trong lòng Từ Gia rối rắm, nhưng không giải thích hiểu lầm với bạn cùng phòng.
Cô lấy áo khoác bằng lụa mỏng màu trắng trong ngăn tủ ra, sau khi mặc vào vừa vặn che khuất bộ ngực quá hở hang, sau khi soi gương cô rất hài lòng.
Cảnh Thị trời tối tương đối sớm, mới 5 rưỡi đã chiều hôm buông xuống, đèn đường bên đường cũng sáng lên.
Từ Gia đi tới nơi hẹn, ở phía xa thấy được người đàn ông đứng bên xe đợi cô, không biết đã đợi bao lâu.
Cho dù là đang đợi, hắn cũng không thể hiện ra một chút không kiên nhẫn, dáng người đứng thẳng tắp, giống y như một cây đại thụ.
Từ Gia đi tới gần hắn há miệng thở dốc, chữ cha vẫn chưa thể nói ra miệng, cô dứt khoát cắn chặt môi im lặng chống đỡ.
Từ Dịch Thu đợi cô tới gần mới thấy rõ cách ăn mặc của cô, động tác mở cửa xe dừng lại nửa giây, sau đó tiếp tục mở bảo cô ngồi vào.
Từ Gia ngồi vào trong xe, khi cài đai an toàn, người đàn ông cũng ngồi vào bên kia.
Hắn không vội khởi động xe, mà vươn tay lấy áo vest tây trang ở phía sau, đưa cho cô nói:
“Chạng vạng gió lạnh, phủ thêm vào đi.”
Từ Gia nhìn áo vest trong tay hắn, nhỏ giọng nói: “Không cần, con không lạnh.”
Ánh mắt của người đàn ông nhìn chằm chằm cô, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp gọi tên cô:
“Gia Gia.”
Trái tim của Từ Gia đập nhanh hơn, người đàn ông dùng giọng điệu bất đắc dĩ như vậy gọi tên cô, là Từ Gia thường nghe thấy được nhất khi còn nhỏ, trong lúc nhất thời cô như có ảo giác xuyên trở về quá khứ.
Đợi khi cô lấy lại tinh thần, cô đã nhận lấy áo vest trong tay cha, để nó đắp lên người mình.
Trên áo vest tràn ngập hơi thở của người đàn ông, chỉ trong nháy mắt bao phủ lấy cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro