Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Phát tiết

Từ Dịch Thu tới rất nhanh, khoảng mười phút xe của hắn đã đỗ ở cửa ký túc xá.

Tòa ký túc xá nữ cấm nam sinh đi vào, nhưng dì ký túc xá nhìn thấy Từ Dịch Thu nhận ra là phó hiệu trưởng, cũng không dám hỏi nhiều vội mở cửa cho hắn vào.

Đến ký túc xá của Từ Gia, hai bạn cùng phòng đều bị bề ngoài anh tuấn của cha Từ dọa sợ, đồng thời lại cảm thấy quen mắt, dường như từng gặp ở đâu đó rồi, nhưng mà nhất thời không nghĩ ra.

Từ Dịch Thu thấy mắt cá chân của Từ Gia sưng to, cho dù hắn vẫn luôn bình tĩnh cũng không nhịn được nhíu mày, ánh mắt nặng nề:

“Bị từ chiều sao?”

“Dạ.”

Từ Gia gật đầu: “Buổi chiều không mới sưng lên.”

“Đến bệnh viện khám xem.”

Hắn nói.

Tô Thanh Vũ ở bên cạnh liên tục gật đầu, vội vàng nói: “Chú, chú mau đưa cậu ấy đi khám đi ạ, cậu ấy rất đau.”

Từ Dịch Thu liếc mắt nhìn con gái một cái, vươn đôi tay, vô cùng nhẹ nhàng bế cô lên cao, xoay người đi ra ngoài.

Áo khoác giày của Từ Gia đều không kịp mặc, trên tay chỉ có di động đã bị cha ôm rời khỏi ký túc xá.

Đám người đi không thấy bóng dáng, hai bạn cùng phòng mới lấy lại tinh thần, nói với Tô Thanh Vũ:

“Cha Từ Gia thật đẹp trai, thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi.”

Một bạn cùng phòng khác nói:

“Cảm giác rất quen mắt, có phải mình từng gặp ở đâu đó hay không? Không có đạo lý, đẹp trai như vậy, mình chắc chắn là gặp rồi sẽ không quên được!”

Tô Thanh Vũ tốt bụng nhắc nhở:

“Có phải từng thấy ở bảng tuyên truyền của học viện hay không?”

“Hả?”

“A là phó hiệu trưởng tuấn tú kia!” “A a a, ôi trời ơi, cha Từ Gia là phó hiệu trưởng!”

Hai bạn cùng phòng của Từ Gia sắp điên rồi.

Đương nhiên là Từ Gia không biết lịch trình đường trái tim của hai bạn cùng phòng, được cha ôm từ ký túc xá xuống, dọc đường đi đều bị vây xem, ngay cả dì ký túc xá đều đi tới xem.

Mọi người đều đang suy đoán quan hệ của bọn họ, không biết cha có bị người ta nhận ra không.

Từ Dịch Thu thì vô cùng bình tĩnh, hắn đã sớm quen với ánh mắt của người khác, lúc này tâm tư đều dành lên người con gái.

“Rất đau sao?” Hắn hỏi.

Từ Gia cúi đầu, không dám đối diện với hắn ở khoảng cách gần:

"Dạ, không thể cử động, cử động là đau.” Cánh tay của Từ Dịch Thu nắm chặt, ôm cô càng ổn định hơn chút.

Sau khi đến bệnh viện là một loạt kiểm tra, chẩn bệnh chụp X quan, chạy lầu trên lầu dưới, Từ Dịch Thu cũng không tìm y tá hỏi xe lăn, đều tự mình ôm Từ Gia đi.

Từ Gia rúc vào trong lòng cha, không biết vì sao nhớ tới khi còn nhỏ lúc cô sinh bệnh, cũng là như thế.

Tuy cha ít nói mấy lời dễ nghe đỗ cô, nhưng luôn ôm cô vào trong lòng, dùng cái ôm ấm áp của hắn ôm cô.

Kết quả chẩn bệnh đã có, tổ chức mềm ở mắt cá chân bầm tím, không kịp thời phát hiện nên tình hình hơi nghiêm trọng.

Bác sĩ kê thuốc thoa ngoài da và thuốc uống, còn dùng ván kẹp cố định chân cho cô, dặn dò Từ Gia sau khi trở về thì không thể di chuyển, phải định kỳ đến bệnh viện tái khám.

Từ Dịch Thu ở bên cạnh nghe còn nghiêm túc hơn Từ Gia, ghi nhớ hết những việc cần chú ý.

Đợi đến khi Từ Gia được cha cõng ra khỏi bệnh viện, đêm đã khuya, bầu trời đêm tối tăm, không có ngôi sao cũng không có ánh trăng.

Từ Gia dựa vào lưng cha, ngửi mùi thơm thoải mái dễ ngửi trên người hắn, đột nhiên mở miệng gọi: “Cha.”

Từ Dịch Thu dừng bước, đứng tại chỗ, nhẹ nhàng đáp một tiếng:

“Ừm.”

Cánh tay của Từ Gia dùng sức, ôm chặt lấy bả vai hắn, đỏ mắt rầu rĩ hỏi:

“Cha, vì sao cha không tới tìm con.”

Gió đêm thổi qua, thổi sợi tóc dài của Từ Gia lên, một lọn tóc lướt qua gương mặt người đàn ông, khiến hắn hơi ngứa ngáy.

Hắn im lặng một lát, không giải thích nhiều chỉ nhẹ giọng nói:

“Gia Gia, rất xin lỗi.”

Ba chữ rất xin lỗi khiến Từ Gia càng thêm ấm ức, cô vùi mặt càng sâu, nghẹn ngào nói:

“Mẹ không cho con trở về, cha lại không đi tìm con. Cha, có phải cha không cần con hay không.”

Khi đến Nghi Thị cô đã lớn, không còn khóc nháo như đứa bé, cô không muốn rời khỏi Cảnh Thị, không muốn rời khỏi cha.

Nhưng mẹ nói cha không cần cô, bảo cô sớm hết hi vọng.

Người lớn ly hôn không hỏi ý kiến của cô, càng không hỏi cô nguyện ý đi theo ai, khi đó cô thực sự rất bất lực.

“Vì sao cha không tới tìm con!”

Chân của Từ Gia rất đau, trái tim cũng đau, nước mắt không ngăn được, rất nhanh đã thấm ướt vải dệt trên vai người đàn ông.

Từ Dịch Thu im lặng đứng đó, để mặc con gái phát tiết cảm xúc, đôi mắt thâm thúy có thống khổ đậm đến mức không hòa tan đi được.

Đợi đến khi tiếng khóc của Từ Gia nhỏ dần, hắn mới nhẹ giọng nói: “Gia Gia, cha không có không cần con, đối với cha mà nói, con vẫn luôn là người quan trọng nhất.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro