Cao Phi ngoại truyện Chương 10
Thư mời trận đánh bạc từ thiện cuối là do quản lí sòng bạc hôm đó Cao Phi đã gặp đích thân mang đến, đi cùng quản lí, còn có một cô gái vóc dáng nhỏ nhắn, nước da ngăm đen.
"Cao tiểu thư, Trần tiên sinh." - Quản lí sòng bạc vừa vào cửa đã nhận ra thân phận của Đao Tử, rõ ràng là đã tiến hành điều tra lai lịch của Cao Phi trước.
"Ngài quản lí là đặc biệt đến đưa thiệp mời sao?" - Cao Phi hỏi.
"Tất nhiên, Cao tiểu thư đã thắng được thẻ bạc quá ba trăm vạn, dựa theo quy tắc, đã lấy được tư cách tên tàu casino tiến hành trận đấu cuối." - Quản lí sòng bạc cười nói - "Chẳng qua, hôm nay trợ lí của Kim tiên sinh đến cùng tôi."
Cao Phi và Đao Tử nhìn nhau một cái. Xem ra, cô gái kia đến với ý không tốt rồi.
"Chào hai vị, tôi là trợ lí đặc biệt của ngài Kim, Napa Carpenter."
Đao Tử nhướng mày: "Đưa thiệp mời thôi mà, Kim tiên sinh đâu cần nhọc lòng như vậy, còn đặc biệt phái một trợ lí xinh đẹp thế này đến đây?"
Cao Phi lườm Đao Tử một cái.
Napa cười: "Tôi đến đây, là muốn so tài một phen với Cao Phi tiểu thư."
"Đây là ý của cô, hay là ý của Kim tiên sinh?" - Đao Tử hỏi.
Napa không đáp hỏi ngược lại: "Kỹ thuật chơi bài của Cao Phi tiểu thư cao minh, chắc sẽ không sợ chứ?"
Cao Phi cười khẩy một cái: "Phép khích tướng là của Trung Quốc chúng tôi, cô còn chưa học được."
Sắc mặt Napa không thay đổi, vẫn cười nói: "Thế thì, Cao Phi tiểu thư có ngại đánh cược với tôi không?"
"Cô muốn cược cái gì?"
"Xúc xắc." - Napa giơ tay lên không trung, giả dáng cầm cốc xúc xắc, quơ quơ.
Cao Phi nheo mắt lại.
Đao Tử lại xen vào: "Tôi tò mò, vật cược là gì?"
"Chính là lá thư mời này trên tay Cao Phi tiểu thư."
"Ha!" - Đao Tử cười một tiếng - "Kim tiên sinh đưa ra thư mời, lại muốn lấy về? Là sợ chúng tôi thua quá thảm, hay là lo chúng tôi thắng quá đậm?"
"Ở đây tôi có chi phiếu ba trăm vạn. Tôi thua, chi phiếu thuộc về Cao Phi tiểu thư, nếu tôi thắng, thì phiền Cao Phi tiểu thư trả lại thư mời cho tôi." - Napa không đếm xỉa đến Đao Tử - "Dù sao lên được tàu casino là cao thủ đánh bạc cấp thế giới, nếu ngay cả tôi cũng không thắng được, Cao tiểu thư cũng không cần lên tàu nữa."
Cao Phi hừ một cái: "Được thôi, vậy thì so tranh đi."
"Cô cô." - Đao Tử bất đắc dĩ - "Cô cũng không nên đáp ứng dễ dàng như vậy chứ?"
"Nếu không thì?"
"Người ta là đến nhà khiêu chiến, dù gì chúng ta cũng nên làm cao một chút, thế này mới thể hiện được thân phận của chúng ta chứ."
Cao Phi bĩu môi, hỏi Napa: "So lớn hay so nhỏ?"
"Đương nhiên là so lớn." - Napa nói xong, cởi áo khoác ngoài, bộ ngực như muốn trào ra từ trong áo ngực.
"Wow, hèn gì mà so lớn." - Đao Tử cảm thán.
"Cái gì?" - Cao Phi nhướng mày.
Cao Phi ném cho Đao Tử một cái lườm.
"Đó cũng là do Trần tiên sinh biết thưởng thức." - Napa lại còn tiếp lời.
Cao Phi cười nhạt một cái: "Áo cô cũng cởi rồi, cậu ta chỉ là khách sáo khen ngợi một cái, cô không cần quá tưởng thật."
Đao Tử lập tức gật đầu: "Đúng, khách sáo, khách sáo mà thôi."
Napa hừ một cái, lấy ra hai cốc xúc xắc từ trong vali xách tay, sáu viên xí ngầu, đặt lên mặt bàn gần nhất. "Cao Phi tiểu thư đến chọn đi."
Cao Phi xem xét cốc xúc xắc và xí ngầu, không phát hiện vấn đề gì, cầm lấy một cốc xúc xắc và ba viên xí ngầu.
Ba viên xí ngầu lớn nhất không quá 18 điểm, không thể giở trò nào cho lớn hơn, cũng không xem là kỹ năng gì lớn, nhưng Napa lại dám đến tận cửa thách thức, thế thì tuyệt đối không phải là lắc xí ngầu đơn giản như vậy.
Cao Phi và Napa đứng ở một bên bàn.
Napa đưa tay: "Xin mời, Cao tiểu thư."
Cao Phi lắc cốc xúc xắc, quét qua mặt bàn, thu xí ngầu vào cốc, lắc lắc ngược xuôi, nhưng lỗ tai cũng không quên nghe động tĩnh cốc xúc xắc của Napa, hình như cô ta cũng không định giở trò mưu mô gì.
Cao Phi còn đang nghi hoặc, cơ thể Napa nghiêng về phía trước, bàn tay trống dùng sức đẩy bàn, cái bàn xô mạnh về phía Cao Phi bên này, Cao Phi vội vàng lui về sau mấy bước, loáng cái xí ngầu trong cốc xúc xắc bay ra mất một viên.
"Này!" - Đao Tử chỉ Napa.
"Ngại quá, gót giày cao, không đứng vững." - Napa ụp cốc xúc xắc lên mặt bàn.
"Lần sau, cô có thể thử đi chân trần." - Cao Phi không trở mặt, đi đến trước mặt Napa, dùng sức ụp cốc xúc xắc lên bàn, giở lên, hai viên đều là sáu điểm, mười hai điểm.
Cao Phi hất cằm: "Tới phiên cô."
Napa cười khinh khi: "Cao Phi tiểu thư lúc này còn tự tin như vậy, thật là phong độ quý phái." - Vừa nói vừa giở cốc xúc xắc của mình lên.
Đao Tử nhìn xí ngầu của Napa, khoanh hai tay lại, lắc lắc đầu: "Muốn không tự tin cũng rất khó."
Napa cúi đầu nhìn, xí ngầu của cô ta là ba, bốn, năm, lại cũng chỉ có mười hai điểm.
"Chúng ta là chơi xúc xắc, không phải là chơi Poker, sảnh cũng không được." - Đao Tử cười nói.
"Cô..." - Napa trừng Cao Phi.
Đã bất chính làm cô mất đi một viên xí ngầu, vậy thì không thể trách cô lúc ụp cốc xúc xắc đã quá dùng sức, gây chấn động làm lật xí ngầu của cô ta.
Đao Tử xuôi tay: "Thế này coi như hòa chứ? Nếu không, đấu một ván nữa?"
Napa cười khẩy: "Được thôi."
"Nhưng mà, không có lí nào cược cái gì đều là các người quyết định."
"Trần tiên sinh muốn cược cái gì?"
"Thì cược trò có thể phân thắng thua, mạt chược!" - Đao Tử hướng về phía Cao Phi nhướng mày.
Trước năm mười ba tuổi Cao Phi luôn sống ở Tứ Xuyên, từ nhỏ xoa mạt chược cho tới lớn, chữ còn chưa biết đã có thể nhận ra hết một trăm bốn mươi bốn quân bài rồi, trong tất cả các hạng mục có liên quan đến bài bạc, mạt chược xem như là món sở trường nhất của cô.
"Trần tiên sinh thật biết nói đùa, bốn Đông đánh, chỉ sợ phải đánh tới mai. Lẽ nào Trần tiên sinh còn định giữ chúng tôi qua đêm sao?"
Cao Phi liếc Đao Tử một cái: "Tất nhiên là cậu ta muốn chứ."
"Bốn Đông thì không cần." - Đao Tử khoát tay - "Chúng ta một vòng định thắng bại."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro