Tiêu đề chương
Hai giờ sáng , Hạ Nhiên Nhu vẫn ngồi làm việc truớc máy tính , vì vết thương ở chân hơi nặng nên cô không đi làm được , công việc ứ đọng ,những dự án hợp đồng đang chờ xác nhận chất thành núi . Hết cách cô đành phải phái người đưa toàn bộ qua nhà để xử lí .
Lúc này điện thoại bên cạnh rung lên, hiển thị màn hình là số của Trịnh Thiên .
Cô nhíu mày khó hỉu , sao giờ này anh lại gọi cho cô . Không để đầu bên kia chờ lâu , cô liền nhấn nút nge máy :
- Alo !
- Mở cửa ! Giọng nói bá đạo vang lên bên tai làm cô ngạc nhiên nhìn ra cửa .
Im lặng năm giây Hạ Nhiên Nhu ngắt máy , đáy lòng dâng lên cảm giác hơi lo lắng . Anh biến mất gần một tuần kể từ lúc xảy ra việc , bây giờ gặp nhau lại là đêm khuya , làm cô hơi bất an trong lòng .
Nghĩ là vậy nhưng Hạ Nhiên Nhu vẫn đứng dậy bước từ từ ra hướng cửa ra vào , mở chốt .
Cánh cửa vừa mở , Trịnh Thiên nhìn cô gái trước mắt hô hấp có chút ngưng trệ .
Vì là ở nhà nên cô mặc một chiếc áo ngắn ngang eo rộng rãi , phía dưới là quần sooc thun ngắn đơn giản . Một đôi đùi ngọc trắng nõn hiện ra .
Đây là lần đầu tiên anh thấy cô xoã tóc , khuôn mặt tự nhiên không một chút son phấn .
Hiện tại nhìn cô không khác gì những nữ sinh tuổi đôi mươi , khác xa với hình tuợng thành thục nhìn thấy mỗi ngày ,xinh đẹp động lòng người nhưng không mất đi vẻ thuần khiết mềm mại .
- Sao anh lại biết nhà tôi ?
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên làm Trịnh Thiên lấy lại lí trí .
Nhìn xuống bên dưới , thấy cô đang cực lực giữ cân bằng nơi bàn chân , anh mím môi nén giận cúi người xuống bế cô đi vào trong .
- Sao lại không mang dép vào ?
Cô ổm cổ anh không né tránh trả lời :
- Chân vẫn còn đau , đi dép càng đau hơn .
Bước vào trong phòng một màu đen tối , nơi phát ra ánh sáng là từ chiếc máy tính , anh nhíu mày trầm mặc , Hạ Nhiên Nhu như cảm nhận được hơi lạnh toả ra từ người anh hơi có chút dè chừng chủ động nói trước :
- Ban ngày ngủ quá nhiều , đến buổi tối có chút khó ngủ cho nên muốn xử lí một số giấy tờ cần gấp .
Cô chưa từng phải giải thích với ai trong chuyện công việc , anh là người đầu tiên . Hạ Nhiên Nhu biết người đàn ông này chỉ thích mềm không thích cứng , đối đầu với anh cũng không nhận đuợc kết cục tốt đẹp gì , nếu đã như vậy chi bằng cô lùi một bước ,sóng yên biển lặng , vui vẻ cùng nhau .
Nge được câu giải thích của cô , Trịnh Thiên nhếch mép hài lòng ,hơi lạnh nhờ như vậy mà biến mất không ít .
Anh đưa tay tắt máy tính , ánh sáng vừa mất lập tức thay vào đó là một loạt đèn led ngoài cửa ban công tự động sáng lên một màu vàng dịu nhẹ .
Anh bế Hạ Nhiên Nhu đến bên giường , xoay chân cô lại để cô ngồi trên đùi mình đối diện trực tiếp với mình .
Hạ Nhiên Nhu có chút xấu hổ với kiểu tư thế này , cho dù đây cũng không phải là lần đầu .
Bàn tay nắm chặt vạt áo anh , hơi căng thẳng .
Trịnh Thiên nhấp môi , ngón tay đưa lên chạm vào vết thương trên má và bên thái dương .
- Còn đau không ?
Hạ Nhiên Nhu lắc đầu, nhỏ giọng hỏi lại :
- Sao anh lại đến giờ này ?
Anh cười cười , cúi đầu rúc vào hõm vai của cô mà tham lam hôn lên đó .
-Em là bạn gái của tôi , tôi đến giờ nào mà chẳng được .
Đạo lý ngang ngược , cô giả vờ như không nge thấy cho qua.
Lúc này chuông cửa lại vang lên , anh để cô xuống ngồi một bên giường đứng dậy
-Ngồi yên ở đây , tôi đi ra lấy đồ .
Thấy anh đi vào , cô để ý trên tay anh là một túi áo quần , không cần nói cũng biết là anh muốn ở lại đây đêm nay . Cô làm ra vẻ đã biết trước , nên không ngần ngại chỉ chỉ hướng nhà tắm cho anh .
Trịnh Thiên nhìn cô trong ánh mắt đầy ẩn ý, mỉm cười hứng thú , đi thẳng vào hướng phòng tắm .
Hạ Nhiên Nhu nằm xuống giuờng mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro