Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Dùng mạng mình đền cho em

"Niệm Niệm, từ trước tới nay, em là duy nhất."

Phong Nhã Tụng cảm thấy trái tim biến thành một quả hồng mềm, hắn lại là người làm vườn, tuỳ ý nắn bóp.

Giờ phút này, cô cảm giác bản thân đã chìm trong ngọt ngào đến tan chảy thành nước.

Hắn hôn cô không hề mang theo một chút dục vọng nào, ban đầu là cô chạy hắn đuổi, nụ hôn có chút vội vã, hắn chỉ muốn nhanh chóng bắt lấy đôi môi chỉ biết buông lời chua chát kia.

Phong Nhã Tụng ngẩng đầu, vòng eo bị hắn siết chặt, hai tay cô vô lực bám lấy vai hắn đáp lại một cách nhiệt tình.

Diệp Lan Thành dường như không muốn mọi chuyện phát triển đến mức này, hắn cố gắng kìm nén bản thân, đôi môi day dứt một hồi lâu mới không nỡ mà buông ra, áp trán vào cô, thở dốc,

"Niệm Niệm, nơi em tới hôm qua là nhà tổ của nhà họ Diệp, người em gặp là..."

Thấy hắn muốn giải thích, Phong Nhã Tụng liền lập tức ngậm lấy môi hắn, không cho hắn nói tiếp,

"Lan Thành, tôi không muốn biết những điều này, hôn tôi đi, tôi muốn."

Diệp Lan Thành nhìn vào mắt cô, né tránh những nụ hôn vụn vặt,

"Niệm Niệm, nói cho tôi biết, em có nghĩ xấu cho tôi không?"

Phong Nhã Tụng ôm lấy sườn mặt hắn, mái tóc hắn đâm vào tay cô ngứa ran, cô nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng ướt át trước mặt,

"Anh muốn xấu đến mức nào cơ?"

Tay cô đã không thể chờ đợi được nữa, di chuyển xuống vùng thắt lưng căng chặt sau lớp áo sơ mi của hắn, chạm vào dương vật cứng nóng của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve,

"Dùng cái này đền cho tôi đi, hôm qua, tôi thật sự rất chướng mắt đó, A Thành."

Lần thứ hai cô gọi hắn là A Thành, môi cô áp vào tai hắn, hơi thở nóng rẫy, đầu lưỡi như có như không quét qua thuỳ tai hắn, tay bên dưới lại dùng lực bóp nhẹ.

Diệp Lan Thành nhớ ra hai người vẫn đang đứng giữa sân, ôm lấy cô, gấp gáp nói,

"Vào trong nhé, tôi dùng mạng của mình đền cho em."

***

Sáng sớm, khu tứ hợp viện vốn chỉ có vài chục hộ sinh sống càng vắng vẻ, tiệm gốm ở ngay đầu đường treo biển đóng cửa, cây hoa anh đào cao lớn trong sân khiến ai đi qua cũng nhìn vào đây một cái.

Cửa sổ trong phòng ngủ không kín lắm, khe hở dù rất nhỏ nhưng chỉ cần một cơn gió mùa đông lùa qua cũng đủ lọt một tí giá lạnh vào trong phòng.

Đặc biệt là lúc da thịt không một mảnh vải che thân như bây giờ.

Phong Nhã Tụng thấy hơi lạnh, cô ngửa đầu, ánh mắt lộ rõ sự đê mê thoả mãn,

"Tôi lạnh."

Ngay lập tức một cánh tay rắn chắc từ phía sau vươn lên ôm ngang ngực cô, bàn tay thuận thế nhào nặn một bên đến biến dạng, ép sát cô vào lồng ngực dày rộng nóng hổi phía sau, hắn vùi mặt vào hõm vai cô, giọng khàn đến không nhận ra,

"Thế này đã ấm hơn chưa?"

Bên dưới eo, dương vật hắn vẫn đang chậm rãi từ phía sau thúc vào hoa huyệt. Hai tay cô bám lấy thành tủ đầu dường, mỗi lần hắn đâm vào rút ra, cô lại cắn chặt môi rên rỉ.

Hai người đang làm trong tư thế đứng, bờ mông căng tròn nõn nà của cô áp vào bụng dưới của hắn, từng tiếng da thịt chạm vào nhau vang lên trong căn phòng kín.

Diệp Lan Thành không tấn công dồn dập như mọi khi, đúng như hắn nói, hắn đang ra sức lấy lòng muốn đền bù cho chuyện hôm qua.

Từ lúc hắn ôm cô đi vào nhà, đến cửa phòng ngủ đã không thể chờ được nữa liền bế ngang cô lên, chân dài sải bước đặt cô lên tủ đầu giường, hai đôi môi vừa tách ra được một lát đã lại vội vã quấn lấy nhau.

Hắn nửa quỳ dưới đất, thành kính hôn liếm lên da thịt cô, từ hai bầu ngực run rẩy, đến hoa huyệt ngập tràn nước, hắn dùng đầu lưỡi liếm sạch. Nhưng nơi đó tựa như nguồn suối, nước vừa bị hắn liếm, lại nhanh chóng chảy ra.

Lúc hắn đã cơn khát mà ngẩng đầu lên, Phong Nhã Tụng đã xụi lơ trên bàn trang điểm, cơ thể run rẩy co giật từng hồi. Nước mắt sinh lý che mờ đi tầm mắt cô nhưng cô vẫn thấy trên đôi môi đỏ mọng của hắn đều là vệt nước trong suốt, mắt hắn đục ngầu nhìn về phía cội nguồn kia, nhanh chóng phủ người lên, hôn lên thuỳ tai cô, dùng lời nói mê hoặc như độc dược nhấm chìm tâm tý cô,

"Ngọt chết người."

"Bé cưng ướt át quá, em làm từ nước sao?"

"Niệm Niệm, dùng nước ấm của em, tắm đẫm tôi đi."

Phong Nhã Tụng đã rơi vào mê man từ giây phút đó.

Diệp Lan Thành là người ăn chay, vì vậy dáng người hắn không phải là kiểu vạm vỡ cơ bắp cuồn cuộn, ngược lại khi quần áo chỉnh tề, trông hắn cao lớn, thon dài. Nhưng ngay lúc này, khi chiếc quần lót là lớp che chắn cuối cùng bị hắn ném lên giường, Phong Nhã Tụng nhìn thấy toàn bộ cơ thể vừa nhu vừa rắn của hắn. Bờ vai rộng bị cô bám lấy, lồng ngực cứng rắn cọ vào mặt cô, cánh tay hắn nâng lấy eo cô, áp vào hạ hộ của mình, eo hắn thì lại đang không ngừng đưa đẩy, từng phát, từng phát một đều là dục tiên dục tử,

"Lan Thành, thật thoải mái, nhanh hơn một chút."

Hơi thở hắn lại như con rắn mon men bò tới bên tai cô,

"Hử? Nhanh hơn? Bảo bối, em muốn nhanh hơn như thế nào?"

Phong Nhã Tụng cắn môi đến bật máu, dương vật hắn to khủng khiếp, mỗi lần tiến vào đều khiến bụng cô căng trướng không thôi. Nhịp điệu đang thong thả của hắn sau câu nói đó liền tăng tốc bất ngờ khiến cơ thể cô tròng trành như con thuyền gặp sóng, khoái cảm ập đến khiến cô kêu lớn, hắn lại thăm dò,

"Nhanh như vậy được không?"

Phong Nhã Tụng yêu chết cái giọng điệu này của hắn, cô ngang bướng lắc đầu, mồ hôi đã ướt đẫm hai bên vành tóc mai. Quả nhiên, cô nghe thấy tiếng hắn cười, eo hắn bỗng nhiên rút ra, chỉ chừa lại quy đầu to lớn ngay ở lối vào, ngay giây sau, một cơn bão ập lớn, hàng trăm cú đâm liên tiếp vừa mạnh vừa sâu khiến cô bật khóc nức nở,

"Không, đừng, quá nhanh rồi, a..."

Tiếng thở dốc quyến rũ của hắn vang lên bên tai, tay hắn đã hoàn toàn rời khỏi người cô mà bám lấy thành tủ đầu giường, mượn lực để chuẩn bị cho một cuộc chinh hoạt như vũ bão,

"Niệm Niệm xinh đẹp của tôi, em đã sẵn sàng chưa?"

""Mạng" của tôi rất lớn, muốn tôi đền hết cho em, lại phải cực khổ cho cái "miệng" nhỏ của em rồi."

Không biết qua bao lâu, con chim vành khuyên đậu trên cành cây hoa anh đào hót một tiếng rồi vỗ cánh bay đi, Phong Nhã Tụng vùi sâu vào gối đầu, mê man chìm vào giấc ngủ.

Diệp Lan Thành ngồi ở cạnh giường, vén mái tóc loà xoà của cô để lộ ta một bên má hồng hào, trên mi mắt còn đọng lại một giọt nước mắt trong suốt.

Xem ra là ấm ức lắm đây này.

Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên mắt cô, vuốt ve từ bờ lưng trần xuống rãnh mông, cuối cùng ngón tay chạm phải một vùng đầm lầy ướt đẫm.

Khoé môi lại không nhịn được cong lên.

Hắn kéo tấm chăn bị co lại thành một đống ở cuối giường lên đắp kín thân thể cô, bản thân lại đi nhặt quần áo rơi vương vãi khắp nhà để gọn lại một chỗ.

Cuối cùng là vào phòng tắm vệ sinh sạch sẽ một lượt, sau đó mang khăn ấm ra lau mồ hôi trên cơ thể cô.

Lúc này hắn mới nhớ ra điện thoại rơi dưới chân giường, lúc nhặt lên mở khoá, màn hình đều là tin nhắn của thư ký, hỏi hắn sáng nay mấy giờ sẽ đến công ty.

Diệp Lan Thành trả lời,

"Lịch trình buổi sáng chuyển hết sang buổi chiều, tối nay tôi sẽ tăng ca."

Một trận lấy "mạng" đền bù kéo dài gần 2 tiếng này cũng khiến hắn hơi mệt rồi.

Phong Nhã Tụng trên giường trở mình một cái, Diệp Lan Thành tắt điện thoại để lên bàn, hắn cũng trèo lên giường ôm lấy cô, nâng mặt cô lên hôn liên tục mấy cái vào má.

Phong Nhã Tụng khó chịu đẩy hắn ra, hỏi trong vô thức,

"Anh không đi làm sao?"

Diệp Lan Thành hôn vào lòng bàn tay cô, đáp,

"Ngủ một lát cũng không cho sao, lấy lòng em đến hai chân cũng mềm ra rồi."

Thấy hắn lại bắt đầu ăn nói hư hỏng, Phong Nhã Tụng đỏ mặt, không thèm đếm xỉa đến rúc vào vòng tay hắn ngủ thiếp đi.

***

Cái mỏ anh ăn chay mà dirty talk không trượt câu nào hết anh Thành ơi 🔥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro