Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32: Em "ướt" rồi

Phong Nhã Tụng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có những khoảnh khắc như vậy trong cuộc đời. 

Người phụ nữ khóc nức nở ôm chặt lấy Diệp Lan Thành, một lần rồi lại một lần, dù hắn liên tục dỗ dành, nói nếu tiếp tục sẽ làm cô bị thương vẫn cố chấp đòi hắn làm thêm một lần. 

Người phụ nữ trong tư thế hết sức dâm đãng, quỳ gối trên giường, vểnh cao mông vùi mặt vào gối, vừa biết cách phối hợp nhịp nhàng với động tác của người phía sau, vừa hé miệng rên rỉ đến mức nước dãi nhỏ ra chảy ướt cằm. 

Người phụ nữ chủ động giật lấy bao cao su, nắm lấy cây dương vật to nặng trĩu dài đến hơn 18cm nổi đầy gân xanh của người đàn ông, miệng liếm mút đến đâu lại tròng bao cao su vào tới đó, thậm chí khi đã đeo xong vẫn còn lưu luyến ngậm chặt lấy túi tinh hoàn căng cứng của hắn không muốn buông. 

Những hình ảnh đó, tuyệt đối không giống cô, nhưng tất cả lại đều là cô. 

Đó chính là một đêm hoang đường, mỗi lần nghĩ lại, cả cô và Diệp Lan Thành đều cảm thấy choáng váng. 

Diệp Lan Thành xuôi theo cơn sóng tình điên cuồng đó mà vận động, hắn đâu dám nói gì Phong Nhã Tụng, bởi chính hắn cũng phát điên lên không kém. 

Hắn lần đầu không biết nương tay là gì, mười ngón tay hắn chìm sâu trong thịt mông đã đỏ tím của cô, tát lên đó liên tục không ngừng, mỗi một lần người dưới thân kêu khóc, hắn cũng buông thả bản thân, để mặc những tiếng rên rỉ cùng thở dốc thoát ra ngoài. 

Hắn quỳ trước mặt cô gần như là cưỡi lên người cô, bóp xương hàm cô ép cô mở miệng tiếp nhận dương vật nhầy nhụa dơ bẩn sau bao nhiêu lần làm tình của mình, thô bạo ra vào đến khi cô nôn khan mới chịu tiếp tục quay trở về chốn đào nguyên quen thuộc. 

Hắn vừa dẫn dắt, vừa ép buộc cô nói ra những lời tục tĩu, dâm đãng mà hắn vẫn luôn muốn nghe.

"Bé cưng, nói anh biết, anh đang làm gì?"

"A Thành... ưm, a... đang làm em, ưm, thật thoải mái..."

"Lấy gì để làm em?"

"Ưm, thật lớn, A Thành dùng dương vật lớn làm em."

"Ừm, ngoan quá, vậy anh đang dùng dương vật lớn đâm vào đâu?"

"Đâm vào âm đạo của Niệm Niệm, ưm~"

Những đoạn hội thoại nhỏ như vậy diễn ra xuyên suốt cuộc làm tình của bọn họ, thỉnh thoảng còn nghe một tiếng đánh thật vang lên mông thịt kèm theo đó là tiếng quát khẽ, 

"Khóc to lên."

Những lần chạy nước rút cuối cùng, hắn đã bắn nhiều đến mức lỗ ở quy đầu cũng buốt rát, nhưng cơn đau ấy có là gì so với cơn khoái cảm khiến bụng dưới hắn liên tục co thắt khi lên đỉnh. 

Điên thật rồi.

Trong một khoảnh khắc nào đó của đêm dài, trong tiếng khóc thút thít vì kiệt sức của Phong Nhã Tụng, Diệp Lan Thành lọc được trong vô vàn tạp âm bao gồm tiếng nước nhóp nhép, tiếng thở dốc, tiếng da thịt va chạm một lời thú nhận khác thường,

"A Thành, em cũng "ướt", phải làm sao bây giờ, em "ướt" rồi..."

Diệp Lan Thành biết cô đã rơi vào mê man, cơ thể cô lúc đó chỉ còn biết đón nhận hắn theo chút bản năng sót lại, lý trí đã hoàn toàn rời bỏ cô. Hắn nghe xong liền vô thức đưa tay xuống kiểm tra nơi giao hợp ướt dầm dề dơ bẩn không thể nào tả nổi của hai người. Thấy hắn hiểu sai ý mình, Phong Nhã Tụng liền uốn người né tránh bàn tay hắn, lại khóc lên. 

Đó là khoảng lặng duy nhất trong đêm giữa hai người, Diệp Lan Thành nhìn vào đôi mắt mịt mờ hơi nước của cô, thấy được một chút kiên định trong đó, Phong Nhã Tụng chứng minh một lần nữa bằng cách đặt lên môi hắn một nụ hôn hết sức nhẹ nhàng, hắn chậm chạp đáp lại, ban đầu dịu dàng, dè dặt, dần dần trở nên mãnh liệt, dịu dàng. 

"A Thành, chúng ta lưỡng tình tương duyệt." 

Đó là câu nói tỉnh táo duy nhất của Phong Nhã Tụng trước khi bước vào một trận chiến điên cuồng khác cùng hắn.

Họ đã bỏ lỡ màn pháo hoa rợp trời ngoài cửa sổ, bỏ lỡ thời khắc chuyển giao năm mới. 

Nhưng như vậy thì có sao, trong cơ thể cô cũng có biết bao nhiêu "pháo hoa" chính Diệp Lan Thành tự mình bắn. 

Đêm không dài, sắc trời dần đổi sang màu mận chín, hai người trên giường cũng đã hoàn toàn kiệt sức, cả tâm hồn và thể xác đều thỏa mãn một cách kỳ lạ. 

Phía đầu giường, giữa những chiếc bao cao su mới vương vãi, chiếc lắc tay khắc hình Phật bị tháo ra nằm lơ lửng ở mép giường, chỉ bằng một cử động nhẹ vô tình của người phụ nữ trong lúc ngủ say liền không tiếng động rơi xuống sàn nhà.  

** 

Hỗn loạn chính là từ đầu tiên Diệp Lan Thành hình dung mọi thứ xung quanh khi vừa mở mắt vào sáng hôm sau. 

Rèm cửa không kéo kín, ánh nắng nhạt nhòa của mùa đông hắt vào, tố cáo màn điên cuồng của hai người họ tối hôm qua. 

Bao cao su đã qua sử dụng nằm vương vãi khắp nơi trên sàn, thậm chí có những cái còn chưa kịp thắt nút, tinh dịch chảy ra khô lại thành mảng trắng đục cùng với khăn giấy bị vo tròn. 

Trên đường từ tầng hai xuống phòng khách, hắn thấy quần áo hai người từ nhỏ đến lớn rải rác, ở huyền quan, giày dép lật ngược lật xuôi, còn có một mảng bám màu trắng đục khả nghi ở cạnh chiếc tủ nhỏ. 

Trên sofa cũng có một vệt ẩm ướt đậm màu bất thường. 

Nhớ lại tối hôm qua, da đầu Diệp Lan Thành tê rần, hắn lặng lẽ thu dọn hiện trường trước khi bé cưng hay xấu hổ kia thức dậy. 

Diệp Lan Thành ngồi cạnh mép giường, nhìn ngắm gương mặt tiều tụy đang say ngủ của ai kia, rõ ràng ký ức tối qua hắn không hề bỏ sót một giây nào, nhưng lạ thay hiện tại hắn không có quá nhiều xao động. 

Hình như khi hạnh phúc vượt quá ngưỡng chịu đựng của con người, cơ thể sẽ tạo ra cảm giác đánh lừa khiến người ta bình tĩnh hơn bao giờ hết. 

"A Thành, chúng ta lưỡng tình tương duyệt."

Ấy thế mà đó lại là lời tỏ tình của Phong Nhã Tụng, hắn đã tưởng tượng vô số lần cuối cùng vẫn không đoán trúng. 

Hắn mỉm cười, hạnh phúc lấn át khiến hắn quên đi cảm giác trống vắng trên cổ tay đeo đồng hồ cho đến khi khóe mắt hắn vô tình liếc thấy chiếc vòng gỗ nằm lặng lẽ dưới sàn nhà. 

Chiếc vòng đã cũ, sợi dây đã được thay mới nhiều lần vì sờn rách, nhưng từng hạt chườm, từng hình khắc họa trên đó đều đã theo hắn gần hai mươi năm. 

Gần hai mươi năm nhưng đây là lần đầu tiên nó rời xa chủ nhân của nó, hay nói đúng hơn chính là bị chủ nhân tháo bỏ xuống không một chút do dự. 

Diệp Lan Thành nhớ lại một chút, đó hình như là lúc hắn kéo lấy đầu cô nhấn xuống giữa hai chân mình, sợ vòng tay và đồng hồ cấn vào gáy cô gây đau nên hắn đã tháo xuống. 

Hoặc cũng có thể là vì Đức Phật ở trên đó miệng mỉm cười từ bi, mắt nhìn thẳng nhưng tín đồ của người thì lại chỉ tập trung vào đôi môi ướt đẫm của một người phụ nữ trần truồng đang ngậm lấy thứ đó của mình. 

Kể từ ngày hắn tự tay cởi lớp áo đầy tiên của Phong Nhã Tụng xuống, hắn đã luôn sẵn sàng cho một ngày như vậy. Ngày mà hắn tự tay cởi xuống chiếc vòng phong ấn mọi dục niệm, vĩnh viễn bị đày xuống địa ngục Atula. 

Hắn cứ nghĩ mình đã ngộ được thế nào là tứ đại giai không. Đời người chỉ là cõi tạm, sinh ra thuần khiết như thế nào thì khi chết đi cũng sẽ trống rỗng như vậy. Tài sản hàng trăm tỉ, được hay mất đối với hắn chỉ là trong một ý niệm, vốn dĩ hắn duy trì Diệp thị, động lực duy nhất của hắn chính là duy trì cuộc sống cho hàng trăm nghìn nhân viên đang làm việc cho hắn. 

Nhưng giờ đây, cái gì mà không tham đắm, si mê, không dính mắc, không chấp thủ? Tiền tài, quyền lực của hắn có thể cho người phụ nữ của hắn tư cách, sắc đẹp của người phụ nữ này cũng chính là thứ hắn buông không được, xa thì nhớ, ở cạnh thì lại càng tham luyến. 

Tất cả những gì liên quan đến Phong Nhã Tụng, đối với hắn mà nói, không có được mới chính là vạn kiếp bất phục. 

Vì cô, hắn chấp nhận làm một kẻ phản bội. 

** 

Vậy là cô bé năm cuối đã về quê nghỉ Tết nhưng vẫn phải xách laptop về dịch truyện cho mấy bà đây ạ :(((( 

Mỗi một vote, một cmt của mấy bà chính là động lực to lớn dành cho tui để tiếp tục chặng đường cùng A Thành và Niệm Niệm đó ạ, mãi iu <3 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro