Chương 31: Điên thật rồi
"Ưm, A Thành..."
Cửa thang máy chưa kịp hoàn toàn mở ra, Diệp Lan Thành vừa ôm gần như nhấc bổng người trong lòng đi ra ngoài, hai đôi môi một đường từ hầm đỗ xe lên tầng cao nhất vẫn chưa hề tách ra một giây.
Nếu không phải hành lang có camera an ninh, Phong Nhã Tụng sợ hắn sẽ trực tiếp làm cô ngay tại chỗ.
Cửa lớn vừa mở, đèn thông minh ở huyền quan tự động bật sáng, hắn đè cô lên cửa, một chân cô bị ép buộc vắt trên eo hắn. Dù hai người vẫn chưa hề thiếu đi một mảnh quần áo nào nhưng phần xương mu đã sớm dính chặt vào nhau, Phong Nhã Tụng mặc váy, cách một lớp quần lót, dương vật sưng phồng của hắn cứng nóng, liên tục áp sát như muốn xuyên rách lớp ngăn cách mỏng manh bất cứ lúc nào.
Thiếu oxi, tay chân bị ghim chặt trên ván cửa, da thịt bị cọ xát đến nóng bừng, nhưng những điều đó không khiến cô sợ hãi, cô chủ động tách môi ra, một đường quỳ xuống trước mặt hắn, đôi tay vụng về vội vã cởi thắt lưng hắn. Dương vật thô dài nhanh chóng bật ra ngoài, ngoài ý muốn nặng nề dán lên chóp mũi cô, hơi nóng ẩm và mùi hương nhè nhẹ giữa mùi cơ thể và nước giặt lưu lại trên quần lót hắn bay vào trong sống mũi.
Diệp Lan Thành thở dốc điên cuồng, đôi môi hắn cũng giống như môi cô hiện tại, sưng đỏ và ướt đẫm nước, hai mắt đục ngầu cúi nhìn trò vui của cô. Phong Nhã Tụng ngước đôi mắt long lanh nhìn hắn chằm chằm trong khi miệng ngậm chặt lấy đỉnh đầu hình nấm đang rỉ nước của dương vật. Ở khoảng cách này, cô thậm chí còn nghe được tiếng đập dồn dập của mạch máu chằng chịt nổi lên trên thân gậy thịt.
Lớn hơn cả tiếng mút liếm chính là tiếng rên rỉ của Diệp Lan Thành, hắn ngửa cần cổ, một tay nắm chặt lấy gáy cô, một tay cuộn thành nắm đấm ghim lên cửa,
"Bé cưng..." Giờ đây, đến lượt hắn là người không thể thốt tròn câu rõ chữ.
Phong Nhã Tụng là lần đầu tiên làm điều này, lúc đầu hắn vẫn để cô chủ động tần suất mút vào rút ra, nhưng miệng cô nhỏ, mỗi lần cố gắng lắm chỉ ngậm được phân nửa rồi lại nghẹn ngào khiến hắn gần như phát điên.
Dần dần, bàn tay sau gáy như biến thành một chiếc gọng kìm, ép cô vùi sâu vào giữa hai chân hắn, eo hắn liên tục mô phỏng động tác giao hợp mà ra vào trong miệng cô, mỗi lần đâm vào đều khiến cổ họng cô căng rát.
Quá to, quá sâu rồi.
Phong Nhã Tụng chống tay vào eo hắn muốn bỏ cuộc, nhưng Diệp Lan Thành không cho phép, dù cô có thỉnh thoảng dùng răng nghiến nhẹ thì cũng chỉ khiến hắn rên rỉ lớn hơn một chút, còn lại dương vật hắn giống như một cây gậy nóng cứ thế công thành chiếm đất, nước dãi quyện cùng dịch trong suốt chảy xuống làm ướt một mảng quần tây của hắn, thắt lưng bằng da lạnh lẽo cọ liên tục vào da cô.
Loạn rồi.
Khi cô nghĩ hắn sẽ tiếp tục tăng tốc, môi bị ma sát đến muốn bỏng rát thì hắn lại dứt khoát rút dương vật ra, cúi người xốc cô đứng lên, thô bạo đẩy cô về phía chiếc tủ nhỏ cạnh lối đi.
Chiếc váy dài rộng rãi bị vắt lên tận thắt lưng, hắn chỉ kịp kéo mép quần lót cô sang một bên rồi dương vật cứ thế một đường thẳng tắp đâm vào hoa huyệt ướt đẫm.
Phong Nhã Tụng bật khóc.
Không phải vì đau, cũng không phải vì sợ hãi.
Cô thậm chí còn phối hợp với hắn, mỗi lần eo hắn đỉnh về phía trước, cô lại cong mông để hắn dập mạnh hơn.
Từ phía sau, Diệp Lan Thành vén mái tóc dài rối bung của cô sang một bên, hắn thở dốc điên cuồng, vừa liếm mút dái tai cô rồi lại đến gò má bầu bĩnh.
Trong tiếng nức nở như mèo con, Phong Nhã Tụng không biết ngôn từ của mình đã lộn xộn đến mức nào, cô chỉ biết rên rỉ theo bản năng,
"A, quá sâu rồi A Thành..."
"Ưm...thật thoải mái..."
"A Thành, nhanh lên một chút...ưm, đúng là chỗ đó."
Diệp Lan Thành cũng không còn đủ lý trí để bị sốc trước những câu từ táo bạo bất thường này của cô nữa, hắn tận lực phối hợp.
Hông hắn dập mạnh vào mông cô đến mức tạo nên sóng thịt, bìu đánh vào hoa môi ướt đẫm, côn thịt đút vào miệng huyệt căng tròn, dâm thuỷ chảy ra chưa kịp thành giọt đã bị tốc độ của hắn đánh tan thành bọt nước.
Hắn cắn vào cần cổ cô, hơi thở nóng rực,
"Niệm Niệm, em điên rồi, em thật sự không muốn sống nữa."
Người phụ nữ này còn không hề biết mình vừa thả xích cho một thứ gì được tự do.
Phong Nhã Tụng chống khuỷu tay lên mặt tủ cao ngang người, eo bị hắn bấu chặt, lên tục nhấc lên hạ xuống để ăn khớp với tốc độ của hắn, ngón chân cô không hề chạm đất.
Trong sự sung sướng đến mức tê đại đầu óc, cô nhớ ra mục đích của mình đến đây hôm nay.
Cô vươn tay ra phía sau quờ quạng, nắm chặt lấy tay hắn đang vùi sâu trên mông mình, vừa khóc vừa nũng nịu,
"A Thành, ôm, ôm em..."
Diệp Lan Thành "ừm" một tiếng, lật tay lại nắm chặt lấy tay cô, thúc thêm mấy cái nữa rồi mới rút dương vật ra. Sự trống trải đột ngột làm chân cô run lên, suýt nữa thì khuỵu xuống nhưng nhanh chóng bị hắn kéo lại, hai chân kẹp lấy eo hắn, dương vật một lần nữa tiến vào.
Diệp Lan Thành để mặc cho Phong Nhã Tụng ôm lấy cổ mình giống như người đuối nước gặp được phao cứu sinh, một tay hắn ôm eo cô, tay còn lại đỡ mông, không hề bị cản trở mà lại ra sức làm.
Quần hắn vẫn chưa cởi, chỉ có chiếc áo khoác dài bị Phong Nhã Tụng cởi ra lúc vừa vào cửa, nhìn từ xa, bỏ qua việc eo hắn đang vận động điên cuồng thì cùng lắm hai người họ chỉ giống một cặp đôi đang ôm ấp.
Còn nếu nhìn gần hơn, sẽ thấy được mỗi lần hắn kéo giãn khoảng cách, một đoạn dương vật sưng đỏ bóng đẫm nước lộ ra ngoài, rồi ngay say đó lại thô bạo đâm về phía trước, vang lên một từng tiếng "bạch" "bạch" sắc tình.
"Niệm Niệm, thích không em? Có muốn nhanh hơn nữa không?"
Phong Nhã Tụng vùi mặt vào vai hắn, cơ thể nặng nề xóc nảy, mặt cô ướt đẫm mồ hôi và nước mắt, bụng cô ép chặt bụng hắn khiến mỗi lần hắn đâm vào, cảm giác bụng dưới phồng lên càng thêm rõ rệt, rõ ràng mọi thứ đã vượt quá sức chịu đựng, nhưng cô vẫn ngoan cố,
"Chưa đủ, A Thành, nhanh hơn nữa, đừng dừng lại, a..."
Cô có thể cảm nhận được mép thịt bên dưới của mình đã sưng tấy, nhưng giống như một kẻ nghiện lên cơn, cô hoàn toàn mất đi lý trí, không biết thế nào là đủ. Mặc kệ hắn đâm sâu bao nhiêu, nhanh đến mức nào, cô vẫn lắc đầu, vừa khóc, vừa rên, vừa la hét, vừa trách hắn làm chưa đủ nhanh, muốn hắn sâu hơn nữa, thậm chí cô còn nắm lấy tay hắn đặt lên vú, bắt hắn sờ bóp cô trong khi chính mình thì đưa tay xuống nơi giao hợp, tự xoa nắn hột le để tìm kiếm thêm khoái cảm.
Diệp Lan Thành gần như phát điên, mồ hôi hắn chảy thành dòng từ trán xuống xương hàm, nhỏ thành từng giọt lên vai và ngực cô, hắn biết nếu hắn tiếp tục sẽ làm cô bị thương, nhưng phải làm sao bây giờ, hắn không thể ngừng lại được.
Giống như hắn sinh ra chính là để gắn chặt lấy cơ thể trong vòng tay, chỉ cần rời ra dù chỉ một giây hắn sẽ bị rút cạn sinh khí.
Mặc dù ngay giây phút này, hắn đã không thể thở nổi.
Trong căn penthouse đập thông tầng, không gian trưng bày tối giản, cách âm hoàn hảo, chính là điều kiện lý tưởng để khuếch đại âm thanh da thịt va chạm điên cuồng.
Cuối cùng, trong một khoảnh khắc, Diệp Lan Thành siết chặt lấy eo cô như muốn bẻ gãy, dương vật hắn trong cơ thể cô giật mạnh mấy cái rồi rút mạnh ra, một dòng tinh dịch trắng đục bắn tung toé vào giữa háng của cô, nơi mà từ lỗ nhỏ đang tạm thời không thể khép lại cũng đang tuôn ra một dòng suối, chảy ướt cả quần và váy hai người.
"Điên thật rồi, bé cưng, em không biết mình vừa điên như nào đâu..." Diệp Lan Thành ghé vào tai cô thở dốc, không ngừng lẩm bẩm, ôm chặt lấy cơ thể đang co giật nhẹ vì lên đỉnh trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro