Chương 18: Hôn môi không kiêng nể sự có mặt của người khác
Hôm nay Chủ tịch không đi làm nên không khí trong văn phòng thư ký cũng trở nên thoải mái hơn thường lệ.
Chú Khang cực kỳ thảnh thơi sử dụng máy tính tìm hiểu về món đồ chơi làm quà sinh nhật cho cháu ngoại vào tháng sau.
Nguyễn Tư Linh sau khi nhận một cuộc gọi từ phòng ban bên dưới liền mang theo một tệp tài liệu đến chỗ ngồi của ông,
"Chú Khang, làm phiền chú đưa cháu tới nhà Chủ tịch được không? Có hợp đồng cần chữ ký của anh ấy ạ."
Những hợp đồng quan trọng thường bắt buộc có chữ ký bằng tay cùng con dấu của Diệp Lan Thành. Cô đã gọi điện thông báo trước cho hắn, cô ta cũng đã đến nhà hắn một vài lần trước đây với mục đích tương tự.
**
Hơn mười giờ sáng, Diệp Lan Thành kết thúc một cuộc họp trực tuyến trong phòng làm việc, hắn trở về phòng ngủ ngồi tựa vào thành giường, vì cuộc họp cần kết nối video nên thậm chí lúc này hắn vẫn còn mặc áo sơ mi đen cùng cà vạt bằng lụa, cúc áo nơi cổ tay gài chặt.
Mọi thứ đều trải qua như một ngày bình thường.
Ngoại trừ việc có thêm một người phụ nữ nằm trong ngực.
Hắn đã hoàn toàn quên mất Phật đường đã hai ngày chưa có người đốt nhang, tràng hạt vẫn nằm yên trong ngăn tủ lạnh lẽo.
Lúc Lâm Cảnh Khang bấm chuông cửa lần đầu tiên, trong nhà không hề có động tĩnh.
Đồ ăn sáng trên đĩa bị khuyết một vài miếng.
Tiếng chuông thứ hai vang lên, đôi đũa từ trong tay người phụ nữ rơi xuống đất, cô vô lực bám lấy vai người đàn ông, miệng bị ngậm lấy, mọi lời phản kháng đều bị hắn nuốt vào, da thịt tròn đầy trước ngực tràn qua từng kẽ tay hắn.
Diệp Lan Thành vừa dỗ dành vừa ép buộc cô ăn hết một phần ăn sáng để uống thuốc, không đợi đến hồi chuông thứ ba vang lên liền ra mở cửa, để lại Phong Nhã Tụng hai môi sưng đỏ, quần áo xộc xệch lúng túng cúi đầu nhặt đôi đũa vừa rơi lên.
Nguyễn Tư Linh ở phía sau chú Khang lặng lẽ vuốt gọn sợi tóc xoăn ra sau tai để lộ cần cổ thon dài, mỉm cười chuyên nghiệp trước khi cánh cửa mở ra.
Với sự tinh tế cần thiết của một thư ký cấp cao, cô ta nhanh chóng nhận ra sự khác thường trong căn hộ của một người đàn ông độc thân.
Đôi dép lê size 35-36 màu vàng nhạt xếp không được ngay ngắn ở ngay lối ra vào.
Hai chiếc áo khoác kích thước trái ngược nhau vắt ở tay vịn ghế sô pha.
Trong mắt cô ta không thể giấu nổi sự ngỡ ngàng và thất vọng nhưng không có ai chú ý tới điều đó.
Chú Khang đương nhiên biết trong nhà hôm nay có thêm một người, sau khi Nguyễn Tư Linh theo Diệp Lan Thành lên phòng làm việc trên tầng hai liền vào phòng bếp.
Phong Nhã Tụng sau cơn sốt vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, chỉ có một phần há cảo nhưng Diệp Lan Thành đút cô ăn gần nửa tiếng vẫn chưa xong, bây giờ đang cố giải quyết phần còn lại một cách chán nản.
Ông chu đáo hỏi thăm,
"Phong tiểu thư đã thấy tốt hơn chưa?"
Phong Nhã Tụng chỉ mới gặp ông một vài lần nên không thật sự tự nhiên,
"Vâng, cháu đã đỡ ơn nhiều rồi ạ, cảm ơn chú."
Lâm Cảnh Khang mỉm cười nhìn cô không nói thêm gì, đến lượt Phong Nhã Tụng là người cảm thấy ngại ngùng, cô phải tìm chuyện để nói,
"Chú Khang, nơi này là nhà riêng của Diệp Lan Thành sao?"
Lâm Cảnh Khang đáp,
"Đây là một trong những bất động sản mà cậu chủ sở hữu cũng là nơi cậu chủ lui tới nhiều nhất vì thuận tiện đi lại giữa công ty và sân bay."
Còn vì... chỉ cách nhà của tiểu thư đây một cây cầu.
Tất nhiên điều này ông mới phát hiện ra vào hôm đưa người chăm sóc thực vật tới Đào Hoa Nguyên Châu.
"Vậy bình thường khi anh ấy đi công tác, chú có thường xuyên đi cùng anh ấy không?" Phong Nhã Tụng cảm thấy đây là một câu hỏi xã giao bình thường, không hề có ý xâm phạm đời tư của hắn.
Chú Khang rất kiên nhẫn,
"Ở trong nước thì tôi luôn đồng hành cùng cậu chủ, nhưng khi ở nước ngoài, vì lý do an ninh mà đoàn tùy tùng của cậu chủ sẽ bao gồm vệ sĩ, thậm chí là lính đánh thuê cùng thư ký nên tôi hiếm khi phải đi có mặt."
"Một phần là vì tôi không thuộc đường ở ngoại quốc, việc thuê tài xế địa phương sẽ thực tế hơn nhiều."
Phong Nhã Tụng gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cô giả vờ như mình không để ý đến việc Diệp Lan Thành vừa cùng một cô thư ký nóng bỏng lên phòng riêng trên lầu, chậm rãi nhai thức ăn vừa hỏi,
"Vậy thì những lúc như vậy chú sẽ làm gì?"
"Phần lớn thời gian tôi sẽ giúp cậu chủ quán xuyến tình hình ở những bất động sản khác ở trong nước, mặc dù không thường xuyên lui tới nhưng ở đó vẫn luôn có quản gia riêng và giúp việc nên sẽ có những chi phí bảo trì phát sinh, tôi sẽ thay mặt giải quyết. Còn lại tôi sẽ dành thời gian cho gia đình."
Chú Khang hoàn toàn có thiện cảm với vị tiểu thư này, bất kỳ ai khiến Diệp Lan Thành vui vẻ, ông đều chân thành xem họ là khách quý. Huống chi người này lại còn là người bạn gái đầu tiên của cậu chủ.
Hai người lần đầu tiên có một cuộc trò chuyện đúng nghĩa, Phong Nhã Tụng vẫn luôn đặt câu hỏi trong phạm vi lịch sự, cô tỏ ra thông cảm,
"Diệp Lan Thành bận như vậy, chắc chú cũng phải vất vả lắm."
Lâm Cảnh Khang cảm thấy buồn cười khi cô gái nhỏ trước mặt mặc dù vẫn đang nói chuyện với ông nhưng đôi mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn ra phòng khách nghe ngóng động tĩnh, ông cảm thấy mình cần phải giúp cậu chủ phân tán sự chú ý của cô nhóc này,
"Không hề, tôi là quản gia từ nhỏ của cậu chủ, từ lâu đã xem cậu ấy như con cháu trong nhà. Người nhà họ Diệp luôn đối xử với người làm công rất tốt."
Căn nhà to rộng ngoại trừ tiếng nói chuyện trong gian bếp thì hoàn toàn tĩnh lặng.
Phong Nhã Tụng chán nản dùng đũa chọc chọc vào miếng há cảo cuối cùng trong đĩa, nghĩ mãi mới ra thêm một câu hỏi,
"Vậy... Diệp Lan Thành, ừm, anh ấy có ngoan không?"
Chú Khang suýt nữa bật cười thất thố vì câu hỏi ngốc nghếch một cách dễ thương này.
Thật khó mà liên tưởng một cậu trai 29 tuổi đang lãnh đạo một tập đoàn hàng nghìn tỉ với từ "ngoan" này.
Ông nắm chặt ly nước trong tay, cố nhịn cười, gương mặt từ đầu đến cuối đều hiền hòa,
"Cậu chủ rất chăm chỉ và tốt bụng."
Chăm chỉ và tốt bụng thì liên quan gì tới ngoan hay không chứ
Phong Nhã Tụng kín đáo bĩu môi. Ông ấy thậm chí còn không dám trả lời trực tiếp câu hỏi của cô.
Phải rồi, làm gì có người đàn ông nào ngoan ngoãn mà lại đòi ngủ lại qua đêm tại nhà của một cô gái sống một mình ở ngay trong lần gặp thứ hai chứ.
Và tồi tệ hơn nữa là cô gái đó lại đồng ý mặc dù biết trước chuyện gì sẽ xảy ra ngay sau đó.
Lúc cô đang thất thần thì nghe thấy tiếng bước chân từ trên lầu 2 đi xuống. Chú Khang lập tức đứng dậy ra ngoài.
Không gian bếp được ngăn với phòng cách bởi một vách ngăn khổng lồ cao tới tận trần nhà bằng những ô vuông gỗ. Diệp Lan Thành đặt lên đó những bình gốm và một vài đồ vật cũ kỹ giống như đồ cổ mà cô không biết tên.
Phong Nhã Tụng sợ người lạ, cô cúi đầu thu người lại, sợ người bên ngoài có thể thấy cô xuyên qua những khe hở.
Ở bên ngoài, Nguyễn Tư Linh là người đi xuống trước, cô ta cũng không giấu nổi sự tò mò với người phụ nữ khác xuất hiện trong căn hộ này.
Diệp Lan Thành theo ngay phía sau, hắn không ra cửa tiễn người mà đi thẳng vào trong gian bếp.
Nguyễn Tư Linh cố gắng đi thật chậm rãi nhưng dù căn hộ rộng đến mức nào thì quãng đường cũng chỉ có mấy bước chân, khi đi qua lối vào gian bếp, cô ta chỉ kịp nhìn thấy Diệp Lan Thành đứng cạnh bàn ăn, hắn cúi người ôm lấy người ngồi trên ghế chỉ để lại bóng lưng hướng ra phía ngoài. Lưng áo sơ mi đen bị một cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn từ phía trước vòng ra ôm chặt lấy đến nhăn nhúm.
Trái tim cô ta như vỡ vụn, một chút hy vọng lạc quan về thân phận của chủ nhân chiếc áo khoác nữ bị tiếng hôn môi rất nhỏ nhưng mờ ám trong bếp dập tắt.
Đôi tay chưa từng làm động tác thừa thãi ngoại trừ ký hợp đồng và lật mở những trang tài liệu kia giờ đây đang ôm chặt lấy gáy của một người con gái khác mà hôn đến nghẹt thở, thậm chí hắn còn không kiêng nể gì sự có mặt của người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro