3
"Tiểu Tử nhi, em còn tức giận sao?"
Phượng Thiên Ngân giương ra khuôn mặt xinh đẹp tươi cười, bám theo Thương Nguyệt Phi Tử.
Đã là ngày thứ ba, mĩ nhân vẫn không thèm quan tâm đến hắn, mặc kệ hắn đùa giỡn, y luôn giữ khoảng cách, lấy thái độ như băng mà đối với hắn.
Thương Nguyệt Phi Tử liếc hắn, lại nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn tươi cười, cánh môi hơi hơi mím lại.
Kỳ thật y đã hết giận từ lâu, cái khuôn mặt quá mức xinh đẹp đó ai có thể giận cho nổi, huống hồ ba ngày nay hắn vẫn ôn tồn lấy lòng y, cho dù lửa giận của y có ngập trời thì cũng sớm tiêu tán.
Tuy rằng, y vẫn là không hiểu mình tức giận vì việc gì, cũng giống như không hiểu tâm tư của hắn.
"Chừng nào thì ngươi mới thả ta đi?"
Y không thể ở chỗ này mãi, ba ngày qua, y thử qua mọi cách để tìm cửa ra khỏi cốc nhưng đều không tìm được
"Ta sẽ không thả em đi."
Phượng Thiên Ngân thân thủ đưa tay nâng lên cằm y, ánh mắt nhẹ nhàng mà tràn ngập khẳng định.
"Vĩnh viễn cũng không thả."
Thanh âm thật dễ nghe nhưng lại nặng tựa ngàn cân, khiến ngực của y nhộn nhạo, mà hắn nhìn chăm chú cũng làm cho y cảm thấy không được tự nhiên.
Thương Nguyệt Phi Tử nhắm mắt lại, từng bước từng bước lùi ra sau, rời xa hơi thở của hắn, nhíu mi nói:
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?!"
Khẩu khí lạnh nhạt có điểm tức giận, căn bản không thể nào nắm bắt được nam nhân này, khiến người ta không hiểu hắn rốt cuộc muốn làm gì.
Thấy mĩ nhân bắt đầu có biểu tình, Phượng Thiên Ngân vừa lòng cười nhẹ, bước tới gần y.
"Ta nói, ta thích em, ta muốn em."
"Ta không tin!"
Hắn vừa tới, y liền lui về phía sau.
"Vì sao lại thích ta?"
Y không tin nam nhân này lại thích y. Nào có người nào miệng nói yêu nhưng trên mặt lại đầy vẻ đùa giỡn, tuyệt không có lấy một chút chân thành?.
Huống hồ, hồng nhan tri kỷ của hắn nhiều như vậy, ngay cả hoa khôi nổi danh thiên hạ Tập Y Y cũng vì hắn mà mê muội, nam nhân như thế có thể thích y sao?
Cá tính vốn nghiêm túc, khiến Thương Nguyệt Phi Tử không thể tin vào nam nhân trước mặt này được.
Tuy rằng trái tim có hơi rung động vì lời hắn nói, phản ứng này khiến y rất ngạc nhiên càng khiến cho y sợ hãi, rõ ràng không phải là thích hắn, nhưng tâm tình của y lại rối loạn vì hắn.
Loại tâm tình kì quái làm cho y nghi hoặc, lòng tràn đầy khó hiểu.
"Vì sao lại thích em à?"
Phượng Thiên Ngân đem y ép dưới tàng cây đến không đường thối lui, bạc môi mới gợi lên một chút cười dày đặc tà khí.
"Ta cũng không biết."
Hắn nhún nhún vai, không thèm để ý.
Hắn nếu biết vì sao lại thích y thì tốt rồi, ít nhất còn có thể kháng cự, nhưng mà thật sự là không biết nha, nên mới không thể tự kềm chế.
Một bức họa, khiến cho hắn chết mê một mĩ nhân, hắn cũng hiểu nôn nóng là không được.
Ngay từ đầu hắn cũng không muốn tin chuyện này, còn chạy tới kĩ viện tìm hoa, tìm hồng nhan tri kỉ mà ôn chuyện, xem có thể đem bóng hình trong tranh quên đi không.
Nhưng là hoàn toàn thất bại.
Ngay cả Tập Y Y xinh đẹp ma mị cũng vô pháp xóa đi thiên hạ trong đầu hắn, hắn giống như người điên, không lúc nào là không nghĩ đến y.
Cuối cùng, hắn đành bỏ cuộc trở lại trong cốc tiếp tục nhìn người trong tranh kia, càng xem càng không thể tự kềm chế, mới nổi điên lên mà chạy đi "trộm" nàng.
Phượng Thiên Ngân hắn cái gì cũng trộm, nhưng chưa bao giờ trộm người chứ đừng nói là mỹ nhân, bởi vì hắn không có hứng thú !
Chỉ có y là ngoại lệ, ai bảo y khơi mào hứng thú của hắn?
Huống hồ, hình dáng hiện tại của y so với trong tranh càng hấp dẫn hắn, ngay cả cái tính nghiêm túc, quật cường lại càng đáng yêu, thỉnh thoảng cũng hơi nóng nảy nhưng lại càng hấp dẫn, làm cho hắn không thể cưỡng lại số trời, hắn đã vướng lưới tình!
"Không biết?"
Thương Nguyệt Phi Tử mày chau càng nhanh, ngực không hiểu sao dâng lên lửa giận, vẻ mặt của hắn một chút cũng không đứng đắn, thật sự rất khó làm cho người ta tin tưởng lời hắn nói .
"Thật mà!"
Phượng Thiên Ngân đem y vây trước thân cây, hai tay để ở bên cạnh người y, đôi mắt lợi hại quan sát biểu tình của y.
"Em thực để ý sao? Tiểu Tử nhi, hay em thích ta rồi?"
Hắn nhìn ra được, y để ý đến hắn, nhưng lại quật cường không chịu thừa nhận.
"Ai thèm thích ngươi!"
Thương Nguyệt Phi Tử nhanh chóng phản bác.
"Ta vĩnh viễn sẽ không thích ngươi!"
Hắn so với mẫu người lý tưởng của y hoàn toàn bất đồng.
"Vì sao?"
Phượng Thiên Ngân cúi đầu, khuôn mặt anh tuấn chậm rãi tới gần y, khiến hô hấp của hai người lướt lên làn da nhau, mang đến một loại cảm giác ái muội.
Thương Nguyệt Phi Tử đè nén rung động trong lồng ngực xuống, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn cao ngạo nhìn hắn.
"Ta hỏi ngươi, ngươi đã từng tưởng tượng phải trở thành phò mã của ta chưa?"
Phò mã? Hai chữ này làm cho Phượng Thiên Ngân mi hơi hơi nhíu.
"Ta không hứng thú làm phò mã."
Hắn chỉ hứng thú với y.
"Vậy sao."
Câu trả lời phủ định của hắn làm cho lòng y co rút nhanh từng trận, Thương Nguyệt Phi Tử nhanh chóng áp chế cảm giác đau đớn, lạnh lùng nhìn hắn.
"Thích ta, trở thành phò mã của ta, theo ta cả đời ở lại trong cung phụ tá Hoàng nhi, dạy dỗ nàng làm một nữ hoàng anh minh, còn phải giúp nàng xử lý quốc sự, chia sẻ khó khăn, làm cho dân cư Thương Nguyệt quốc có thể an cư lập nghiệp."
Y đã sớm lên kế hoạch tốt lắm, muốn mãi ở bên cạnh Hoàng nhi, cùng phu quân phụ tá Hoàng nhi, làm cho Thương Nguyệt quốc giàu có an khang.
Đây là trách nhiệm của y, lại bị nam nhân trước mắt này phá hủy hết thảy, thậm chí còn đem y bắt tới đây, hiện tại bên ngoài nhất định đã nổi sóng, danh dự của y đều bị hắn phá hư hết!
Nhìn một bộ biểu tình nghiêm túc của y, Phượng Thiên Ngân không khỏi cảm thấy buồn cười.
"Ta nói Tử nhi, em không phải đều lên kế hoạch hết cho tương lai đi?"
"Không được sao?"
Vẻ mặt của hắn giống như cho rằng y đang làm một việc nhàn chán, Thương Nguyệt Phi Tử không khỏi hờn giận trừng mắt hắn.
"Như vậy thì thú vị sao?" Mọi chuyện đều lên kế hoạch hết, còn có cái gì tốt đâu?
"Không thú vị?"
Thương Nguyệt Phi Tử sửng sốt, chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
"Đúng vậy!"
Khuôn mặt tuấn tú của hắn càng sát lại gần.
"Em không biết là nhân sinh nên để mặc cho nó diễn ra, đôi khi có chút ngoài ý muốn thì mới thú vị sao?"
Xem y kìa, bộ dạng như đã già lắm rồi, hắn càng cảm thấy đáng yêu.
"Ngoài ý muốn? Ý là chỉ ngươi sao?"
Thấy khuôn mặt hắn chậm rãi tới gần, Thương Nguyệt Phi Tử nhịn không được ngưng thở, biết chính mình nên né ra, nhưng lại trốn không ra.
Cặp mắt phượng kia gắt gao nhìn y, tựa như có loại ma lực đem y khóa chặt lại, không thể di động, trái tim cũng bắt đầu kinh hãi.
Bạc môi kia, càng sát lại gần y, lời nói nhỏ chầm chậm phun ra , phảng phất hơi nóng lên mặt y.
"Tiểu Tử nhi, kỳ thật em cũng thích ta, đúng không? Không cần từ chối ta, quên cái kế hoạch gì đó của em đi, ta sẽ cho em khoái hoạt vĩnh viễn......"
Thanh âm của hắn mê hoặc Thương Nguyệt Phi Tử, hai đôi môi chạm vào nhau làm cho thân thể của y hơi hơi mềm nhũn, thiếu chút nữa liền mất lý trí.
Nhưng là, mọi tai tiếng của hắn lại nổi lên trong óc, nào là phong lưu hoa tâm, không đứng đắn, nhiều hồng nhan tri kỷ, còn có "người đặc biệt" Tập Y Y.
"Không!"
Lý trí nháy mắt ngẩng đầu, Thương Nguyệt Phi Tử dùng sức đẩy hắn ra, bối rối, lại ra vẻ trấn định nhìn hắn.
"Ta không thích ngươi, hiện tại không thích, về sau cũng sẽ không thích!"
Thanh âm y dồn dập như là thanh minh, hoặc như là đang nhắc nhở chính mình.
Mà hắn, cho dù đang nghe thấy lời của y, khuôn mặt anh tuấn vẫn đang cười, cười ngả ngớn nhưng lại tràn ngập tự tin.
Cái mặt tươi cười kia càng thêm kích thích Thương Nguyệt Phi Tử, đáng giận! Kẻ không đứng đắng như vậy, y mới không tin hắn, lại càng không để hắn tùy ý phá hư kế hoạch của y, trách nhiệm của y.
Y cao ngạo giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, lạnh lùng nhìn hắn.
"Ngươi không để ta rời đi, không sao, chính mình ta sẽ tìm được phương pháp rời đi nơi này."
Nói xong, y cũng không quay đầu lại rời đi, quyết định chỉnh đốn tâm tình của mình cho tốt, để tránh giống như vừa rồi, thiếu chút nữa liền đầu hàng dưới sức quyến rũ của hắn.
Đáng chết! Y nhất định phải cách xa nam nhân nguy hiểm này, rất xa!
Nhìn bóng dáng Thương Nguyệt Phi Tử, Phượng Thiên Ngân hơi hơi nhíu mày, bạc môi nhẹ giương lên.
"Còn một chút nữa......"
Y vừa mới rõ ràng cũng đã ý loạn tình mê, chỉ còn một chút có thể làm cho y gật đầu-"Thực đáng tiếc."
Ngón tay nhẹ vỗ về môi, vẫn còn lưu trữ mùi thơm của y, làm cho hắn lưu luyến không thôi.
Mắt phượng hiện lên một chút quang mang kiên định ── nếu hắn đã yêu y, y phải thuộc về hắn!
Càng kháng cự, lại càng làm cho hắn mê luyến mà thôi, bộ dáng bối rối vừa rồi, thật là phi thường đáng yêu nha!
Khóe môi giương rất cao, Phượng Thiên Ngân thì thào nói nhỏ,
"Tiểu Tử nhi, em phải là của ta."
Nhưng mà...... phải làm sao nhỉ? Mắt phượng chợt lóe, xẹt qua một tia tà nịnh.
xxxxxxxxxxxxxx
Cảm giác có điểm không đúng.
Hai ngày nay, Phượng Thiên Ngân giống như đã biến mất, hoàn toàn không xuất hiện trước mặt y, ba ngày trước vẫn dính lấy y, giờ thì tình hình hoàn toàn bất đồng.
Thương Nguyệt Phi Tử mi hơi nhíu, cánh môi phấn nộn cũng theo đó hơi hơi mím lại, có điểm không thích ứng với loại cảm giác này.
Theo lý thuyết, Phượng Thiên Ngân không bám lấy y, y hẳn là vui mừng mới đúng.
Ít nhất, không có hắn bên người, y sẽ không tâm hoảng ý loạn, có thể tìm về bình tĩnh trước kia.
Y là nghĩ như vậy, nhưng là khi hắn thật sự không xuất hiện, y lại cảm thấy trong đầu dường như thiếu thiếu cái gì đó, cảm giác tò mò, một chút vui vẻ cũng không có nổi, thậm chí còn cảm thấy tệ hơn.
"Còn nói thích, tên lừa đảo......" Thương Nguyệt Phi Tử thì thào nói nhỏ, may mắn y không thật sự tin tưởng hắn.
Nghĩ cũng biết, hắn nhất định là dùng khuôn mặt anh tuấn đào hoa kia đi nơi nơi mê hoặc người ta, mới có nhiều nữ nhân yêu thương hắn như vậy, mà y Thương Nguyệt Phi Tử, sẽ trở thành người thứ nhất không bị mê hoặc!
Gương mặt quật cường miễn cưỡng cười, Thương Nguyệt Phi Tử quét dọn cảm giác không nên có trong lồng ngực, dù sao y vốn sẽ không thích hắn, có mất mát gì đâu?
Trong lòng mơ hồ rung động, nhất định là y đang bệnh mới sinh ra cảm nghĩ này, y tuyệt đối sẽ không thích cái tên vô lại kia được!
Hiện tại quan trọng nhất, chính là trước phải tìm được đường ra, trở lại Thương Nguyệt quốc, sau đó y cùng Phượng Thiên Ngân cũng không có can hệ.
Đi ra cửa phòng, Thương Nguyệt Phi Tử nhìn cảnh trí bốn phía.
Đã ở trong sơn cốc mấy ngày nay, y đã đại khái hiểu biết hoàn cảnh nơi này ── bốn phía là rừng cây xanh biếc, phía sau núi có thác nước, từ nơi này mơ hồ có thể nghe được tiếng nước róc rách, chính giữa tọa lạc mấy gian nhà trúc nhỏ, quanh mình cũng lấy trúc vây thành cái sân nhỏ, ngay cả bài trí trong phòng cũng đều lấy trúc chế thành, tạo nên phong cách thanh lịch tao nhã.
Sơn cốc này, giống như ngoại đào nguyên, ít có người biết.
Bị nhốt ở trong cốc y hoàn toàn tìm không thấy đường ra, hoàn toàn không biết nên đi từ đâu, đây mới là cái mà y đau đầu.
Hơn nữa Phượng Thiên Ngân lại không biết chạy biến đi đâu, nếu muốn mất tích, cũng chờ đem y thả về Thương Nguyệt quốc rồi hẵng mất tích đi!
Đến lúc đó dù hắn muốn đi đâu, y cũng không muốn quản hắn.
Nghĩ đến Phượng Thiên Ngân, Thương Nguyệt Phi Tử trong đầu lại không thoải mái.
"Chán ghét, lúc thì dính tại bên người đuổi cũng đuổi không đi, lúc thì biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi...... Chán ghét."
Không tự giác, Thương Nguyệt Phi Tử nói nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo một tia phẫn nộ.
"Hoàng tử, người nói cái gì?"
Thủy Oa Nhi lặng lẽ đến gần, chớp mắt to tò mò hỏi.
"Oa nhi?"
Đột nhiên xuất hiện thanh âm dọa Thương Nguyệt Phi Tử nhảy dựng, thấy rõ ràng là Thủy Oa Nhi, y không chút nghĩ ngợi bật thốt lên hỏi:
"Phượng Thiên Ngân đâu?"
Nha! Không, y làm sao có thể hỏi câu này...... Nói mới ra khỏi miệng, Thương Nguyệt Phi Tử liền âm thầm rên rỉ, hơn nữa nhìn đến Thủy Oa Nhi hề hề tươi cười, y lại càng quẫn.
"Hoàng tử, người nhớ sư huynh nha?"
Thủy Oa Nhi tay chống bên sườn, cười đến ái muội.
"Nào có? Ai mà nhớ hắn!"
Mím môi, Thương Nguyệt Phi Tử quật cường phủ nhận,
"Ta còn lâu mới nhớ hắn, hắn có cái gì làm cho ta phải nhớ?"
Không biết, tự nhiên lại chối như vậy, ngược lại là giấu đầu hở đuôi.
"Nga......"
Thủy Oa Nhi gật gật đầu, trên mặt tươi cười muốn nói không tin.
"Vậy người tìm sư huynh làm cái gì?"
"Ta, ta mới không tìm hắn."
Y chính là theo bản năng hỏi ra miệng. Chán ghét, đều vì Phượng Thiên Ngân, hại y trở nên tò mò.
"Ta, ta chỉ là cảm thấy buồn bực, hắn lúc trước vẫn dính ở bên người ta, như thế nào hai ngày nay cũng chưa nhìn thấy bóng dáng"
Thương Nguyệt Phi Tử không được tự nhiên giải thích, cuối cùng lại cường điệu
"Ta không phải nhớ hắn đâu!"
"Nga......"
Nhìn Thương Nguyệt Phi Tử không được tự nhiên lại quật cường, Thủy Oa Nhi có điểm đồng tình với sư huynh, thích một người như vậy, xem ra càng phải cố gắng đoán tâm tư mỹ nhân nha.
"Này thái độ gì vậy? Ngươi không tin lời ta?"
Thương Nguyệt Phi Tử nhíu mày trừng mắt y.
"Không, không có nha!"
Thủy Oa Nhi chạy nhanh lắc đầu.
"Sư huynh hai ngày nay có việc rời cốc, ngày mai mới có thể trở về!"
"Đi khỏi rồi?"
Như thế nào hắn không nói cho y?
"Đúng vậy!"
Thủy Oa Nhi gật gật đầu, nhìn y hỏi:
"Sư huynh không nói cho người sao?"
"Hắn có thể cho ta biết sao?"
Thương Nguyệt Phi Tử cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn lại lộ ra khí khái quật cường, lửa giận bắt đầu tích lũy.
Tên chết tiệt! Đem y bắt đến đây, cũng không nói một tiếng liền rời cốc, như vậy mà kêu thích y?!
"Muội thấy sư huynh thích người như vậy, nghĩ đến hắn sẽ nói cho người..."
"Thích ta?"
Thương Nguyệt Phi Tử hừ nhẹ một tiếng.
"Ta thấy người trong lòng hắn rất nhiều! Thì thích ta chỗ nào?"
"Không phải!"
Thủy Oa Nhi vội vàng vì Phượng Thiên Ngân phủ định.
"Sư huynh là thật sự thích người──"
"Ta mới không tin!"
Thương Nguyệt Phi Tử đánh gãy lời của nàng, y liếc mắt một cái.
"Lời nói của tên lừa đảo, ai dám tin tưởng?"
"Ách......"
Điểm này, Thủy Oa Nhi không lời nào để nói, dù sao Phượng Thiên Ngân thoạt nhìn thật sự một bộ dáng phong lưu đào hoa.
"Ta thực hoài nghi hắn có lúc nào mới là nói thật, cái mặt cười gian trá đó, ngay cả lúc thổ lộ cũng không moi ra được một chút chân thành, tình duyên thì một đống, ngay cả lúc trong hoàng cung ta cũng nghe được, loại nam nhân này...ai dám tin hắn chứ?"
À có, mấy nữ nhân ái mộ hắn sẽ tin, nhưng mà y Thương Nguyệt Phi Tử không phải đứa ngốc!
Thương Nguyệt Phi Tử lạnh lùng hừ một cái, không muốn quản cảm giác phập phồng trong lòng, lại càng không muốn biết nam nhân chết tiệt kia rốt cuộc đi nơi nào, dù sao...
Đợi chút, Phượng Thiên Ngân lúc này không ở trong cốc, như vậy...
Thương Nguyệt Phi Tử mắt đẹp sáng ngời, nhanh chóng nhìn thẳng Thủy Oa Nhi.
"Hoàng tử, người muốn làm gì?"
Thủy Oa Nhi bị nhìn, da đầu liền run lên.
"Oa nhi, ngươi có biết làm sao ra khỏi cốc không?"
Thương Nguyệt Phi Tử cánh môi khẽ nhếch, nhìn chằm chằm nữ oa trước mặt hỏi.
Thủy Oa Nhi thoáng chốc hiểu được ý đồ của y, chạy nhanh lắc đầu cự tuyệt,
"Không được! Muội không thể tự tiện mang người đi ra ngoài, sư huynh sẽ tức giận."
"Sợ cái gì?"
Thương Nguyệt Phi Tử không cho là đúng nhìn nàng.
"Cái tên không đứng đắn đó, cho dù tức giận cũng không có gì đáng sợ."
"Không được......"
Hoàng tử, người không hiểu! Thủy Oa Nhi ở trong lòng khóc thét. Sư huynh bề ngoài tuy không có gì đáng để ý, trên thực tế tâm cơ của hắn rất sâu, cá tính tà mị không tốt kia, nụ cười câu hồn kia chỉ là để người khác không đề phòng mà thả lỏng cảnh giác với hắn thôi.
Giống như Thương Nguyệt Phi Tử người, không phải cũng thấy hắn không đáng sợ?
Cái này gọi là ngụy trang đó!
Phượng Thiên Ngân chân chính thì... Thực đáng sợ.
"Oa nhi, ngươi không giúp ta sao?"
Nhấp mím môi, Thương Nguyệt Phi Tử đổi phương pháp thuyết phục nàng
"Ta bị bắt tới nơi này, nhất định mang đến không ít làm phức tạp cho các ngươi, ta không tin Thương Nguyệt quốc không có phản ứng gì."
"Này......"
Thủy Oa Nhi do dự.
Bên ngoài sớm huyên náo oanh oanh liệt liệt, không chỉ Thương Nguyệt quốc, ngay cả những quốc gia giao hữu với Thương Nguyệt quốc cũng đều giúp đỡ điều tra nơi của bộ tộc thần thâu để cứu Thương Nguyệt Phi Tử trở về.
Thấy biểu tình Thủy Oa Nhi thay đổi, Thương Nguyệt Phi Tử không ngừng cố gắng
"Oa nhi, chỉ cần ta trở lại hoàng cung, chuyện gì cũng chưa xảy ra, Thương Nguyệt quốc cũng sẽ không tiếp tục tìm các ngươi gây phiền toái."
"Nhưng......"
Mặt khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, Thủy Oa Nhi chần chờ một hồi lâu mới gật đầu.
"Được rồi! Muội sẽ đưa người ra ngoài."
Nàng cúi đầu, bộ dáng thật bất đắc dĩ, một chút hào quang lại nhanh chóng xẹt qua mắt.
"Cám ơn ngươi, oa nhi."
Mục đích đã đạt được, Thương Nguyệt Phi Tử vui vẻ nở nụ cười.
"Chúng ta đi thôi!"
"Được"
Thủy Oa Nhi đi ở đằng trước, mang theo y đi qua vài đoạn đường, tiến vào đình nhỏ phía đông.
"Đây là......"
Không phải là định ra ngoài sao? Như thế nào mang nàng đến đình nhỏ ?
"Đường ra ngay bên trong."
Thủy Oa Nhi giơ tay chỉ.
"Chỉ cần đi vào, sau đó cứ men theo hướng bên trong đi, sẽ ra khỏi cốc."
Nghe được giải thích của nàng, Thương Nguyệt Phi Tử không chút nghĩ ngợi đẩy cửa bước vào.
Nhưng là vừa đi vào, đã thấy trước mắt một mảnh tối đen, nàng còn chưa kịp phản ứng lại, lỗ tai chợt nghe tiếng khóa cửa.
"Oa nhi!"
Y kinh ngạc quay đầu, còn chưa kịp suy nghĩ, phía sau lại truyền đến một câu hỏi.
"Là ai?"
Thanh âm quen thuộc trong bóng đêm vang lên
"Tiểu Tử nhi, là em sao?"
"Phượng Thiên Ngân?!"
Nghe thấy thanh âm của hắn, Thương Nguyệt Phi Tử ngây ngẩn cả người. Đây là sao vậy?
"Đáng chết! Tử nhi, mau bế khí!"
Tiếng hừ mạnh, từ trong bóng đêm phát ra.
"Làm sao bế khí?"
Y hỏi, mơ hồ ngửi được một cỗ hương khí.
"Hương vị gì vậy? Thơm quá!"
Y thì thầm, bỗng nhiên cảm thấy mùi hương kia đang làm y nóng lên.
"Đáng chết!"
Phượng Thiên Ngân hướng ra ngoài phòng rống to
"Thủy Oa Nhi, ngươi đừng náo loạn!"
"Sư huynh, muội đây là giúp huynh đó."
Giúp huynh cưới được tâm mỹ nhân nha!
"Phượng Thiên Ngân, các ngươi đang làm cái gì?"
Tựa vào cửa, Thương Nguyệt Phi Tử cảm thấy rất thoải mái, thân thể một trận mềm mại.
"Oa nhi không phải nói ngươi đã rời khỏi cốc rồi sao?"
Tại sao hắn lại xuất hiện ở trong này?
"Ta không xuất cốc, ta bị oa nhi nhốt ở đây."
Phượng Thiên Ngân thanh âm thực bất đắc dĩ.
"Nhốt ngươi ở đây?"
Đầu óc y bắt đầu choáng váng.
"Nàng vì sao đem ngươi nhốt lại đây, còn có ta..."
Y không hiểu, chỉ cảm thấy thân thể không chỉ như nhũn ra, còn càng lúc càng nóng, làm cho y cảm thấy thật là khó chịu...
"Phượng Thiên Ngân, ta cảm thấy nóng quá, ngươi có thấy vậy không?"
Loại cảm giác này rất quái, còn có mùi... Giống như cũng càng lúc càng nồng.
"Mùi hương kia chính là "Giục tình hương", em cảm thấy oa nhi đem hai chúng ta nhốt tại nơi này, lại thả giục tình hương là vì sao?"
Trong bóng tối, Phượng Thiên Ngân thanh âm càng trầm, còn mang theo một tia áp lực.
"Giục tình hương?"
Tên này làm cho Thương Nguyệt Phi Tử cả kinh.
"Không! Oa nhi! Ngươi đừng làm bậy!"
Hai người trúng giục tình hương còn có thể phát sinh chuyện gì? Y không ngu ngốc nên đương nhiên biết!
"Các người tốt nhất nên hưởng thụ đi, không quấy rầy."
Hì hì cười, Thủy Oa Nhi nhàn nhã rời đi.
"Không..."
Thương Nguyệt Phi Tử khinh ngâm, cố gắng kháng cự.
"Phượng Thiên Ngân, ngươi đừng lại đây..."
"Yên tâm, ta sẽ không đi qua."
Mắt phượng trong bóng đêm trản ra một tia tà khí, bạc môi hơi hơi gợi lên.
Hắn sẽ không chủ động đi qua, trừ phi...
Y cầu hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro