Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2

"Ngươi...... Làm càn! Mau thả ta ra!"

Thương Nguyệt Phi Tử ở trong lòng hắn không ngừng giãy giụa vặn vẹo, kêu gào muốn hắn buông tay.

"Em xác định muốn ta buông ra?"

Phượng Thiên Ngân nhíu mày, mũi chân điểm nhẹ, lập tức nhảy lên cao hơn mười trượng, nhanh nhẹn xuyên qua rừng cây.

Chớp mắt, hai người đã cách hoàng cung Thương Nguyệt mấy lý* 

*một lý =5029m 

Đèn đuốc trong cung sớm đã không còn thấy đâu.

"Ngươi......"

Thương Nguyệt Phi Tử vừa nhìn xuống, đã thấy mình cách mặt đất hơn mười trượng*

*khoảng 5m 

Cánh tay nhỏ bé theo bản năng ôm chặt cổ hắn.

"Được rồi, em muốn ta buông ta sẽ buông."

Nhún nhún hai vai, hắn thuận theo ý chỉ của mĩ nhân, buông ra hai cánh tay đang ôm y.

"A!"

Thương Nguyệt Phi Tử hoảng sợ kinh hô, bóng dáng màu tím rơi nhanh xuống, y nhắm mắt lại, hơi nhếch môi, bắt buộc chính mình không được la lên.

"Thực quật cường, ngay cả kêu cũng không chịu kêu"

Khi bóng dáng màu tím gần chạm đất, Phượng Thiên Ngân rất nhanh lượn xuống, bắt lấy thân thể của y, thoải mái nhảy lên một nhánh cây vững chắc, ôm y ngồi xuống.

Xem y rõ ràng sợ đến phát run, lại quật cường ngay cả tiếng cứu mạng cũng không chịu kêu, bạc môi của hắn không khỏi gợi lên. Tính tình quật cường như vậy thực không đáng yêu, nhưng là... Lại làm tâm hắn rung động.

Thương Nguyệt Phi Tử mở mắt ra, liền nhìn thấy một khuôn mặt anh tuấn, lại nghĩ hắn mới vừa rồi trêu đùa mình, y tức giận không chút nghĩ ngợi, giương tay lên nhằm vào mặt hắn ra sức tát.

Baaaaa... trong rừng cây yên tĩnh vang lên tiếng bạt tay giòn tan.

Phượng Thiên Ngân cũng không thèm né tránh, cam nguyện chịu một bạt tay của y, cho dù bị đánh, khuôn mặt anh tuấn vẫn nhếch môi cười.

"Sao rồi? Nguôi giận chưa? Có muốn đánh tiếp bên kia không?"

Nói xong, hắn còn đưa ra má trái, mắt phượng chớp chớp, ý bảo nếu y vẫn chưa nguôi giận , có thể cho hắn mấy bạt tay nữa.

"Ngươi......"

Thương Nguyệt Phi Tử trừng mắt, vẻ mặt vô sỉ cực đại này có thể làm cho y nguôi giận mới lạ! Y hận không thể đánh thêm mấy bạt tay nữa, nhưng bàn tay trắng nõn vừa đưa lên, lại thấy khuôn mặt anh tuấn cười cười.

Tay, giơ lên, lại không thể đánh xuống.

Cảm giác nếu như y đánh tiếp một bạt tay này, sẽ biến y thành người gây sự.

Cắn cắn môi, Thương Nguyệt Phi Tử không cam lòng đành buông tay.

"Sao vậy, không đánh?"

Phượng Thiên Ngân tới gần y, năm ngón tay in rõ trên mặt, ý cười lại không vì thế mà biến mất.

"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?!"

Thương Nguyệt Phi Tử trừng mắt nhìn hắn, bây giờ mới phát hiện chính mình bị hắn ôm vào trong ngực, mới nhanh tay đem tên bại hoại này đẩy ra. 

"Tránh ra!"

"Cẩn thận! Em không sợ cành cây này gãy sao? Cành cây này cũng không chắc chắn đâu, nếu ngã xuống, cái cổ xinh đẹp cũa tiểu mỹ nhân sẽ gãy a."

Hắn cười cảnh cáo, ý bảo y nhìn xuống.

Thương Nguyệt Phi Tử ló mặt liếc mắt một cái, độ cao này làm cho y sợ hãi nhịn không được hít sâu, lại nhìn về phía nam nhân tươi cười đang ôm y.

Y dám khẳng định, hắn nhất định là cố ý!

Giờ phút này không còn cách nào khác ngoài để yên cho hắn ôm, y chỉ có thể ngừng giãy giụa, không cam lòng mặc cho hắn ôm lấy.

"Ngoan."

Phượng Thiên Ngân vừa lòng vuốt vuốt đầu y.

"Làm càn!"

Chụp tay hắn đẩy ra, Thương Nguyệt Phi Tử trợn mắt trừng hắn. Này nam nhân dám coi y như tiểu hài tử mà dỗ dành, còn sờ loạn vào y, quả thực vô lễ!

Đối với cái nhìn chằm chằm của y, Phượng Thiên Ngân đáp lại là ánh mắt vô tội.

"Tiểu Tử nhi, em thật không ngoan tí nào."

Nghe đồn Thương Nguyệt quốc đại hoàng tử tính tình bình tĩnh trầm ổn, tại sao con người trước mắt này lại kém xa lời đồn như thế? 


Thương Nguyệt Phi Tử mím môi, không hề để ý đến hắn.

Ai tính tình không tốt?

Nhưng vì sao đối mặt với hắn, y lại rất khó khống chế được tâm tình, tính tình trầm ổn mọi ngày đã bay lên chín tầng mây.

Khuôn mặt anh tuấn trưng ra loại tươi cười ti bỉ như muốn khiêu khích y, thậm chí ngay cả lời hắn nói, mọi cử động của hắn, giống như cố ý muốn chọc y nổi giận.

Người cao cao tại thượng như y, chưa từng chịu bất kỳ ai đối đãi như vậy, người xung quanh y đều đối với y vô cùng cung kính, thời điểm khi đối mặt với nam nhân này, y mới có thể dỡ xuống cái mặt nạ trầm tĩnh bình thường.

Nhưng người nam nhân trước mặt này......

Lại có biện pháp khuấy động lòng y, làm y không thể khắc chế được cảm xúc!

"Ngươi. Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì? Sao lại bắt ta? Vì muốn vòng cổ sao?"

Y lôi vòng cẩm thạch trên cổ ra, không nghĩ lại cùng hắn phí sức, tiếp tục ở bên người nam nhân này, cảm xúc của y dao động kịch liệt, mà y vô cùng không thích loại tình huống này!

"Ta cho ngươi biết, ngọc thạch kia không hề có sơ đồ kho báu gì hết, chính là nhân sĩ giang hồ rảnh rỗi không có việc làm nên đồn bậy thôi, cho dù thật sự có bản đồ, cũng sớm bị hoàng tộc Thương Nguyệt lấy hết, căn bản không đến lượt người bên ngoài, cho nên ngươi muốn tìm kiếm kho báu là việc không có khả năng."

"Ai nói ta muốn kho báu?"

Phượng Thiên Ngân nhíu mày, đôi mắt đào hoa nhìn y, tuấn nhan tươi cười càng thêm sáng lạn.

"Ta đối với bản đồ kho báu một chút hứng thú cũng không có."

Tươi cười của hắn làm cho y bất an, một ý nghĩ không tự chủ nảy ra trong đầu.

"Vậy... vậy ngươi muốn cái gì?"

Bắt y không phải vì bản đồ, đó là vì cái gì?

"Ngươi muốn tiền chuộc sao? Hay là muốn dùng ta uy hiếp hoàng tộc Thương Nguyệt?"

Thương Nguyệt Phi Tử nhíu lại mi nhìn hắn, lại phát hiện câu hỏi của y làm khuôn mặt anh tuấn ý cười càng ngày càng giương cao, càng có vẻ bí hiểm, cũng càng làm cho y cảm thấy bất an.

"Sai, tất cả đều sai."

Phượng Thiên Ngân lay động ngón tay chạm vào khuôn mặt mĩ nhân, cúi đầu tới gần, đôi mắt phượng thâm trầm nhìn y làm cho người ta kinh hãi.

"Ta nghĩ muốn em."

Môi, kề sát vào y, hơi thở cực nóng theo lời nói mà phà trên mặt y.

Thương Nguyệt Phi Tử không dám hé răng, chỉ sợ động môi, môi hai người sẽ chạm vào nhau.

Tuy không đáp lại, nhưng lời nói của hắn thực tại làm cho y kinh hãi, quả thực không thể tin.

"Sao vậy, mỹ nhân không có lời nào để nói sao?"

Phượng Thiên Ngân kinh ngạc hỏi, bạc môi lại dịch về phía trước một tý, sẽ cùng môi của y gần sát.

"Không!"

Y đẩy ngược đầu về phía sau, hắn sớm đoán được y sẽ làm thế, tay kia bắt lấy cái ót của mĩ nhân đẩy về phía trước, thừa dịp y đang kinh ngạc, cánh hồng hé mở cũng là lúc bạc môi nhanh chóng bắt hai cánh môi hồng nộn kia.

Đầu lưỡi linh hoạt thâm nhập vào trong, lướt qua hàm răng, khiêu tình liếm lợi, tùy ý luồn lưỡi vào miệng y chiếm từng tấc một ngọt ngào, lại mê người hút lấy cái lưỡi thơm tho.

"a...a..."

Thương Nguyệt Phi Tử mắt trợn to trừng hắn, tay nhỏ bé để trong ngực hắn tưởng đẩy ra, nhưng nụ hôn kia lại làm cho y toàn thân vô lực.

Mắt đẹp đang mở to, cũng dần dần kép, y không tự chủ được nhắm mắt lại, mi dài run rẩy không thôi, cái lưỡi thơm tho hơi hơi động, chạm vào đầu lưỡi của hắn.

Hai người đầu lưỡi vừa chạm, nụ hôn của hắn lập tức chuyển sang cuồng nhiệt, không hề ôn nhu, bừa bãi đảo loạn, hút hương vị ngọt ngào của mĩ nhân trong ngực.

Như thế, nụ hôn cuồng nhiệt làm y không thể thừa nhận, nước bọt chảy ra khóe miệng, giọng mũi cũng hừ ra một tiếng kiều mỵ

"ưm......"

Thẳng đến khi hắn thoả mãn, mới cam tâm buông cái miệng nhỏ mê người kia ra, nhưng là đầu lưỡi cũng không ngừng liếm cánh môi phía dưới của nàng.

"Tiểu Tử nhi, nhiệt tình của em thực làm cho ta thích."

Lần thứ ba hôn nhau, phản ứng của y khiến hắn rất vừa lòng, khóe môi gợi lên thỏa mãn.

Thanh âm ngả ngớn kèm theo đắc ý làm cho y hoàn hồn, nhìn thấy hắn thỏa mãn cười, Thương Nguyệt Phi Tử hai má nhanh chóng phiếm hồng, nghĩ đến bản thân mình vừa rồi đáp lại hắn. Rõ ràng là muốn kháng cự, nhưng lại không tự chủ được trầm mê, thậm chí đáp trả nụ hôn của hắn, lại còn phát ra cái loại thanh âm xấu hổ này.

Mặt đỏ lên, y vừa tức vừa thẹn trừng mắt hắn,

"Ngươi, ngươi dám...... làm, làm......"

"Làm càn! Ta biết."

Phượng Thiên Ngân cười, giúp y nói tiếp.

"Tiểu Tử nhi, em không còn gì ngoài hai từ này? Cứ nói đi nói lại hai từ làm càn thực là chán a."

Cái gì gọi là chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ? Hôm nay Thương Nguyệt Phi Tử thật sự là đã biết .

"Ngươi......"

Y tức giận muốn mắng người, nhưng lại không biết tên của hắn, chỉ có thể không cam lòng giương mắt nhìn.

"Tránh ra!"

Khuôn mặt anh tuấn lại cười thật xấu xa làm cho y thấy tức, cảm giác như hắn đang cười nhạo y, y nhất thời tức khí xông lên, quên luôn là mình vẫn đang ngồi trên cây cao mà giơ tay đẩy hắn ra.

"A!"

Nhìn thấy bộ dáng đỏ mặt thẹn quá hóa giận, Phượng Thiên Ngân thầm nghĩ thực đáng yêu a, bất giác lại nở nụ cười.

Ai nha nha, thực sự là khéo.

Ở chung với y càng lâu hắn càng cảm thấy động tâm, càng muốn quấn quýt bên y hằng ngày mà ngắm nghía mọi biểu tình đáng yêu của y.

Phượng Thiên Ngân ôm y, bắt lấy hai tay nhỏ bé đang giãy giụa của mĩ nam tử, kề gần vành tai y nhẹ giọng nói:

"Tiểu Tử nhi, làm sao bây giờ? Hình như ta càng lúc càng thích em."

"Cái....cái gì?"

Lời nói của hắn làm Nguyệt Phi Tử dừng lại động tác, nghẹn họng trân trối trừng mắt hắn.

"Ngươi, ngươi đang nói linh tinh gì thế?!"

"Ta không nói bậy, nếu không thích em, ta bắt em làm gì? "

Hắn cười khẽ, ngón tay nhẹ vỗ về đôi cánh hoa đào bị hắn hôn sưng đỏ.

"Tiểu Tử nhi, với ta mà nói, bản thân em có giá trị hơn vòng cổ kia nhiều."

Từ lúc nhìn tranh họa y, hắn đã biết ánh mắt mình sẽ không bao giờ dứt khỏi hình bóng này.

Cái gì gọi là nhất kiến chung tình?

Một bức họa mỹ nhân, có thể khiến cho hắn đêm ngày tương tư.

Thương Nguyệt Phi Tử trừng mắt hắn, một câu cũng nói không nên lời.

Từ lúc trưởng thành, không phải không có người biểu đạt ái mộ trước mặt y, nhưng người thẳng thắng như hắn là người đầu tiên, mà khi đối diện với cặp mắt nhìn y chăm chú kia, càng làm cho y tim đập nhanh liên hồi.

Lần đầu tiên trong đời, lòng của y bối rối như thế.

"Mà, cho dù như thế, ngươi cũng không thể bắt ta......"

Hồi lâu, y cuối cùng tìm được lời mở miệng.

"Không còn cách nào a, ta là thần thâu mà! Muốn mỹ nhân, đương nhiên chỉ có thể dùng cách trộm đi!"

Hắn nhún nhún vai, lại trưng ra nụ cười xấu xa

Đây là cái lí do lí trấu gì đây! Thương Nguyệt Phi Tử trừng mắt hắn, thực không hiểu nam nhân này nghĩ cái gì.

"Tiểu Tử nhi, ta sẽ cho em trái tim của ta, thân xác của ta."

Hắn cười khẽ, đầu ngón tay điểm vào ngủ huyệt của y một chút.

"Bây giờ em nên ngủ một giấc đi!"

Nơi ở của bộ tộc Thần Thâu  là nơi bí mật tuyệt đối, không thể để y thanh tỉnh đi vào ── này không phải không tin y, mà là sợ y thông minh nếu biết được đường vào nhất định sẽ bỏ trốn a.

Nếu y chạy mất, hắn còn có thể theo đuổi mĩ nhân quật cường này theo cách tự nhiên được không?

"Ngươi......"

Huyệt đạo bị điểm, thần trí trầm xuống, Thương Nguyệt Phi Tử chậm rãi nhắm mắt lại.

Trước khi lâm vào mê man, y nghe được âm thanh nam tính nhỏ nhẹ ở bên tai nói ──

"Tiểu Tử nhi, nhớ kỹ tên ta, ta là Phượng Thiên Ngân......"

Phượng Thiên Ngân......

Chậm rãi mở hai mắt, Thương Nguyệt Phi Tử có điểm thất vọng.

Y cứ nghĩ mọi chuyện tối qua chỉ là mơ, nhưng nhìn cảnh trí xa lạ trước mắt, làm cho y rõ ràng hiểu được ── tối hôm qua tất cả đều là thật.

Y thật sự bị bắt đi rồi, nhưng khi bị tên lưu manh kia hôn lần thứ ba. Nghĩ đến cái hôn kia, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, vừa xấu hổ vừa giận.

"Phượng Thiên Ngân......"

Tên này, ngay cả khi đang ở hoàng cung y cũng từng nghe qua.

Thần Thâu nổi tiếng giang hồ, nghe đồn không có gì hắn không trộm được, dù là trân bảo hay thường phẩm, chỉ cần hắn muốn thì đều chưa bao giờ thất thủ

Không cần nói đến Thâu Thuật nổi tiếng, chỉ bằng võ công cao sâu khó lường kia, muốn bắt hắn là chuyện mơ tưởng, thần thâu Phượng Thiên Ngân, ở trên giang hồ là truyền thuyết nổi tiếng nhất.

Mà tình yêu của hắn, Thương Nguyệt Phi Tử biết là có một không hai .

Nghe đồn Phượng Thiên Ngân không chỉ trộm tài vật chi bảo, còn trộm hương, trên giang hồ bao nhiêu hiệp nữ ái mộ hắn, ngay cả hoa khôi Dạ Hương phường nổi danh thiên hạ Tập Y Y, đệ nhất mỹ nhân cao ngạo không ai bì nổi, cũng chỉ có Phượng Thiên Ngân là người duy nhất ở trong lòng nàng

Lúc ấy, khi cái tin này đồn ra bên ngoài liền làm giang hồ chấn động, ngay cả trong hoàng cung y cũng có thể nghe thấy, vận tốt của Phượng Thiên Ngân làm cho phần lớn nam nhân ganh tỵ, nhưng y nghe xong lại cười nhạt.

Chính là bây giờ nhớ tới, trong lòng nổi lên cảm giác khó hiểu, có điểm chua xót, có điểm giận.

"Trộm hương......"

Y có phải cũng chỉ là một trong số vô vàn "hương" mà hắn đã trộm?

Hơi nhếch môi, suy nghĩ này làm cho y hờn giận. Nói cái gì thích y, lời nói phong lưu của một tên lưu manh ai sẽ tin đây!

"Công tử đã tỉnh?"

Thanh âm mềm mại đáng yêu cắt ngang trầm tư của y, Thương Nguyệt Phi Tử giương đôi mắt nhìn lại, chỉ thấy một tiểu cô nương mặc xiêm y vàng nhạt ngồi bên, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như trẻ thơ nhìn y tươi cười.

"Không nghĩ tới sư huynh thật sự trộm công tử mang tới đây."

Thủy Oa Nhi rung đùi đắc ý, ngày hôm qua khi sư huynh mang đại hoàng tử về, nàng thật sự hoảng sợ.

Mới một đêm ngắn, chuyện thần trộm Phượng Thiên Ngân trộm đi Thương Nguyệt quốc đại hoàng tử đã truyền khắp các nơi, làm oanh động thiên hạ.

Dù sao, chuyện này cũng không phải là việc nhỏ!

Trộm ai cũng không sao, nhưng hắn cố tình trộm hoàng tử, còn là đại hoàng tử Thương Nguyệt quốc, này là muốn gây thù chuốc oán với nhiều người.

"Muội là......"

Nhìn tiểu cô nương bộ dáng tinh quái trước mắt, Thương Nguyệt Phi Tử không khỏi liên tưởng đến tiểu muội của chính mình, dung nhan lạnh nhạt tự nhiên trở nên ôn nhu.

"Muội là Thủy Oa Nhi, Phượng Thiên Ngân là sư huynh muội."

Thủy Oa Nhi cười hì hì tự giới thiệu.

"Nơi này là sơn cốc nơi ở của bộ tộc thần thâu, rất kín đáo, trừ một số người đặc biệt biết, người bên ngoài chưa ai từng đặt chân vào đây"

"Người đặc biệt?"

Thương Nguyệt Phi Tử nhíu mày, cảm giác trong lời nói của nàng có chuyện.

"Là vầy!"

Thủy Oa Nhi gật đầu.

"Trừ bỏ người trong tộc, còn có vài người đặt biệt...... ví như hoa khôi nổi tiếng giang hồ, Tập Y Y......"

Nói xong, nàng trộm dò xét biểu tình Thương Nguyệt Phi Tử, đối phương vẫn đang vẻ mặt bình tĩnh, không khỏi không thú vị bô bô cái miệng nhỏ nhắn.

"Người không có phản ứng gì sao?" – Trêu ghẹo không được a.

"Sao phải phản ứng ?"

Thương Nguyệt Phi Tử nhìn Thủy Oa Nhi liếc mắt một cái, cho dù trong lòng thực sự dao động, y cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài.

Người đặt biệt......

Như vậy, Tập Y Y đối với Phượng Thiên Ngân mà nói là người đặc biệt?

Một khi đã như vậy, hắn còn nói thích y? Tên lưu manh này rốt cuộc muốn làm gì ?

Y lại còn vì lời của hắn mà rung động, nhưng mà như vậy cũng chứng minh trình độ phong lưu của hắn, lời của hắn căn bản không thể tin

"Phượng Thiên Ngân ..."

Ba chữ này, đại biểu cho vô số tình yêu, sự tích phong lưu của hắn, náo động đến tận hoàng cung, y cũng có thể nghe được, có thể biết hắn lợi hại cỡ nào!

Thương Nguyệt Phi Tử không tự giác mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn ngưng ra một tầng sương hàn, xuyên qua làn nước lạnh băng kia chính là lửa giận ngút trời.

Ây gia, xem ra vị hoàng tử này đã thực tức giận, không phải thờ ơ rồi!

"Hoàng tử, khôn mặt của người thật khó coi!"

Nháy mắt mấy cái, Thủy Oa Nhi dâng lên vẻ mặt vô hại, bộ dáng tò mò.

"Người đang tức giận sao?"

"Không có!"

Thương Nguyệt Phi Tử nhìn nàng, lạnh lùng hừ.

"Ta sao phải tức giận?"

Phượng Thiên Ngân yêu ai phong lưu thế nào là chuyện của hắn, y vì sao phải tức giận?

Y chính là...... buồn.

Nghĩ đến tối hôm qua Phượng Thiên Ngân luôn mồm nói thích, liền nhịn không được đoán rằng, không phải hắn đối với ai cũng nói những lời như vậy chứ, tỷ như ... Tập Y Y kia ?

Đáng giận! Y không thèm để ý, cũng không có gì hay để ý, dù sao y cũng đâu có thích hắn.

Nhưng là vì sao, trong lòng y lại khó chịu như vậy?

Loại tâm tình kỳ quái này làm cho y nghi hoặc, càng làm cho y bực mình, đầu sỏ hết thảy mọi chuyện, đều là cái tên nam nhân chết tiệt kia!

"Phượng Thiên Ngân đâu?"

Thanh âm lạnh lẽo ẩn chứa tức giận từ miệng y thoát ra, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lạnh như băng, mang theo lửa giận ngụt trời.

Y rất tức giận, không biết vì sao mà tức giận, kệ... tìm người trút giận rồi tính!

"Tiểu Tử nhi, vừa tỉnh đã nhớ ta sao?"

Mới đặt một chân vào cửa chợt nghe thấy câu hỏi của Thương Nguyệt Phi Tử, Phượng Thiên Ngân cười khẽ, thảnh thơi tiêu sái tiến lại.

Thân ảnh màu tím ngay lập tức xuất hiện trước mặt hắn.

"Tiểu Tử nhi, có việc......"

Baaa! Bạt tay thanh thúy chặn đứng lời nói của hắn.

Năm ngón tay rõ ràng in sâu trên má trái, cùng dấu vết bên má phải cân xưng cực kì, nhìn cũng biết là cùng một người đánh.

"Phượng Thiên Ngân, ta muốn tin lời ngươi nói, ta mới ngu ngốc!"

Tên lưu manh hoa tâm chết tiệt! Y có điên mới thích hắn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro