Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Dụ Dỗ Nam Sinh Trung Học ( hơi H)

Hôm nay Tống Bách An đi ngủ rất sớm.

Ưu điểm khi sống một mình trong căn nhà thuê là không ai làm phiền cậu, có thể thức khuya chiến đấu, ban ngày học thì ngủ, ban đêm cày tới sáng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc anh vẫn có thể đứng vững trong lớp chọn và có thành tích tốt.

Người so với người đúng là khiến người ta tức giận, nếu cậu nỗ lực một chút, có lẽ đã có thể sánh vai với Giang Việt, hướng tới top 10 của năm học.

Nhưng hôm nay cậu không có tâm trạng, cả đầu đầy những suy nghĩ về câu nói đầy ẩn ý của Bùi Ngôn trước khi vào cửa: "Cậu đoán đi."

Một trận game mắc nhiều lỗi mua nhầm trang bị, tay trượt bấm nhầm chiêu tẩy, đồng đội mắng vài lần, cuối cùng chỉ có thể kết thúc sớm, tắt máy tính, nằm trên giường trằn trọc suy nghĩ không biết Bùi Ngôn thật sự muốn gì.

Con người thật sự có thể thay đổi lớn đến vậy trong một đêm sao? Hôm qua, cậu vẫn chỉ ngồi ở bàn sau của Bùi Ngôn, nhìn khuôn mặt nghiêng của cô, hướng về phía Giang Việt, nhìn ánh mắt cô sáng lên khi nhìn về phía Giang Việt.

Cậu chưa từng nghi ngờ việc Bùi Ngôn thích Giang Việt.

Vì vậy, cậu chưa bao giờ thể hiện quá nhiều, chỉ thỉnh thoảng, dựa vào cái cớ trêu đùa, nói ra những lời chân thật không nghiêm túc, cuối cùng Bùi Ngôn lại coi đó là cậu đang đùa giỡn với cô.

Nhưng hôm nay, ánh mắt Bùi Ngôn nhìn cậu là ánh mắt mà trước đây cậu chưa bao giờ dám hy vọng, ánh mắt đó là cùng một loại ánh mắt mà cô dành cho Giang Việt.

Mở điện thoại ra xem tin nhắn, lần cuối cùng cậu và Bùi Ngôn nhắn tin là khi cô ấy hỏi anh ngày sinh của Giang Việt. Kéo lại lịch sử tin nhắn, tất cả các cuộc trò chuyện của họ chỉ xoay quanh Giang Việt, lịch sự và khách khí.

Cậu gõ đi gõ lại, xóa rồi gõ lại mấy lần, sửa đi sửa lại, đến cả câu 'còn thức không?' cũng không dám gửi đi, cuối cùng chỉ có thể ôm điện thoại ngủ mất.

Khi tiếng điện thoại thông báo, Tống Bách An mới vừa mơ thấy Bùi Ngôn nắm tay cậu, đang nhìn vào mắt nhau, từ từ tiến lại gần, sắp có bước tiến tiếp theo, nhưng khi tỉnh giấc, đương nhiên là không thể ngừng cảm thấy thất vọng.

Với tâm trạng bực bội, cậu lục lọi điện thoại, nghĩ rằng tốt nhất là có việc gấp, nếu không anh nhất định sẽ giết ai nhắn vào nửa đêm. Cầm điện thoại lên, nhìn vào cái tên nhấp nháy trên màn hình, cậu suýt nữa nghĩ rằng mình vẫn còn đang mơ.

"Bùi Ngôn, có chuyện gì vậy?" Phản ứng đầu tiên của cậu là cô gặp phải nguy hiểm nên mới gọi điện muộn như vậy, nhưng giọng nói của cô bên kia điện thoại có vẻ vẫn bình thường, mang chút xin lỗi, dịu dàng nói: "Xin lỗi nhé, tôi có làm phiền cậu không? À... cậu có thể mở cửa cho tôi được không?"

Tống Bách An còn đi ngược cả dép chạy vội ra mở cửa, vừa mở cửa ra thì Bùi Ngôn đang đứng ở ngoài, mặc áo ngủ, khuôn mặt ngại ngùng.

Vẫn là mùa xuân tháng Tư, thời tiết không quá nóng, nhưng Bùi Ngôn lại mặc một chiếc váy dây ren trắng, thiết kế cổ thấp để lộ một phần da thịt trắng mịn mềm mại, Tống Bách An lập tức cảm thấy mặt mình nóng bừng lên.

"Xin lỗi... trước khi đi ngủ tôi có xem một bộ phim kinh dị, sợ quá không ngủ được, tôi có thể ngủ chung với cậu không?"

Tống Bách An suýt nữa cắn phải lưỡi, nếu không phải vì lúc nãy vội vàng xuống giường, ngón chân cái đụng phải đầu giường khiến cơn đau rõ ràng truyền đến, cậu thật sự nghi ngờ mình đang mơ thấy một giấc mơ xuân không thể miêu tả sắp xảy ra.

Nhưng khi Bùi Ngôn bước vào phòng và thật sự ngồi lên giường của Tống Bách An, cậu mới nhận ra điều trước mắt còn điên rồ hơn cả giấc mơ.

Chiếc váy ngủ ren là kiểu dáng mùa hè mà Bùi Ngôn khó khăn lắm mới tìm được trong tủ quần áo, mục đích tất nhiên là vừa mát mẻ vừa đẹp, và quyến rũ Tống Bách An.

Cô tưởng rằng đây sẽ là một cuộc đấu trí giữa hai người, nhưng khi nhìn thấy Tống Bách An với vẻ mặt lúng túng, muốn nhìn nhưng lại không dám quá rõ ràng, sự ngây thơ đến mức khiến Bùi Ngôn không khỏi thắc mắc, rốt cuộc, cậu ấy trải qua những gì mà lại trở thành một người phong trần như sau này?

Tuy nhiên, việc chinh phục một "Hải Vương" trong tương lai lại mang đến một cảm giác thành tựu rõ ràng. Nhất là khi nhìn thấy đối phương mặt đỏ tai cũng đỏ, lúng túng không biết phải làm sao.

Bùi Ngôn cố tình để dây áo vai bên phải trượt xuống cánh tay, giả vờ không nhận ra, vẻ mặt ngây thơ khi nhẹ nhàng nghiêng người về phía cậu. "Tống Bách An, cậu lại đây ngủ với tôi đi, tôi vẫn rất sợ."

Tống Bách An ngoan ngoãn nằm bên cạnh cô, cánh tay áp sát vai, cơ thể cứng đờ vì kích thích.

Rất nhiều ý nghĩ bẩn thỉu xộc vào đầu cậu, muốn xé nát chiếc váy ngủ của cô, hôn khắp mọi ngóc ngách trên cơ thể cô, rồi nhìn cô nằm dưới thân cậu, khóc lóc sợ hãi. Nhưng cô ấy là Bùi Ngôn, Bùi Ngôn mà cậu thầm yêu, vì vậy chỉ có thể kiềm chế.

Nhưng Bùi Ngôn vẫn chẳng hề hay biết, cô thậm chí còn tựa đầu vào lòng cậu. Chiếc váy ngủ rộng thùng thình của cô vô tình trở thành một lời mời gọi đầy khiêu khích.

Tống Bách An chỉ cần cúi đầu một chút là có thể ngắm nhìn trọn vẹn những đường cong quyến rũ dưới lớp vải mỏng manh. Thậm chí, cậu còn có thể thấy rõ hai điểm hồng nhạt ẩn hiện qua lớp vải. Cô ấy... không mặc nội y.

Đôi gò bồng đảo trắng nõn, tròn trịa bị chiếc váy ngủ bao bọc hờ hững, để lộ ra một nửa đầy đặn. Thậm chí, núm vú hồng hào còn in hằn qua lớp vải mỏng, ẩn hiện mơ hồ. Cậu ấy chẳng có chút ý thức nguy hiểm nào sao?

Là một người đàn ông bình thường, vừa mới thổ lộ tình cảm, vậy mà cô vẫn thoải mái như không? Hay là cô thực sự chẳng hề bận tâm đến tình cảm của cậu?

"Này," Tống Bách An trầm giọng mở lời, " Cậu còn nhớ tôi là đàn ông không?"

Bùi Yên vô tội nhìn cậu, "Sao vậy?"

Chính ánh mắt đó, trong sáng và thuần khiết đến lạ, lại khơi dậy trong cậu bao dục vọng và tà niệm.

Tống Bách An lật người, đè cô xuống dưới, dùng dương vật đã cương cứng cố tình cọ vào đùi cô qua lớp vải: "Biết cái này là gì không? Sinh học đã học rồi chứ? Cậu xem này, tôi không phải thánh nhân, không phải Liễu Hạ Huệ, cậu đã như vậy rồi thì làm sao tôi có thể ngồi yên được, cậu biết vậy thì phải mặc nhiều vào đừng có chui vào lòng tôi, không thì tôi sẽ nghĩ cậu đang quyến rũ tôi."

Nghĩ rằng đối phương sẽ hoảng sợ, Tống Bách An đã sẵn sàng đón nhận một cái tát và bị coi là lưu manh, nhưng cô gái dưới thân lại ngẩng lên nhìn, vẻ mặt xinh đẹp thoáng qua sự tinh quái và đắc ý: "Ừ, cậu mới phát hiện ra à?"

Giây tiếp theo, một cảm giác lạ truyền đến từ phía dưới - cậu nhỏ đã bị Bùi Ngôn nắm lấy.

Chỉ cách một lớp quần ngủ mà vẫn cảm nhận được dương vật nóng bỏng phải nói là kích thước rất to , không trách sau này có nhiều phụ nữ dù biết cậu tệ bạc vẫn nhớ mãi, ngoài khuôn mặt điển trai ra thì tất nhiên phải có một cậu nhỏ đủ sức để oai phong.

Bùi Ngôn thực ra vẫn còn hơi ngại, cô nhỏ giọng nói vào tai Tống Bách An: "Thực ra lúc trước khi ngủ tớ không xem phim kinh dị đâu... mà xem cái phim mà bạn tớ gửi cho... cái phim đó ấy... nên mới tò mò thôi..."

Tống Bách An cảm thấy chỗ đó của mình càng cứng hơn. Cậu cúi đầu, sống mũi cao dễ dàng chạm vào chóp mũi của Bùi Ngôn, khoảng cách giữa hai người gần đến mức chỉ cần mở miệng nói là có thể chạm vào môi nhau. Cổ họng khàn khàn hỏi: "Vậy thì... cậu xem những gì?"

So với việc giả vờ ngây thơ trong sáng, việc nghe một cô gái trông thật ngây thơ như Bùi Ngôn mô tả chi tiết cảnh nóng lại càng khiến người ta kích thích hơn.

"Ừm... chỉ là bác sĩ đến nhà khám bệnh cho bệnh nhân thôi..." Bùi Ngôn không xem nhiều phim khiêu dâm, đương nhiên không thể ngay lập tức lục lọi trong đầu để kể lại. Những gì cô kể bây giờ, là do tự bịa ra, dựa trên những chuyện đã xảy ra giữa cô và Thời Dự.

Rồi quần áo của bệnh nhân bị kéo lên, tay của bác sĩ đặt lên ngực cô ấy, xoa bóp ngực và nói rằng, chỉ là kiểm tra thôi..."

Tay của Tống Bách An cũng chạm vào ngực cô, chiếc váy ngủ bị tuột xuống ngang eo, để lộ ra bộ ngực trắng nõn tròn trịa trước mắt cậu.

Rất đẹp, rất trắng, không có một lỗ chân lông nào, mịn màng như đậu hũ non. Ngực của Bùi Ngôn rất lớn, không thua kém gì các nữ diễn viên ngực bự trong phim mà cậu hay xem.

Cậu thường lén lút nghe các bạn nam trong lớp tụ tập lại một chỗ nói chuyện tục tĩu không chút kiêng nể, họ cũng thường nhắc đến Bùi Ngôn, nói rằng bộ ngực lớn như vậy, chắc hẳn sờ vào sẽ rất thích.

Tống Bách An bàn tay rất lớn, ngón tay thon dài. Có thể nắm gọn quả bóng rổ, nhưng khi bàn tay to ôm lấy ngực cô thì vẫn còn phần ngực không bị bao phủ, cậu vừa háo hức vừa không quên hỏi ý kiến cô: "Vậy, tớ có thể kiểm tra cho cậu được không?"

"Bác sĩ liếm một bên núm vú của bệnh nhân, dùng tay còn lại xoa mạnh..." Ngay cả trong khoảnh khắc này, Bùi Ngôn vẫn còn tâm trí kể lại cảnh trong phim khiêu dâm. Thấy Tống Bách An làm theo lời cô với vẻ mặt thích thú, Bùi Ngôn... càng thêm phấn khích.

Trong lòng cô có cảm giác kỳ lạ dâng lên. Cô đang bị người đàn ông khác xoa bóp và liếm ngực. Trong khi kể lại cho cậu quá trình làm tình với người khác, có loại NTR, cơ thể Bùi Ngôn bắt đầu nóng lên.

Lưỡi của Tống Bách An liếm quanh núm vú hồng hào mềm mại đã cứng lên từ lâu của cô, cậu tựa đầu vào ngực cô ngước mắt nhìn cô, người đang nhìn xuống cậu. Trong mắt cậu hiện lên tia sáng kỳ lạ: " Cậu nghĩ nếu bú ở đây thì sẽ có sữa cho tôi uống không?"

Tục tĩu đến mức tiểu huyệt co rút mấy lần do kích thích, cô phải che mặt duy trì hình tượng nhút nhát: "Sao có thể... Tôi còn chưa sinh con, sữa đâu ra ?"

"Thật sao, để tôi thử xem." Tống Bách An cười tinh nghịch, đưa một đầu vú vào miệng, cậu bắt đầu mút mạnh.

Sau một chút đau đớn là sự thoải mái trống rỗng, Bùi Ngôn ôm đầu cậu, cố gắng đưa mặt lại gần ngực mình.

Mỗi lần mút, cậu sẽ phát ra âm thanh cường điệu trộn lẫn vào không khí, đặc biệt là trong môi trường yên tĩnh như nửa đêm, tiếng mút càng đột ngột và mơ hồ.

Bùi Ngôn nhận thức rõ mình không thể tiết sữa, thế nhưng hành động cuồng nhiệt của cậu đánh thức một giác quan kỳ lạ trong cô, khiến cô mơ hồ tin rằng mình đang cho cậu bú.

Khi Tống Bách An chịu buông núm vú tội nghiệp của cô ra, đầu vú run rẩy biến thành màu đỏ như máu. Giống như quả anh đào trong mùa thu hoạch, nước bọt vẫn còn đọng lại trên đó trông sáng bóng.

"Đáng tiếc, thật không có sữa." Tống Bách An liếm liếm môi, đứng dậy, ôm đầu cô hôn nói. Cậu không làm gì khác ngoại trừ chạm vào môi cô. Bùi Ngôn nhắm mắt lại, chờ đợi hồi lâu, cuối cùng cậu mới đưa lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm môi cô.

Sau đó cô giả vờ ngượng ngùng, há miệng phát ra âm thanh, tạo cơ hội cho lưỡi của đối phương thâm nhập.

Đã từng kỳ vọng nhiều vào cậu... cây kỹ năng Hải Vương của cậu đâu mất rồi?

Nụ hôn đôi khi khiến người ta kích thích hơn bất kỳ cái va chạm nào khác. Tống Bách An hôn dần, hôn dần rồi ôm người vào lòng, đôi chân vô thức khép chặt lấy eo cậu. Đồ lót ướt đẫm dần dần để lại vệt ướt loang lổ trên chiếc quần ngủ màu xanh đậm của cậu.

Tuy nhiên, Tống Bách An lại sợ rằng mình vội vàng sẽ bị coi là xâm phạm, nên bàn tay từ trong váy ngủ luồn vào cũng chỉ dám chậm rãi vuốt ve đùi cô, từ dưới lên trên.

Lần này Bùi Ngôn không giả vờ nữa, mà thực sự đã không kìm được mà rên rỉ khó nhọc, tiếng rên êm ái, quyến rũ lập tức khiến tinh thần của Tống Bách An phấn chấn hẳn lên.

"A, chỗ này của cậu ướt hết rồi..."

Cậu sờ qua lớp quần lót, chạm vào ẩm ướt đó, chỉ cần xoa nhẹ, Bùi Ngôn đã bật khóc, hơi thở trở nên gấp gáp, lồng ngực phập phồng khiến cặp nhũ trắng ngần cũng theo đó rung động lên xuống.

Ngón tay của cậu xuyên qua khe hở một bên quần lót, dễ dàng bị dâm thủy ướt đẫm từ lâu làm vấy bẩn. Vùng kín ấm áp và ẩm ướt mềm mại đến không ngờ. Cậu ấn nhẹ dọc theo khe hở ở giữa chân, đầu ngón tay chìm vào cái lỗ chật hẹp và ẩm ướt đó.

"... ra nhiều nước quá."

Bùi Ngôn nằm ngửa, co hai chân lại, khi cởi quần lót ra, chất lỏng lấp lánh vẫn còn đọng lại, toàn bộ dâm huyệt hoàn toàn lộ ra trước mắt cậu.

Khác với cảm giác xem phim khiêu dâm qua màn hình, những gì cậu nhìn thấy trước mắt là thật. Đó là tiểu huyệt đang co rút dường như đang rất cần được lấp đầy. Đó là thứ cậu yêu nhất, Tiểu huyệt của Bùi ngôn.

Phấn hồng mềm mại, môi âm hộ bị ngón tay chắn đẹp đẽ sáng ngời như cánh hoa đào, dâm thủy không ngừng chảy ra từ cửa âm đạo. Tống Bách An không nhịn được mà cúi người liếm nó.

!!!

Hành động ngay từ đầu đã mang đến một cảm giác kích thích mạnh mẽ, Bùi Ngôn phải nắm chặt ga giường dưới người mới có thể bình tĩnh lại.

Cô vốn đã rất nhạy cảm, cô càng cảm nhận rõ hơn sự thô ráp của đầu lưỡi, một cảm giác tê dại như điện giật lan từ bụng dưới lên tận não, khiến đầu ti cương cứng hơn trong không khí.

Bùi Ngôn không khỏi nâng eo mình lên. Động tác đưa tiểu huyệt đến gần miệng Tống Bách An hơn, cậu cố liêm chất lỏng rỉ ra. Làm nữ nhân chảy nhiều dâm thủy trên giường cũng là một loại cảm giác thành tựu, Tống Bách An liếm môi cô, mơ hồ nói: "Bảo bối, thật dâm đãng, thật nhiều nước, thật thơm ngọt."

Cứu...

Dù chỉ là một nam sinh trung học, nhưng Tống Bách An lại có thể biết được nhiều lời lẽ thô tục đến mức đáng kinh ngạc.

Cậu cố tình dùng những lời lẽ táo bạo để miêu tả tiểu huyệt, xem như cách luyện tập khả năng quyến rũ cô. Thế nhưng phải nói, ngay cả Bùi Ngôn cũng không tránh khỏi bị lay động.

Bản năng cơ thể được giải phóng, hơi thở gấp gáp, cuối cùng biến thành một tiếng rên rỉ nhỏ, "...cậu... đừng nói nữa..."

Nghe như lời cầu xin, nhưng lại cố kìm nén tiếng khóc.

Khi ở trên giường, nước mắt của nữ nhân chẳng khác gì thuốc kích dục.

Lưỡi đưa vào tiểu huyệt, mỗi lần ra vào, Bùi Ngôn đều cảm thấy da đầu tê dại, mềm nhũn, khoái cảm gần như không kiềm chế được.

Cô cố đứng dậy muốn lùi lại, nhưng bị Tống Bách An bóp chặt eo không cho cô di chuyển, dâm thuỷ phía dưới phun ra làm ướt ga trải giường, Bùi Ngôn cuối cùng cũng rơi nước mắt vừa mừng vừa xấu hổ.

Tống Bách An ngẩng đầu lên, trên chóp mũi có giọt nước. Không biết là do mồ hôi hay là nước từ tiểu huyệt.

Cơ thể trở nên nhạy cảm hơn sau khi cao trào, chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể khiến rùng mình. Tống Bách An bế cô ngồi lên đùi cậu, dương vật to lớn dựng lều xuyên qua bộ đồ ngủ, cậu nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, đặt tay nhỏ vào trong quần: "Em chạm vào đi."

Lúc Bùi Ngôn chạm vào, dương vật trong tay thậm chí còn nhảy lên hai lần. Tất nhiên, đây không phải là con cặc đầu tiên cô chạm vào, nhưng vẫn phải giữ vững tính cách thẹn thùng của mình, ngượng ngùng thở dài trong vòng tay cậu: "Lớn quá..."

Tống Bách An dùng sức xoa xoa bộ ngực sữa, liếm liếm sau tai cô, kiêu ngạo hỏi: "So với nam chính trong phim khiêu dâm, ai lớn hơn?"

Trong đầu Bùi Ngôn đột nhiên nhớ lại cảnh cô ôm dương vật thô đặc của Thời Dự, cố gắng liếm nó khi làm tình với anh ta, lúc cô cầu xin sự thương xót từ con cặc bự như chai nước đó.

Ân, nếu phải nói thật thì.....kích thước chắc cũng tương đương nhau, nhưng kỹ thuật của Thời Dự tốt đến mức cô nghĩ đến loại phim khiêu dâm dương vật nam chính có chút cùng thanh gươm giống nhau.

Không nhận được câu trả lời, Tống Bách An không hài lòng vỗ vỗ thêm vài lần vào tay cô, "Nói một tiếng 'anh trai thật lớn' nghe xem nào."

Thằng nhóc này, chị năm nay 25 tuổi rồi đó.

Khi Tống Bách An dường như có chấp niệm bắt cô gọi cậu là "anh trai", cô không chịu gọi, cậu liền cố tình véo lấy đầu vú của cô.

Bùi Ngôn đau đến trừng mắt nhìn cậu, còn khuôn mặt điển trai lại mang theo nụ cười nghịch ngợm đáng ghét: "Bảo bối, cậu gọi một tiếng được không..."

Thật sự quá xấu hổ.

Bùi Ngôn thực sự không thể thốt nên lời, chỉ biết vùi mặt vào lồng ngực cậu, giọng nhỏ đến mức gần như tiếng muỗi kêu: "Anh...trai..."

Rồi Tống Bách An liền cởi quần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro