Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 47

Tô Nguyệt chơi đến nghiện, nhưng thân thể lại quá nhạy cảm, đùa bỡn vài cái, thực nhanh lên tới cao trào.

Nhìn thân thể cô gái đang cao trào sảng khoái ở đầu dây bên kia, Tống Duyên Kỳ cũng kìm nén không được, gầm nhẹ một tiếng, cuối cùng cũng bắn ra tới.

Cao trào qua đi, cô gái thở hổn hển, đôi mắt thất thần, tình hồng chưa lui.

"Buổi tối xử lý xong việc bên này là anh có thể về nước."

"Nhanh như vậy? Không phải là hai ngày nữa sao?"

Tống Duyên Kỳ cười nhẹ, "Làm bí thư đa năng của anh ở trong nước, tâm thần người sếp này cảm thấy cực kỳ không ổn định. Thôi, em nghỉ ngơi đi, mai gặp lại."

Nói xong, Tống Duyên Kỳ nhẹ nhàng hôn gió một tiếng.

Chiếc hôn phảng phấp như đọng lại trên vành tai Tô Nguyệt.

Trong lòng cô như ăn phải mật ngọt, "Dạ, em chờ anh về ......"

Cúp điện thoại xong, Tô Nguyệt hít sâu một hơi, cô quyết định nhắn Lục Minh một tiếng.

-- Lục Minh, 8h, quán cafe, em có chuyện cần nói với anh.

Rốt cuộc, có một số việc, yêu cầu phải nói rõ ràng mới giải quyết được.

——

Trời đã tờ mờ sáng, từ club đi ra, hiện tại cơ thể Ôn Nhuỵ đã thấm mệt, nợ nần đã giải quyết được vài phần rồi, nếu cô cắn răng kiên trì nửa tháng nữa, liền có thể mang bà ngoại dọn ra khỏi căn phòng cũ kia, dọn đến một nơi mà không ai tìm thấy được, cuộc sống cũng sẽ không còn bận rộn như trước nữa.

Ôn Nhuỵ tiếc tiền, liền quyết định đi bộ về nhà. Cô đi chừng nửa tiếng mới tới nơi, dùng chìa khóa mở cửa phòng, rõ ràng cảm nhận được không khí bất đồng với ngày thường.

Thường là tới giờ này, bà ngoại sớm đã ngủ. Giờ gần rạng sáng rồi nhưng cả căn phòng vẫn là đèn đuốc sáng trưng.

Ôn Nhuỵ cảm giác như tim vọt ra bên ngoài, rốt cuộc, cô nhìn thấy một người đang ngồi trên ghế sofa, không phải là bà ngoại của cô, mà là ông bố cờ bạc trốn nợ làm khổ hai người, Ôn Bội Thân.

Ôn Bội Thân vừa thấy cô trở về, trên mặt là nụ cười giả tạo, "Ai da, con gái ngoan, con đây là đi đâu mới về vậy? Sao muộn thế này rồi mới trở về?"

"Bà ngoại đâu?"

"Lão bà kia à, tinh thần sung mãn, bố bảo lão đi ngủ rồi." Ôn Bội Thân đánh giá Ôn Nhuỵ, "Lâu như vậy không thấy, con gái chẳng lẽ không quan tâm đến bố một chút nào sao?"

Ôn Nhuỵ cười lạnh, "Quan tâm? Tôi vì cái gì muốn quan tâm một người khốn nạn như ông? Yêu bài mê bạc, thiếu nợ một đống, mắt thấy nhà không có tiền trả nợ liền một mình bỏ trốn. Người như ông, không xứng đáng chữ "bố" với tôi!"

Trên mặt Ôn Bội Thân lộ ra một chút khó xử, biểu tình khổ không nói nên lời, "Ôn Nhuỵ, không phải con không biết, lúc trước là tình huống khẩn cấp, bố thật sự không có cách nào để kiếm tiền trả nợ. Con biết không, những người đó nói nếu không trả được, thì một ngày chặt một ngón tay của bố! Bố không chạy trốn, chẳng lẽ ngây ngốc ở nhà, đợi bọn họ đến chặt tay gay sao?"

"Ông cút mẹ ông đi. Lý do lý trấu." Ôn Nhuỵ nỗ lực làm bản thân bình tĩnh lại, "Cút khỏi nhà tôi, tôi không muốn thấy cái bản mặt của ông nữa."

Nhoáng cái không thấy, kết quả lần nữa xuất hiện là muốn biến mọi việc dĩ hoà vi quý, biến chiến tranh thành tơ lụa! Khốn kiếp, đừng làm mất mặt con người. Lão ta không phải là người mà là súc sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro