Chương 65: Đêm giao thừa, Tết đoàn viên
Đường Thành mở ra mùa đông đã mất từ lâu, nhưng như thường lệ, mùa đông đã biến mất thay thế cho mùa xuân.
Hôm nay là đêm giao thừa, Dư Tư Ngôn vừa tan sở đã được Dư Tư Niên đón về và họ quay lại Nam Thành để đón năm mới.
Cô vừa lên xe, đã bị anh nắm lấy sau cổ hôn cuồng nhiệt, anh nhẹ nhàng hút lấy môi cô một hồi lâu sau mới buông ra.
"Tư Niên, sao anh lại đến đây sớm thế?"
"Anh muốn gặp em sớm hơn."
Dư Tư Ngôn vẫn giữ im lặng khi nghe được những lời yêu thương mật ngọt.
Dư Tư Ngôn từ nhỏ đã lớn lên ở Nam Thành, cho đến khi chuyển đến Đường Thành để định cư, anh mới bỗng nhiên cảm nhận được những cảm xúc đặc biệt.
Đường thành là một thành phố cấp hai, với dân cư di chuyển thường xuyên hơn, không đông đúc như Nam Thành. Mặc dù hôm nay là đêm 30 Tết, trên đường vẫn có thể thấy người đi bộ và xe cộ qua lại.
Nhưng khi vừa vào Nam Thành, cảm giác hoàn toàn khác biệt. Nói một cách khoa trương, đây thực sự là một thành phố khác. Những con đường quốc lộ thường xuyên tắc nghẽn, nhưng lúc này, xe cộ thưa thớt, di chuyển nhẹ nhàng đến mức người ta không khỏi phải tự hỏi, liệu đây có phải là Nam Thành thật sự không?"
Trong vòng chưa đầy một tiếng rưỡi, họ đã thành công đến được dưới lầu nhà mình.
Mặc dù Gala hội xuân ở miền Nam không phổ biến như miền Bắc nhưng vẫn là một lựa chọn tốt để gia đình ngồi xem TV sau bữa tối giao thừa để cảm nhận mùa xuân đang về.
Dư Tư Ngôn muốn gọt quýt và ăn nên cô ngồi ở một đầu ghế sofa, nơi có thùng rác. Đương nhiên, Dư Tư Niên muốn ngồi cạnh cô.
"Ba, mẹ có muốn ăn quýt không?"
"Không đâu, con tự ăn đi."
Nghe thấy Chu Linh Thảo từ chối, cô quay đầu lại hỏi người bên cạnh: "Anh có muốn ăn không? "
"Ừm."
Dư mẹ ngồi bên cạnh Dư Tư Niên, bà đã quen với việc này và nhắm mắt làm ngơ trước việc con trai bám lấy con gái mình. Nhiều khi bà không khỏi xuất thần và cảm thấy có chút gọi là cảnh đẹp ý vui - cả hai đứa trẻ đều rất xinh đẹp.
Bố Dư khịt mũi lạnh lùng. Ông cảm thấy như tim, gan phèo phổi của mình đang bị đâm. Trên thực tế, ông đã biết rằng họ đã tận lực thu liễm, để tránh quá mức kích thích đến ba mẹ.
Ông không khỏi cảm thán, hai đứa trẻ đều quá sẽ nước ấm nấu ếch xanh, Tết Âm Lịch năm kia trôi qua đầy bực bội, nhưng năm nay tâm trạng đã bình thản hơn nhiều.
*Câu chuyện "Ếch luộc" kể rằng nếu thả ếch vào nước sôi, nó sẽ nhảy ra, nhưng nếu đun nóng từ từ, ếch không nhận ra nguy hiểm và bị luộc chín. Truyện là ẩn dụ về việc con người thường không phản ứng trước các mối đe dọa tăng dần.
Du Tư Niên buồn chán chơi đùa với ngón tay của chị gái mình, nhéo các khớp ngón tay của cô và xoa xoa đầu ngón tay của cô. Anh không để tâm những vở kịch, bài hát và điệu nhảy trên TV, và anh nghĩ không đẹp bằng bàn tay của chị gái mình.
Một lúc lâu, ba Dư và mẹ Dư đang cười vui vẻ ở phía bên kia ghế sofa Dư Tư Ngôn cảm thấy vai mình chùng xuống, quay lại thì thấy đó là Dư Tư Niên.
Ánh mắt thường ngày chứa đựng nét cười dịu dàng giờ đây lặng lẽ ẩn giấu, anh khẽ nhắm mắt, tựa đầu lên vai cô. Mái tóc ngắn gọn gàng của anh lúc này lại dịu dàng lướt qua, vương vấn nơi cổ cô.
Vì cả nhà ngồi cạnh nhau nên bố mẹ họ không để ý đến hai chị em mà chăm chú nhìn vào TV.
Dư Tư Ngôn khẽ ngồi thẳng hơn một chút, điều chỉnh tư thế để đầu anh dựa vào cổ mình thoải mái hơn. Hành động nhỏ ấy, cô vô tình không nhận ra, lại khiến khóe miệng người đàn ông hơi nhếch lên.
Dường như chìm vào giấc ngủ sâu, đầu anh dần trượt xuống từ vai cô. Trước khi cô kịp đưa tay nâng lên, đầu anh đã yên lặng tựa vào xương quai xanh của mình. Đường nét xương hàm rõ ràng cọ vào cổ áo, nhẹ nhàng tựa lên vùng ngực mềm mại.
Một cảm giác quen thuộc lập tức rung lên hồi chuông cảnh báo của Dư Tư Ngôn, từ khóe mắt, cô lập tức liếc nhìn bố mẹ đang ngồi bên cạnh em trai mình. May mắn thay, họ không nhìn về hướng mình.
Cô không biết Dư Tư Niên đã tạo ra một điểm mù hoàn hảo, hoàn toàn che giấu hành động nghịch ngợm của anh, nhưng cô vẫn căng thẳng, lo sợ những cử động nhỏ của anh sẽ bị ai đó phát hiện.
Bất chợt, cơ thể mềm mại của cô khẽ run lên, bàn tay đặt trên đầu gối siết chặt lại, ngón tay dường như trắng bệch đến mức lộ rõ sự căng thẳng. Đầu anh lại tiếp tục trượt xuống, cằm đẩy nhẹ phần cổ áo rộng, để rồi nửa khuôn mặt yên lặng chôn sâu vào vùng ngực mềm mại của chị gái mình.
Chỉ thấy trước ngực vải dệt nhẹ nhàng lay động, trừ cô ra, không ai biết Dư Tư Niên đang làm gì.
Nếu có người đứng gần, nhìn theo đường viền cổ áo, sẽ thấy phần áo bị kéo mở một chút, để lộ ra phần nội y, bên trong bọc lấy núm vú chỉ lộ ra núm, đỏ ửng như hạt lựu, trong khi bên phải, một phần đã bị người đàn ông chăm sóc nhẹ nhàng, khiến khuôn mặt cô hơi cúi xuống.
Đầu vú của chị gái bị sưng lên sau khi anh mút nhiều năm như vậy, màu sắc không còn là màu đỏ nhạt như khi cô hai mươi tuổi mà là màu đỏ tươi chỉ có thể nhuộm được sau nhiều lần yêu.
Tuy nhiên, nó vẫn mềm mại mịn màng như ngày nào, hòa quyện với hương thơm cơ thể và mùi sữa của cô, giống như một loại rượu lâu năm quyến rũ, chỉ cần ngửi một chút cũng có thể khiến anh say mê.
Ba mẹ ngồi cùng họ, tiếng hát và tiếng cười vang lên từ TV. Rõ ràng đây là ngày đoàn tụ gia đình, nhưng anh vẫn không quên chúc mừng đêm giao thừa với bầu vú yêu thích của mình.
Dư Tư Ngôn cố gắng đẩy anh ra, nhưng khi cô cúi đầu xuống, cô thấy anh đang ngậm núm vú tròn mềm mại trong miệng, kéo nó thành hình nón khi cô đẩy ra. Một cái nhìn thoáng qua khiến cô mềm lòng và không còn cách nào khác đành phải để anh.
Cứ như vậy, anh đã ngậm vú của chị gái mình vào miệng và lắng nghe người dẫn chương trình đếm ngược khi năm mới trôi qua. Mãi cho đến khi người chủ trì Gala Lễ hội mùa xuân nói lời chúc phúc, anh mới ngẩng đầu lên và nói lời chúc mừng năm mới với gia đình mà không hề thay đổi vẻ mặt.
"Tư Ngôn, sao mặt con đỏ thế? Con bị sốt à?" Chu Linh Thảo nhìn sắc mặt của con gái mà giật mình, nhanh chóng đưa tay qua sờ trán cô.
"Không, không, con không sao. Có thể là do điều hòa nóng quá."
Chu Linh Thảo thấy con gái mình đỏ mặt và lắc đầu, nhiệt độ trên tay cũng giống như bình thường.
Khi ánh mắt di chuyển, bà kinh ngạc phát hiện vạt áo trước ngực phải của con gái mình hơi ướt, hình như có một cái chấm hơi nhô lên.
Đây hình như là ...
Chu Linh Thảo cũng còn nhỏ, nghĩ đi nghĩ lại, bà đoán được phần lớn làn da dày được mài giũa theo năm tháng của mình, không khỏi đỏ mặt, tát vào tay con trai mình một cái.
Dư Tư Niên không biết tại sao, anh liếc nhìn vết đỏ trên cánh tay rồi nhìn mẹ mình.
Chu Lăng Huy trừng mắt nhìn anh -
Anh là một đứa trẻ hư, giống như cha mình vậy.
——Ý
nghĩa cuối bài viết là: "Thằng nhóc giống hệt bố nó."
Hehe~ Hehehe~
• Hoàn chính văn •
25/12/2024
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ và đọc truyện và góp ý cho mình cảm ơn các bạn rất nhiều, chúc các bạn năm mới vui vẻ tràn đầy hạnh phúc, gặp nhiều may mắn nhaaa 🫶
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro