Chương 59: Thì ra cảm giác yêu đương là như thế này!!!
Hôm sau, Chu Linh Thảo đột nhiên gõ cửa phòng con gái, vẻ mặt lén lút, trong mắt có chút hưng phấn.
Dư Tư Ngôn lúc này đang nằm trên giường chơi điện thoại, tò mò ngước lên nhìn mẹ. "Tư Ngôn," Chu Linh Thảo ngồi bên giường cô, nói với giọng điệu hưng phấn và tò mò hỏi: "Em trai con có bạn gái rồi sao?" mẹ cô lo lắng.
"Dạ? Sao mẹ đột nhiên hỏi cái này?"
Dư Tư Ngôn trong lòng nhảy dựng, cô mang sự khẩn trương mà nhìn mẹ.
Chu Linh Thảo nhìn phản ứng của con gái liền biết chính mình đoán đúng tám chín phần, nếp nhăn nơi khoé mắt đều cười ra tới, "Thật sự yêu đương hả? Con có gặp qua bạn gái nó không?"
"A? Con không biết, mẹ hỏi Tư Niên đi!"
"Em trai con chính là một ông cụ non, làm sao mẹ nghe được chính miệng nó nói, con nói cho mẹ biết đi!"
"Con thật sự không biết."
Dư Tư Ngôn nỗ lực bày ra bộ dáng dường như không có việc gì, đôi mắt to trong ngầy thơ nhìn mẹ, sự tươi cười của Chu Linh Thảo chợt tắt, cẩn thận đoan trang nhìn biểu tình của con gái, bĩu môi.
"Mẹ còn tưởng rằng là có bạn gái, Tư Niên nó mấy ngày nay ý cười sung sướng của nó hiện rõ như ban ngày, có khi mẹ nhìn thấy nó ngồi một mình thôi nó cũng cười, mẹ cứ tưởng nó bị tâm thần không đó."
Dư Tư Ngôn khóe miệng hơi hơi giơ lên, trong lòng cô như có một con nai sung sướng nhảy cẳng lên, cô giả vờ bình tĩnh mà nói: "Mẹ à, có lẽ công việc trong thời gian thực tập gần đây của em trai chắc đã hoàn thành êm đẹp. Tư Niên đã gần hai tháng bận rộn làm việc không kể thời gian kể từ khi nó trở về từ thôn Liên, nghe nói là còn được tiền thưởng nữa."
Xác thật là có chuyện này, chỉ là làm Dư Tư Niên cao hứng thành như vậy không phải bởi vì cái này, hihi.
Chu Linh Thảo hiểu thì ra là như vậy, bà gật gật đầu, sau đó mỉm cười thân mật vỗ đầu con gái rồi đi ra ngoài, trả lại không gian riêng cho con gái.
Phòng ngủ lại trở nên yên tĩnh, Dư Tư Ngôn đỏ mặt vùi đầu vào chăn, ôm chăn lăn lộn trong đó. Cô không biết Dư Tư Niên lại hạnh phúc như vậy.
Trời ơi!
Cảm thấy chán nản, cô thở dài mở chăn ra, mặt đỏ bừng, lấy điện thoại di động ra gọi cho Dư Tư Niên.
"Tư Niên..." Cô không biết nên nói gì, chỉ muốn nghe giọng nói của anh.
Điện thoại đầu bên kia có người ừ một tiếng, trò chuyện an tĩnh một hồi, ống nghe truyền đến một tiếng cười trầm thấp đầy từ tính.
"Làm sao vậy, bảo bối?"
Hai má Dư Tư Ngôn lập tức đỏ bừng, đôi môi hồng khẽ mím lại, trong mắt không khỏi ánh lên vẻ ngượng ngùng, tiếng thì thầm bên tai như lông vũ nhẹ nhàng chọc vào trái tim bé bỏng, cô muốn trốn tránh nhưng không thể.
"Không có gì, chị chỉ muốn hỏi khi nào em sẽ về."
Đầu bên kia a một tiếng đầy ẩn ý nói: "Nhớ em phải không?"
"Ừm, nhớ em lắm."
Bàn tay không cầm điện thoại vòng qua một góc. của chiếc gối giống như một sự vặn vẹo, cô thực sự rất nhớ anh và trả lời một cách thành thật.
Dư Tư Niên hô hấp cứng lại, cười đến ho khụ khụ, anh cào cào đuôi lông mày, ngược lại bị nàng liêu trở về.
Cô nói như vậy ai mà có thể lòng không nhộn nhịp chứ?!
"Em biết rồi, em sẽ về nhà sớm," anh dừng lại, hạ giọng, giọng điệu đùa giỡn: "...chị."
Một chữ không rõ ràng, nhưng cô có thể nhìn ra anh là cố ý trêu chọc, chắc chắn không phải ý gì hay.
Dư Tư Ngôn trong lòng không phục, dù sao cũng cách điện thoại, vẻ mặt cô không sợ mà đón nhận: "Được nha."
"......"
"Em sẽ trở về ngay."
"Đừng đừng đừng, chị nói giỡn thôi, em mau làm việc đi, không quấy rầy em nữa!"
"Em nói thâth đấy, chị ngoan ngoãn ở nhà chờ em."
"Ừm"
Dư Tư Ngôn cúp điện thoại, cười tinh nghịch rồi ngồi lên giường. Đôi vai cô run lên. Nếu mẹ Chu nhìn thấy, có lẽ bà sẽ thấy rất quen, giống như nét mặt bà từng thấy trên khuôn mặt Dư Tư Niên.
Như chợt nhớ ra điều gì, Dư Tư Ngôn ngay ngắn bò ra khỏi giường, lôi chiếc hộp giấu trong tủ ra, ngồi xổm xuống đất cười tà ác với thứ bên trong chiếc hộp mà cô lén lút mua cho mình.
Cô nghĩ rằng chắc chắn em trai sẽ rất thích nó.
—————————
8/9/2024
IG: byang._30
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro