Chương 2: Nhìn thấy cảnh xuân
Tháng 6 mùa hè ở Nam thành khá là oi bức, quần short và áo ngắn tay từ lâu đã là thứ không thể thiếu cho mọi người ở đây.
Phòng bếp ít thông thoáng hơn phòng khách, quần áo của Dư Tư Ngôn rất mỏng, áo cô mặc ở trước ngực có ba cái nút, trời nóng đến nổi cô phải cởi hai cái nút trên cùng ra.
Ở cổ và trên xương quai xanh của cô gái có một lớp mồ hôi mỏng, giống như quả táo vừa mới lấy ra khỏi tủ lạnh vậy, trên mặt còn có những giọt nước toả ra hơi mát, toát ra khí chất quyến rũ.
Bên dưới là bầu ngực trắng nõn nà vừa trơn vừa mịn, do tư thế cúi xuống nên hai bầu ngực của cô tranh chấp xô đẩy nhau, không thể nào mà tách rời được, chỉ để lại một khe hở sâu như thung lũng làm cho người ta muốn khám phá xem nó như thế nào.
Dư Tư Niên buộc mình phải nhìn đi một nơi khác, cậu không khỏi mơ mộng về bầu ngực mềm mại của chị gái, đó là phản ứng sinh lý trực tiếp mà cậu không thể kiểm soát được. Nhưng mà thật sự cậu không thể nhìn được nữa, nếu không điều khiển được bộ não của mình thì luôn có thể điều khiển được đôi mắt của mình, nếu cậu cứ tiếp tục nhìn nữa sẽ xúc phạm đến chị gái và cậu cũng sẽ bị phát hiện ra mất.
Dư Tư Niên miệng lưỡi khô khốc, cậu nghĩ có lẽ là bởi vì mùa hè chăng, cũng có thể là bởi vì cái gì khác, cậu lấy tay bóc quả cà chua nhỏ trong bát ăn một cái, hương vị trong miệng chua chua ngọt ngọt, làm cho cậu càng rõ ràng hơn.
"Đừng ăn nữa, Dư Tư Niên." Dư Tư Ngôn chộp lấy tay em trai mình rồi trừng mắt nhìn cậu với vẻ giả vờ tức giận.
"Tới giúp chị cắt cà chua," cô nói một cách mềm mại nghe thấy liền biết cô đang làm nũng, "Em không biết vất vả thế nào đâu, tay của chị đau quá."
Cậu gật đầu: "Đưa cho em." Cậu nghiêm túc cầm lấy con dao của cô, cẩn thận cắt trái cà chua thành từng lát mỏng.
Vị trí đầu bếp được giao cho Dư Tư Niên, Dư Tư Ngôn không có việc gì làm nữa, cô lấy cái khăn đi lau bàn và đặt đồ vào đúng vị trí.
Sau đó, cô ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn đợi em trai mình, sau khi cậu cắt cà chua xong, cậu bắt đầu làm bánh mì sandwich rồi mang bữa sáng tới.
Ôiii
Từ khi cô biết Dư Tư Niên bước sang tuổi mười tám, cô đã nhìn cơ thể cậu thay đổi cậu nhóc ngày đó thường đi theo cô nay đã trưởng thành và cao lớn hơn, vô thức cô coi cậu như là người mà mình có thể dựa vào, điều này rất khác với tâm lý làm chị gái trước đây của cô.
Có một sự thay đổi lớn trong tâm trí, nhưng cô không nhận thấy điều đó. Tư Ngôn chỉ cảm thấy em trai mình không còn đáng yêu như trước nữa, tuy vẫn thân thiết với cô nhưng mà cậu lại ít nói hơn nhiều.
Du Tư Niên liếc mắt nhìn ra ngoài phòng bếp, cười lạnh một tiếng, cậu biết đây chính là kết quả mà. Sáng sớm dậy sớm làm bữa sáng cũng là chuyện ngoài ý muốn, bình thường cậu sẽ làm trước khi đi học.
Dư Tư Ngôn mỉm cười và nâng cằm lên khi cô nhìn cậu mang bữa sáng ra còn dám đá chân cô dưới gầm bàn.
Nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô, cậu cũng cười.
Ngốc quá!!!
Dư Tư Ngôn cắn một miếng bánh lớn, mơ hồ nói: "Tư Niên ơi, thi xong em định làm gì?"
Cô nuốt miếng bánh mì: " Em muốn đi du lịch? Hay là làm gì đó vào mùa hè?"
Dư Tư Ngôn không hề lo lắng về điểm số của em trai, cậu đọc một số cuốn sách và tham khảo trường, điều đó chỉ nói lên việc cậu ấy dự định đăng ký vào trường nào.
"Em có muốn ra ngoài chơi không? Nếu em muốn, chị đây có thể đi cùng em, khi về chị sẽ tìm chỗ thực tập."
Suy nghĩ một hồi, Dư Tư Niên trả lời cô, cuối cùng cũng đợi đến ngày nghỉ lễ, không phải học hành nặng nề, anh muốn dành thời gian cho chị gái.
"Ừ," cậu lắc đầu, nheo mắt nhìn cô rồi nói: "Vậy để em suy nghĩ đã!"
"Được." Dù sao, chỉ cần cậu có thể ở bên Dư Tư Ngôn, điều đó đối với cậu không thành vấn đề.
Ăn sáng xong, Dư Tư Niên có ý thức đứng dậy thu dọn đống bừa bộn này, vừa ra khỏi bếp, ánh mắt luôn luôn tìm kiếm Dư Tư Ngôn.
Dư Tư Ngôn đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách xem TV, nhẹ nhàng vẫy tay với cậu: "Muốn xem TV không? Lại đây với chị!"
Cậu bước tới chổ cô, ngoan ngoãn ngồi xuống, trên người cô luôn mang theo mùi hương hoa nhài bao nhiêu năm vẫn như vậy không hề thay đổi, mùi hương này nhẹ nhàng bao vây lấy cậu, làm cho cậu vô thức thả lỏng người, ngồi tựa lưng vào ghế sofa.
Không biết làm thế nào mà chị gái lại có thói quen, Dư Tư Ngôn đang xem TV thì bất ngờ ngã vào vòng tay cậu, ôm lấy quần áo em trai không hề lo lắng mà ngủ thiếp đi.
Nhịp tim của Dư Tư Niên tăng nhanh trong giây lát, cậu buộc mình phải bình tĩnh lại, vòng tay qua ôm lấy cô, dựa vào ghế sofa để cho chị gái có thể có tư thế ngủ một cách thoải mái nhất.
Những ngón tay cậu nhẹ nhàng vuốt ve đôi tay mảnh mai và dịu dàng của cô, trong lòng cậu chỉ mong khoảng thời gian này có thể kéo dài mãi mãi, để chị gái luôn có thể ở trong vòng tay cậu mãi như vậy.
Hết chương 2
Instagram: byang._30
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro