Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 84: Bí mật ( H nhẹ )

Ý nghĩ này cũng chỉ xuất hiện trong nháy mắt.

Bởi vì chính Hứa Phóng cũng không thể đoán trước được, khi Bành Vân Vân đề nghị anh kết hôn, anh sẽ phản ứng như thế nào.

Người đàn ông thở dài trong lòng, thôi, đi một bước tính một bước.

Coi như tùy duyên, nhưng trong lòng đã có sự thiên vị, Hứa Phóng rõ ràng lo lắng cho tương lai của cô gái đang nằm trong ngực anh hơn.

Hứa Phóng định mua căn nhà cô đang thuê, chủ sở hữu viết tên cô, coi như là để cô có một ngôi nhà trong trấn, chờ lên đại học...

Không có trường đại học trong thị trấn, nhưng thành phố A gần đây có.

Tuy rằng chỉ là trường đại học bình thường, nhưng Hứa Phóng lại không yêu cầu cô gái nhất định phải thi đậu 985, 211 giành vinh quang, cũng không cần cô sau này phải kiếm được bao nhiêu tiền, anh lại không thiếu tiền, đàn ông chỉ hy vọng cô gái của mình có một công việc an ổn và thanh nhàn, không quá mệt mỏi, mỗi ngày đều vui vẻ, còn có thể đúng giờ ở nhà chờ mình tan tầm trở về cho cô ăn.

Cũng không biết cô có chịu đến thành phố A học đại học hay không đây.

Suy nghĩ của anh đã bắt đầu cố ý lãng tránh  vấn đề tương lai của Bành Vân Vân.

Người phụ nữ ngoài cửa vẫn chưa biết suy nghĩ của bạn trai mình, cô vẫn đang thảo luận kết quả với mẹ, nhưng người đàn ông đã đắm chìm trong suy nghĩ thoải mái của mình, hoàn toàn không lọt nghe vào tai.

Bành Vân Vân cùng mẹ ở bên ngoài thảo luận bao lâu, Hứa Phóng ở trong tủ làm Thẩm Sơ bấy lâu.

Bởi vì biên độ động tác không lớn, khoái cảm tích lũy cũng không thể khiến cho bọn họ đạt đến đỉnh cao, cho nên sau khi Bành Vân Vân cùng mẹ ôm chăn đi, Hứa Phóng lập tức ôm đè Thẩm Sơ xuống dưới nền, mạnh mẽ đâm rút liên tục.

Khoái cảm tích luỹ lúc trước làm cho cao trào tiếp theo đến rât nhanh, mới cắm khoảng chừng mười cái, Thẩm Sơ đã ôm lấy Hứa Phóng cắn bả vai anh, run rẩy lên cao trào.

Hứa Phóng cũng cắn răng, chậm vài bước cũng đuổi kịp cô lên đỉnh cùng lúc.

Hai người ăn mặc chỉnh tề, nếu không giữa hai chân người đàn ông rung động kéo dài xuất tinh, sẽ không có ai nghĩ rằng bọn họ đang quan hệ bất chính.

Tinh dịch không lọt một giọt nào vào tử cung cô gái, bởi vì mỗi lần anh bắn vào bên trong của cô gái đều không có thai, Hứa Phóng đã bắn thành thói quen, rút côn thịt ra, đem côn thịt đưa đến bên miệng cô gái.

Bởi vì quan hệ mà không đeo bao cao su, nên trụ trời sẽ lưu lại một chút tinh dịch, Thẩm Sơ híp mắt duỗi lưỡi đem tinh dịch từng chút từng chút liếm sạch.

Hứa Phóng cực kỳ thích cách cô phục vụ anh như một con rồng, ít nhất Bành Vân Vân cũng không thể liếm dương ѵật vừa mới thao xong, cho nên mới nói dương ѵật của người đàn ông này đã bị Thẩm Sơ hầu hạ đến nỗi kén chọn huyệt thao.

Sau khi quan hệ tình dục xong hai người đều không ở lại, một trước một sau ra cửa, Thẩm Sơ đi ở phía trước, động tác đi bộ thỉnh thoảng để cho khe nứt trên đũng quần lộ ra, dường như còn có thể nhìn thấy âm phụ bị ép ra, Hứa Phóng lập tức không bình tĩnh nổi, cởi áo khoác ra, bước nhanh lên khoác lên người cô gái.

Áo khoác của anh mặc trên người cô gái vừa lớn vừa dài, nhưng vừa vặn có thể che mông, hơn nữa cô mặc áo khoác của mình, giống như đóng dấu, Hứa Phóng rất hài lòng.

Hắn nhìn mông cô gái, ý nghĩ dâm tà nảy lên trong đầu anh, tốt nhất là xăm tại chỗ đó dòng chữ "của riêng Hứa Phóng" mới tốt.

Bất quá muốn xăm nhưng không thể nào xăm, chỉ có thể suy nghĩ để vượt qua cơn nghiện, nhưng vẫn có thể viết.

Hứa Phóng định trở về tìm một cây bút mark vừa cưỡng đoạt vừa viết lên cô bé của cô, cho mình thao một lần.

Chỉ nghĩ đến cô bé phấn nộn viết tên mình, Hứa Phóng liền có chút hưng phấn, anh khắc chế chính mình đem hình ảnh trong đầu vứt bỏ, để tránh lại kích thích dương vật lại đột nhiên cứng lên.

Lúc mà bọn anh đi ra vừa vặn là giờ cơm chiều, Hứa Phóng vốn định thuận thế kéo cô gái đến bên cạnh ngồi, ai ngờ Bành Châu xuống tay trước, chủ động gọi Thẩm Sơ ngồi xuống bên cạnh.

Hứa Phóng liền nhìn cô gái từ trước tầm mắt mình đi tới bên cạnh một người đàn ông khác.

Bành Châu không uống rượu nên ngồi ở bàn khác, cho dù Bành Châu không kêu, Bành Vân Vân cũng sắp xếp cô đến bàn kia ngồi.

Bành Châu nhìn thấy Thẩm Sơ, nhỏ giọng xin lỗi, "Tôi không phải cố ý trốn tránh cậu. "

Thẩm Sơ liền lười biếng vẫy vẫy móng vuốt, "Không có việc gì ~"

Cô gái được ăn no nên tâm trạng rất tốt, căn bản không tính toán những chuyện nhỏ nhặt này.

Bành Châu còn muốn giải thích cái gì đó, nhìn thấy bộ dáng Thẩm Sơ không thèm để ý chút nào, trầm mặc một chút, hỏi, "Cậu muốn uống cái gì? Tôi lấy cho cậu."

Thực sự hiện tại Thẩm Sơ cũng không có đói bụng, nhưng lại không tiện từ chối lòng tốt của cậu con trai này, suy nghĩ một chút nói, "Nước cam đi. "

Bành Châu rót cho cô một ly.

Trong khoảng thời gian này nhìn thấy Thẩm Sơ đối với đồ ăn thiếu một chút hứng thú, còn tưởng rằng đồ ăn không hợp khẩu vị của cô, nửa đường dẫn cô lẻn vào phòng bếp tìm đồ ăn cho cô.

Hứa Phóng một mực chú ý về phía của Thẩm Sơ, nhìn bọn họ vào phòng bếp mới thu hồi tầm mắt, liền đoán xem có phải thức ăn không hợp khẩu vị Thẩm Sơ hay không, định vài phút nữa đi qua hỏi một chút.

Bên kia phòng bếp, Thẩm Sơ đứng trước bệ bếp ăn anh đào, Bành Châu thì đang rửa.

Cậu con trai rửa một quả, cô ăn một quả, Bành Châu cảm thấy như vậy còn rất lãng mạn, quay đầu nói với cô, "Cho tôi quả. "

Thẩm Sơ rối rắm một chút, lấy anh đào đang cắn giữa răng ra, "Nhưng mà, tôi đã cắn qua. "

"Tôi không ngại. "

Nói xong, Bành Châu không đợi cô gái kịp phản ứng, duỗi cổ cắn quả anh đào có dấu răng trong tay cô.

Ăn xong, Bành Châu đỏ tai đến kỳ lạ, lại cố gắng nghiêm mặt lại, Thẩm Sơ tò mò đến gần nhìn cậu.

Cô gái trong lòng cách mình gần như vậy, chỉ cần cúi đầu là có thể hôn được, tim Bành Châu đập nhanh hơn, nét thẹn thùng lan tràn đến trên mặt, nhắm mắt lại, chậm rãi cúi đầu xuống...

Ngay khi đôi môi mỏng sắp chạm trán cô, cửa xuất hiện một bóng người.

Bành Châu ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Hứa Phóng, theo bản năng ngăn Thẩm Sơ ở phía sau.

Hứa Phóng không nhìn Bành Châu , mà nói lạnh lùng với cô gái phía sau cậu ta: "Lại đây. "

Thẩm Sơ còn chưa nhận ra ánh mắt giao chiến giữa hai người đàn ông, còn né tránh cánh tay của Bành Châu đang ngăn cản cô, chạy tới.

Hứa Phóng cố ý thân mật ôm lấy vai cô gái cho Bành Châu xem, nhưng ngại thân phận Bành Vân Vân lại không thể trực tiếp lấy thân phận tình địch quyết đấu, ánh mắt anh u ám nhìn Thẩm Sơ nói, "Đi thôi, quay lại uống canh, không được ăn quá nhiều đồ lạnh. "

Bành Châu cảm thấy động tác của Hứa Phóng thân mật có chút không thích hợp, nhưng cũng ngại thân phận của anh nên không có chất vấn rõ ràng.

Cậu mím môi, gọi bọn họ lại: "Dượng, Sơ Sơ không muốn ăn đồ ở đó, cô ấy muốn ăn anh đào. "

Hứa Phóng ôm lấy Thẩm Sơ dựa vào tường, bàn tay vốn đang đặt trên vai từ từ trượt xuống, trượt vào mông, theo khe mông chui vào trong, ngón tay rất nhanh đụng phải môi âm phụ bị hở ra.

Anh nghiêng đầu nhìn Thẩm Sơ, vừa hỏi vừa dùng ngón tay đi vào huyệt hoa, "Em muốn uống canh, hay là ăn anh đào?"

Khi nói đến hai chữ anh đào, ngón tay hung hăng cắm vào huyệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro