Chương 139: Phiên ngoại 5. Hứa Hành
"Linh Tuệ, lại đây để chú ôm một cái nào." Hứa Hành đưa tay về Hứa Linh Tuệ đang chơi xếp hình.
Hứa Linh Tuệ lịch sự đi tới ôm chú mình một cái, sau đó tiếp tục ngồi xuống chơi xếp hình.
Hứa Hành cũng không khó chịu, trên môi còn nở nụ cười nhìn cô bé.
Phương Cẩm kéo Thẩm Sơ đang xem Tivi cùng nhau, thở dài: "Chị cảm thấy Linh Tuệ mới là con gái của anh ấy. Em không biết đâu, lần trước anh ấy đi công tác về, anh ấy đã mua quà cho cả Linh Tuệ và Linh Trí, món quà của Linh Tuệ lớn hơn, đã làm Linh Trí đã bực mình."
Thẩm Sơ theo bản năng nhìn Hứa Hành, ánh mắt của hai người va chạm vào nhau giữa không trung, Hứa Hành vội vàng dời tầm mắt.
Tình dục đã thấm nhuần trong cuộc sống của Thẩm Sơ từ khi cô còn là một đứa trẻ, trong suy nghĩ của cô, quan hệ tình dục là chuyện hết sức bình thường, bao gồm cả lần giao hợp với Hứa Hành khi đó.
Sau đó, nếu Hứa Phóng không quay lại, Hứa Hành sẽ chủ động buông tay, cô thì cảm thấy nếu mình tiếp tục ăn tinh dịch của Hứa Hành cũng không có gì sai.
Ngay cả bây giờ, cô cũng không cảm thấy ăn tinh dịch của người khác có gì sai, cô sẽ ăn tinh dịch khi cô đói, nhưng cô yêu Hứa Phóng, Hứa Phóng không cho phép cô ăn, vì vậy cô chỉ nghe lời anh và chỉ ăn tinh dịch của Hứa Phóng.
Cô có thể nghĩ như vậy, nhưng Hứa Hành thì không.
Hứa Hành thực sự có tình cảm với Thẩm Sơ, nếu không anh ấy đã không trốn tránh cô vài năm.
Anh ấy thích Thẩm Sơ, nhưng anh ấy cũng đền đáp Hứa Phóng bằng tình yêu và trách nhiệm của anh trai, vì vậy anh ấy chọn cách buông tay.
Thỉnh thoảng Hứa Hành sẽ nghĩ, nếu như lúc đó anh ấy kiên trì lựa chọn, Thẩm Sơ sẽ chọn anh ấy, hay là Hứa Phóng?
Đáng tiếc chỉ có thể nghĩ, có một số việc, một khi bỏ qua, sẽ thật sự bỏ lỡ.
Hứa Hành trốn mấy năm, nhưng cũng không trốn được mãi, cuối cùng anh ấy hạ quyết tâm quay về, phát hiện Thẩm Sơ vẫn đối xử với mình vẫn như trước, lúc này anh ấy mới yên lòng, nhưng cũng có chút buồn bực.
Trong mối quan hệ mờ ám này, chỉ có mình anh ấy là có tình cảm thật sao?
Anh ấy cố chấp đấu tranh với vấn đề này trong suốt một thời gian, sau đó phát hiện ra rằng có đấu tranh cũng vô ích, nên anh ấy bắt đầu để bản thân học cách buông bỏ.
Sau đó, khi Hứa Linh Tuệ được sinh ra, mọi người đều nói rằng cô bé và Hứa Phóng được tạc ra từ cùng một khuôn, nhưng Hứa Hành lại cảm thấy rằng đôi mắt của cô bé rất giống với Thẩm Sơ.
Có lẽ đó chính là tình yêu của anh đối với cô quá điên cuồng, anh ấy đã đặt tất cả tình cảm không thể diễn tả của mình đối với Thẩm Sơ lên người của cô bé nhỏ Hứa Linh Tuệ, mua quà cho cô bé, đưa cô bé đi chơi, thậm chí đôi khi con gái của anh ấy cũng ghen tị với Hứa Linh Tuệ.
Không ai biết lý do thật sự tại sao anh ấy lại làm điều này, kể cả người có liên quan là Thẩm Sơ.
Mỗi lần đưa con gái về, nhìn đống đồ chơi con gái cầm trên tay, cô lại thầm thở phào, con gái mình thật may mắn khi có được một người chú tốt như vậy.
Khi đó Hứa Hành chỉ cảm thấy vừa vui vừa đau.
Anh ấy nói trong lòng, tất cả những thứ đó vốn được mua cho cô, đó là anh ấy đã lợi dụng con gái của cô để cho cô.
Nhưng Hứa Hành không thể nói rõ ràng với cô, bởi vì biểu hiện của Thẩm Sơ thực sự đã làm được những gì anh ấy đã nói vào ngày họ chia tay.
Nghĩ đến đây, Hứa Hành lại cảm thấy có chút buồn bực, cô cư nhiên lại nghe lời của mình, đêm việc đó quên đi, cùng với Hứa Phóng sống thật tốt.
Nhưng mà, đây không phải là những gì mà anh ấy muốn?
Hứa Hành cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, thậm chí còn cố gắng liên lạc với những người phụ nữ khác để thoát ra khỏi cái bóng của Thẩm Sơ.
Đó là một người phụ nữ rất giống Thẩm Sơ, anh ấy mời cô ta ăn tối, nhưng khi cô ta vừa mở miệng, Hứa Hành đã mất hứng thú với cô ta.
Người thay thế luôn là người thay thế, nhìn từ xa thì ổn, nhưng nhìn gần thì không hề.
Kể từ đó, Hứa Hằng chưa bao giờ vượt qua ngưỡng cửa với những người phụ nữ khác, tất nhiên, mối quan hệ của anh ấy và Phương Cẩm cũng ngày càng xa cách.
Phương Cẩm không quan tâm lắm, đặc biệt là sau khi đứa con gái nhỏ chào đời, tâm điểm của cô ấy là ở hai đứa trẻ, nhưng cô ấy thỉnh thoảng sẽ ghen tị với mối quan hệ giữa Hứa Phóng và Thẩm Sơ.
"Anh nhìn Hứa Phóng và Thẩm Sơ xem, dường như họ chưa bao giờ chán, cũng không biết làm sao bọn họ có thể duy trì được nó." Phương Cẩm thở dài, "Lúc đầu, em chiến đấu cho sự bất công của Vân Vân, nhưng sau nhiều năm như vậy, Hứa Phóng và Thẩm Sơ vẫn là một cặp trời sinh."
Hứa Hành sững người trong giây lát, lần đầu tiên anh ấy không thể trả lời lại vợ mình.
Anh ấy cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính và bắt đầu mất tập trung.
Cũng không phải là do trời định, chỉ là do anh ấy đã chậm một bước mà thôi.
—Hoàn.—
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro