Chương 118: Anh thả tôi đi có được không
Thẩm Sơ nói xong cũng nhận ra được bầu không khí không đúng, cô liếc nhìn sắc mặt của anh ta, nhìn mặc dù rất bình tĩnh, nhưng trực giác của động vật ăn cỏ nói cho cô biết, mọi chuyện không đơn giản như cô nhìn thấy.
Thẩm Sơ biết điều ngậm miệng.
Cô định chờ lát nữa tìm cơ hội lén gửi tin nhắn cho Hứa Phóng, nhưng lúc tan học, Hứa Phóng gọi điện thoại tới, điện thoại reo lên chấn động.
Thẩm Sơ cầm lên, trên màn hình hiện lên hai chữ "Hứa Phóng", cô đặt màn hình lại trên đùi, lén liếc Kỳ Sơn, nói, "Tôi muốn xuống xe nghe điện thoại."
"Nghe ở đây."
Nhưng có mặt Kỳ Sơn, cô nghe điện thoại cũng không thể nói rõ, vì vậy cô nói, "Anh ở đây tôi không nghe máy được."
Rõ ràng trái tim cô gái đã nghiêng về phía bên ngoài, Kỳ Sơn cảm thấy rất khó chịu khi cải trắng mình nuôi lớn lại phải tặng cho heo ăn.
Thẩm Sơ thấy Kỳ Sơn không lên tiếng, cũng không dám tự nghe máy, cứ mặc cho điện thoại luôn chấn động ở trên đùi.
"Sao không nghe máy?" Kỳ Sơn liếc nhìn cô, sau đó vươn tay cầm lấy điện thoại di động, "Em không nghe máy, vậy anh nghe giúp em."
Nói xong, cúp máy, tắt máy trong liền mạch, Kỳ Sơn cất điện thoại vào túi âu phục.
Thẩm Sơ thấy vậy cô vươn tay muốn giành lấy, nữa người nhào tới trên đùi người đàn ông, tay cô đã đưa vào trong âu phục, đột nhiên cả người cô cứng đờ.
Phóng ca đã nói không thể sờ loạn cơ thể người khác, hơn nữa anh cả cũng cố ý dặn dò cô.
Thẩm Sơ rút tay ra ngồi thẳng người, ngửa lòng bàn tay vươn đến bên cạnh anh ta, "Trả điện thoại cho tôi!"
Không những Kỳ Sơn không không trả, mà anh ta còn châm chọc Hứa Phóng, "Thời gian này em không nên nghịch điện thoại, Hứa Phóng đã dạy em thế này, suy cho cùng anh ta cũng chỉ là một người học trường cảnh sát."
Thẩm Sơ trợn to mắt, "Thành tích năm đó của Phóng ca rất tốt! Anh ấy học trường cảnh sát vì anh ấy rất thích nghề nghiệp này, tôi không cho phép anh nói anh ấy như vậy!"
Kỳ Sơn hừ lạnh, Thẩm Sơ cũng nghiêng đầu khó chịu.
Lái xe hơn nữa tiếng, ở tốc độ cao cửa vào Thẩm Sơ nhìn thấy tên của thành phố B rất lớn ở trên trạm thu phí ở lối vào đường cao tốc, cô không nhịn được hỏi: "Anh muốn dẫn tôi đi đâu?"
Kỳ Sơn không đáp lời, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, Thẩm Sơ lập tức cảm thấy đã thua, "Hừ" và nghiêng đầu sang chỗ khác.
Đoạn đường phía sau Thẩm Sơ chỉ lo tiwsc giận, cũng không để ý tới cảnh tượng đường phố, chỉ cảm thấy chiếc xe rẽ loạn, sau đó thì dừng lại.
"Xuống xe." Kỳ Sơn tắt máy, xuống xe trước.
Cuối cùng Thẩm Sơ cũng quay đầu lại, nhưng cô không xuống xe, duỗi tay, "Trả điện thoại cho tôi."
Khuôn mặt của cô gái phồng lên vì tức giận, rất giống dáng vẻ khi cô còn bé, cuối cùng Kỳ Sơn vẫn không thể nhẫn tâm, giọng điệu trở nên hòa hoãn, "Anh không thể trả cho em."
"Tại sao? Dù sao tôi cũng phải dùng điện thoại, nhất định là Phóng ca đang lo lắng cho tôi."
Giọng nói của Kỳ Sơn lập tức thay đổi, "Em quên Hứa Phóng trước đi, cũng không được phép dùng điện thoại."
Thẩm Sơ tức giận đến phồng má, "Anh độc tài!"
Kỳ Sơn thờ ơ, đi tới bên kia của Thẩm Sơ, mở cửa xe giúp cô, "Đã nhiều năm như vậy em nên hiểu tính tình của anh như thế nào, đi ra đi, nên ngủ rồi."
Thẩm Sơ giận dỗi không đi ra ngoài, Kỳ Sơn cũng không dây dưa với cô, trước tiên anh ta lên lầu, sau đó thật sự anh ta không đi ra ngoài tìm cô.
Thẩm Sơ cũng rất quật cường, đóng cửa xe hai bên lại, ở trên xe một đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Sơ nổi giận đùng đùng vào trong nhà muốn tìm Kỳ Sơn để tính sổ, chỉ thấy người đàn ông ung dung thong thả hưởng dụng bữa ăn sáng ở trên bàn cơm, bàn tay Thẩm Sơ đập lên mặt bàn, "Tôi phải đi về, mở cửa cho tôi!"
Hàng rào sân của biệt thự rất cao, không thể trèo ra ngoài.
Kỳ Sơn nhướng mày, "Sơ Sơ, anh đã dạy em thế nào, đừng tiếp tục nói những lời vô dụng như vậy."
"Vậy anh trả điện thoại cho tôi!"
Kỳ Sơn nhàn nhạt nói ra hai chữ, "Ném rồi."
Từ đầu đến cuối, người đàn ông vẫn là dáng vẻ cứng đầu cứng cổ, lì lợm, nó đã đè chết khí thế trước đó của Thẩm Sơ từ lâu, Thẩm Sơ mệt mỏi ngồi xuống, nhìn anh ta với đôi mắt ửng đỏ, "Anh không thể như vậy, Phóng ca sẽ lo lắng cho tôi."
Kỳ Sơn đặt cà phê xuống, anh ta thở dài, đi tới bên cạnh cô gái, "Sơ Sơ, đừng tiếp tục khiêu khích sự tức giận của người đàn ông, sao em lại không học được?"
"Tôi rất ngốc, cái gì tôi cũng học không giỏi, anh để tôi đi, tôi đưa tiền cho anh, có được không?" Thẩm Sơ ngẩng đầu, nhìn anh ta nức nở nói
.
"Em có thể cho anh bao nhiêu tiền?"
"Tôi, tôi không biết." Thẩm Sơ siết chặt tay, "Anh muốn bao nhiêu? Phóng ca có tiền, nếu không đủ, tôi đi kiếm cho anh."
Kỳ Sơn lắc đầu, "Anh không thiếu tiền."
"Vậy sứ mạng của tôi là cái gì? Anh nói cho tôi biết, tôi hoàn thành nó, sau đó anh thả tôi đi có được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro