Chương 117: Không muốn trở về
Thẩm Sơ nhìn biểu hiện tao nhã lễ phép của anh ta, không có ý muốn bắt cóc mình, cộng thêm ấn tượng của nguyên chủ đối với anh ta rất tốt, do dự một lát, sau đó cô vẫn lên với anh ta.
Kỳ Sơn rất biết nói chuyện phiếm, khi Thẩm Sơ sắp buông xuống sự phòng bị, anh ta mới chậm rãi đưa ra đề tài, "Lúc đó tại sao em muốn rời đi?"
Thẩm Sơ không phản ứng kịp, Kỳ Sơn tiếp tục nói, "Khi đó em có thể trở về."
Trong đầu Thẩm Sơ lập tức hiện ra cảnh tượng được Hứa Phóng đưa đi, trước khi đi cô ngoái đầu nhìn lại, Kỳ Sơn đứng ở trong góc nhìn cô.
Thẩm Sơ mím môi, mang theo tâm trạng của nguyên chủ và nói, "Tôi không đi, là anh muốn tặng tôi cho người khác."
Kỳ Sơn cau mày, "Ai nói anh muốn tặng em ra ngoài?"
"Bọn họ đều nói như vậy, nếu không, tại sao anh phải chăm sóc dạy bảo tôi, nhưng lại không chạm vào tôi?"
Kỳ Sơn không lên tiếng, nhìn cô, trong mắt đầy ẩn ý.
Thẩm Sơ tiếp tục tủi thân nói, "Tôi đều biết, anh muốn tặng tôi cho Hoàng Cục, nhưng tôi không thích anh ta."
Kỳ Sơn bất lực, "Mỗi người trong Club đều có sứ mạng của mình, em phải đi về hoàn thành sứ mạng của em."
Thẩm Sơ vừa nghe xong, nước mắt lập tức chảy xuống, nhưng nửa câu sau lại không nghe lọt vào tai, "Anh còn nói không phải tặng tôi ra ngoài, sứ mạng của tôi chính là làm lễ vật tặng cho Hoàng Khánh Khoa."
Kỳ Sơn thở dài, "Cô gái ngốc, nếu muốn tặng thì anh đã tặng em đi từ lâu, sao anh có thể giữ lại em đến năm mười sáu tuổi? "
"Anh thừa nhận lúc em còn nhỏ anh đã từng có ý nghĩ này, nhưng ở cùng với em nhiều năm như vậy, cuối cùng anh lại không nỡ, cứ mãi kéo dài, cho đến lúc em đi cùng bọn họ." Kỳ Sơn nói, "Sau đó anh nghĩ, cho em đi ra ngoài trải nghiệm cuộc sống bình thường trong hai năm cũng không phải là không được."
Kỳ Sơn dừng xe ở ven đường, dùng bụng ngón tay lau sạch nước mắt của cô, "Bây giờ thời hạn hai năm đã đến, em cũng nên trở về rồi."
Nghe được câu này, lý trí của Thẩm Sơ đã chiến thắng bản năng của nguyên chủ, cô nâng đôi mắt đẫm lệ, "Trở về làm gì?"
"Anh đã nói, mỗi người trong Club đều có sứ mạng của mình."
Thẩm Sơ nói, "Nhưng, tôi đã có người thích."
Con ngươi của Kỳ Sơn co rút lại, "Ai?"
Sắc mặt của Thẩm Sơ hơi ửng dỏ, ngượng ngùng cúi đầu xuống, "Phóng ca."
Hai năm này anh ta luôn bận rộn, biết Thẩm Sơ sống ở thị trấn Thông Du rất tốt, nên gần như anh ta không quấy rầy, hơn nữa sau khi cô đi cùng Hứa Phóng anh ta cũng đã điều tra, Hứa Phóng đã có bạn gái và sắp kết hôn.
Ánh mắt của Kỳ Sơn thoáng qua một tia dữ tợn, "Em không nên thích anh ta."
Thẩm Sơ chu môi, "Nhưng loại yêu thích này ai có thể khống chế chứ ? Hôm nay là sinh nhật tôi, thật ra anh ấy đã chuẩn bị muốn cầu hôn tôi, anh ấy cho là tôi không biết, thật ra tôi đã nhìn thấy chiếc nhẫn..."
Thẩm Sơ nói lải nhải những chuyện thú vị giữa mình và Hứa Phóng, cuối cùng cô nhìn Kỳ Sơn, "Cho nên, tôi không thể trở về, tôi sắp đính hôn rồi."
Kỳ Sơn lạnh lùng nói, "Sơ Sơ, anh không có thương lượng với em, anh chỉ là tới thông báo cho em biết em cần phải trở về."
Thẩm Sơ ngây người, cô nắm chặt dây an toàn giả vờ kiên cường, "Tôi, tôi sẽ không trở về!"
"Chuyện này không phải do em quyết định." Kỳ Sơn nhấn ga và xe chạy ra khỏi thị trấn
Tốc độ lái xe rất nhanh, Thẩm Sơ không thể nào nhảy ra khỏi xe, cô nhìn hình ảnh thoáng qua trên cửa kính xe, cô đàm phán với Kỳ Sơn, "Vậy anh muốn như thế nào mới để tôi đi?"
Kỳ Sơn không thích cô hướng về người ngoài, "Lúc em tám tuổi anh đã đưa em về, cho em ăn cho em ở, dạy em học, tám năm, còn không bằng một Hứa Phóng?"
Nếu là bản thân nguyên chủ nghe được câu này không chừng cô ấy đã lộ vẻ xúc động, nhưng biết làm thế nào vì lúc này Thẩm Sơ đã chiếm lấy lý trí.
"Tình cảm của tôi đối với anh lại không giống tình cảm của tôi đối với Phóng ca, tôi đối với anh là tình thân, đối với Phóng ca là yêu thích."
Cô gái không biết rằng lời nói của mình khiến người đàn ông tức giận, ở nơi cô không nhìn thấy được, bàn tay đang cầm vô-lăng của Kỳ Sơn đang nổi lên gân xanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro