Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 109: Thư giãn

Hứa Phóng ôm theo một thùng dâu tây đi vào, vừa vào đến nơi liền cảm thấy không khí trong phòng bếp có chút kỳ quái, đặc biệt khi nhìn thấy biểu tình trên mặt cô gái không đúng, liền vội vàng buông cái thùng trong tay xuống, đi qua hỏi cô: "Có chuyện gì vậy?"

"Không có chuyện gì cả."

"Thật sao?" Hứa Phóng không tin, quay đầu nhìn về phía anh trai của mình, ý đồ muốn lấy được thông tin từ miệng Hứa Hành.

Hứa Hành giả vờ như không thấy gì, lau lau tay liền đi ra ngoài.

Hứa Phóng đem người Thẩm Sơ quay lại, khom lưng, để cô và mình mặt đối mặt "Thật sự không có việc gì?"

Thẩm Sơ tháo bao tay xuống "Thật sự, em có thể có chuyện gì chứ."

Sau đó đem anh đẩy qua một bên nói, "Ai nha, anh nhanh chóng ra ngoài đem mấy thùng còn lại ngoài kia vào đây, em lấy một chút ở đây rửa sạch rồi đem ra ngoài ăn."

Hứa Phóng quan sát cô một chút, thật sự không phát hiện biểu tình khác thường trên mặt cô, liền đi ra ngoài đưa mấy thùng hoa quả đều dọn vào phòng bếp, sau khi dọn xong cũng không đi, chỉ đứng một bên phụ giúp cô dọn mâm.

Trong hầu hết thời gian ngày hôm sau, trên mặt Thẩm Sơ đều không có biểu tình nào không đúng, nhưng ở chung lâu như vậy, Hứa Phóng vẫn biết cô không vui, vì thế anh nghĩ cách làm cô ngạc nhiên, vui vẻ một chút.

Để thay đổi tâm tình, điều đầu tiên phải làm là thay đổi hoàn cảnh, cho nên sau khi ăn xong cơm chiều, Hứa Phóng liền đưa Thẩm Sơ ra ngoài. Anh dùng lý do là mang Thẩm Sơ đi thăm thú địa phương anh sinh hoạt từ nhỏ, nhưng sau khi lên xe, Hứa Phóng lại nhắm thẳng đến khu nghĩ dưỡng ở ngoại ô.

Bằng hữu của Hứa Phóng ở khu nghĩ dưỡng có mở một khách sạn, tuy rằng hiện tại đang là cao điểm mùa du lịch, nhưng nếu muốn vẫn có thể để lại một phòng.

Kỳ thật tâm tình của Thẩm Sơ ban đầu rất tốt, chỉ là đột nhiên Hứa Hành lạnh nhạt với cô, nhất thời cô không quen, cho nên cảm thấy có chút khó chịu mà thôi.

Sau khi đến đây, cảm giác khó chịu tự nhiên biết mất, nét mặt cô cũng thư giãn hơn, bắt đầu xuyên qua cửa sổ, nhìn ngắm phong cảnh bên đường.

Ngay từ đầu, Hứa Phóng còn có thể một đường giới thiệu phong cảnh cho cô, nhưng sau khi ra khỏi thành, thanh âm giới thiệu của Hứa Phóng liền biến mất, chính lúc này, Thẩm Sơ liền phát hiện có chỗ nào không đúng.

"A Phóng, phạm vi sinh hoạt khi nhỏ của anh đã đi xa như vậy rồi sao?"

"Ừm, ở thời của anh, lúc đó trường học còn có thể tổ chức cho đi du xuân và du lịch mùa thu." Hứa Phóng mặt không đỏ, vô cùng bình tĩnh, còn liếc mắt nhìn cô một cái nói: "Nhưng đến hiện tại thời của các em, điều này đã không được cho phép nữa."

Thẩm Sơ gật đầu "Em học ở đây gần một năm, thật đúng là chưa nghe qua việc tổ chức du xuân, du thu."

Hứa Phóng: "..... Tiểu học mới có, lúc anh học cao trung cũng không tổ chức cái đó."

Thẩm Sơ cẩn thận tìm tòi trong ký ức, bi thảm phát hiện ấn tượng về những năm tiểu học cũng không có, cảm xúc đột ngột hạ xuống nói, "Em có khả năng đến tiểu học cũng chưa đi qua."

Hứa Phóng liền vội vàng dỗ cô, nhất thời không chú ý đến từ "có thể" trong lời cô nói.

"Không phải là anh đưa em về quê chơi, đây chỉ coi như là đưa em đi du xuân, không cần em phải làm bài tập, cũng không cần biểu diễn văn nghệ, em chỉ cần trực tiếp hưởng thụ những điều tốt đẹp nhất, thật tuyệt vời biết bao."

Thẩm Sơ vừa nghe thế, đôi mắt lập tức sáng lấp lánh nhìn về phía anh, "Phóng ca anh thật tốt."

Hứa Phóng nghe cô nói liền quay đầu, thấy được sự chờ mong trên mặt cô gái trong lòng lập tức lộp bộp, xong rồi, cô ấy mong chờ như vậy, nếu như không có cảm giác như đi du xuân, cô không phải lại khổ sở sao?

Vì thế anh liền quay đầu xe, đi đến hướng ban đầu, trở lại thành phố.

Hứa Phóng đi thẳng đến cổng trường tiểu học gần nhất, muốn tìm tiệm tạp hóa nhỏ để mua chút đồ ăn vặt.

Chơi xuân còn không phải là đại hội của đồ ăn vặt sao?

Người đàn ông vừa lái xe, trong lòng vừa không ngừng cầu nguyện rằng tiệm tạp hóa chưa đóng cửa, dường như bề trên đã nghe thấy lời cầu nguyện của anh, khi lái xe đến nơi, một loạt cửa hàng đã đóng cửa, chỉ có một tiệm còn sáng đèn.

Hứa Phóng dừng xe, nắm tay Thẩm Sơ đi đến cửa tiệm kia.

Cửa kính bên trong tiệm thật ra cũng đã đóng lại rồi, nhưng bên trong vẫn có người, ông chủ đang bổ sung hàng hóa lên trên kệ, Hứa Phóng đẩy cửa ra hỏi: "Cửa tiệm còn mở không?"

Ông chủ quay đầu lại, nhìn thấy người nói chuyện là nam nhân cao lớn, tuổi độ 27- 28, liền im lặng.

Bà chủ từ phía sau kệ hàng xoa xoa tay đi ra, cười tủm tỉm nói, "Còn mở, cậu muốn mua cho trẻ nhỏ ăn sao?"

Bà chủ đã đem anh trở thành ba ba của đứa nhỏ, đi mua đồ ăn vặt cho con mình.

Hứa Phóng "ừm" một tiếng, đẩy cửa ra, lúc này bà chủ mới phát hiện phía sau anh còn có cô gái nhỏ, cô chỉ cao hơn bả vai anh một chút đang đi sau anh cùng bước vào.

Bà chủ yên lặng đánh giá, nhìn đến hai bàn tay đang nắm chặt, cô gái nhỏ chỉ tầm mười bảy, mười tám tuổi, trông mềm mại hơn so với nam nhân.

Vì thế bà chủ liền âm thầm phỏng đoán, đây hẳn là một cặp sinh viên đại học đi chơi, nhưng người đàn ông có vẻ khá lớn tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro