Bạn cùng phòng nhất định là cái bại lộ cuồng ( 4 + 2 )
( vườn trường )
Chương 1
Tại sao Nguyễn Mạnh Mạnh lại tên là Nguyễn Mạnh Mạnh ư, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ba cậu họ Nguyễn, mẹ cậu họ Mạnh, người trong nhà lười biếng cho nên đặt luôn tên cậu là Nguyễn Mạnh Mạnh.
Nguyễn Mạnh Mạnh đã báo danh đại học và đăng ký học quân sự vào cuối tháng 8, nhưng bởi vì không kịp lên tàu cho nên tới trường trễ mất một ngày, mà khoa của cậu vừa vặn thừa ra 1 nam sinh chính là cậu, những người khác trong khoa đều ở chung ký túc xá, 4 người một phòng còn cậu bị quản lý phân phối đến một phòng khác ở ghép cũng những sinh viên thừa của các khoa khác.
Trong phòng ký túc của cậu bởi vì khoa khác nhau cho nên giờ học cũng khác nhau, qua một tuần bọn họ chỉ quen biết sơ qua, biết tên nhau nhưng không quá thân thiết.
Mà ba người trong ký túc của cậu đều là người của thành phố này, chiều thứ 6 thường chạy về nhà, vì vậy cuối tuần chỉ có một mình Nguyễn Mạnh Mạnh ở lại.
Hôm nay là chủ nhật, cả buổi sáng Nguyễn Mạnh Mạnh đều ở thư viện, sau đó buổi trưa cậu tới nhà ăn, ăn một bát mỳ vừa cay vừa nóng, ăn xong ra một thân mồ hôi, cậu chuẩn bị về ký túc xá tắm rửa một cái rồi ngủ trưa.
Vì cậu biết giờ trong ký túc xá không có ai, còn thô tâm đại ý không nghe thấy tiếng nước trong phòng vệ sinh, Nguyễn Mạnh Mạnh nắm lấy tay nắm cửa xoay một cái rồi đẩy ra, tức khắc hai mắt cậu trừng lớn, nhất thời không biết làm gì chỉ đứng sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.
Không gian buồng vệ sinh trong ký túc rất hữu hạn, bất thình lình đẩy cửa ra cậu thấy trong làn hơi nước lượn lờ là khuôn ngực màu lúa mạch chắc chắn cùng phần bụng cơ bắp, còn phân thân dâng trào đang được một bàn tay nắm chặt lấy.....
Hứa Sinh Đính mặt vô biểu tình giương mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Nguyễn Mạnh Mạnh, tay trái vẫn tiếp tục vận động, còn mở miệng nói:
"Vừa về, muốn tắm rửa à?"
"À... Ừ,."
Cánh tay muốn kéo lại cánh cửa nhà vệ sinh của Nguyễn Mạnh Mạnh chợt khựng lại, bạn cùng phòng đang nói chuyện với cậu, theo lễ phép hẳn là nên trả lời xong mới đóng cửa lại, nhưng vì đối mặt với tình huống này cho nên cậu khẩn trương tới nỗi bị nói lắp:
"Này ... này.... Cậu tiếp tục tắm đi."
Nói xong cậu cúi đầu nhắm hai mắt lại, chuẩn bị lui về phía sau một bước rồi đóng cửa lại.
"Nếu đã vào rồi thì cùng nhau tắm đi."
"A! Không được! Không được!"
Nguyễn Mạnh Mạnh còn chưa dứt lời đã bị kéo vào đứng dưới vòi hoa sen, cậu nghe được tiếng cánh cửa phía sau đóng sập lại, còn bị khóa chết, khi dòng nước xôn xao cọ rửa trên người cậu, trong Nguyễn Mạnh Mạnh chửi thầm, người này nha vì sao vừa rồi lại không khóa cửa lại, còn tùy ý nói ra lời kia một cách tự nhiên giống như cùng ăn cơm hay gì gì đó!!!
"Cậu muốn bị ướt như vậy đi ra ngoài sao? Hai nam sinh cùng tắm rửa không phải rất bình thường hay sao, thuận tiện giúp tôi, tiếp tục ....."
"Tiếp tục? Tiếp tục cái gì? A!"
Lời nghi vấn còn chưa nói ra hết thì lòng bàn tay cậu đã đụng tới một thứ hình trụ nào đó, lập tức cậu không màng mắt mình bị dòng nước xối vào, đôi mắt tròn vo mở to ~~~~
Người kia nhắm chặt hai mắt, dòng nước trượt xuống chiếc mũi cao cao, trượt xuống chiếc cằm với đường cong mỹ cảm, trượt xuống chiếc cổ thẳng tắp, trượt xuống cơ ngực phình phình.... Nguyễn Mạnh Mạnh nuốt nuốt nước miếng nhằm xoa dịu cổ họng khô khốc, cứ như vậy bị bàn tay của Hứa Sinh Đính bao chặt lấy làm động tác tự an ủi cho người kia.
Có phải thứ trong tay quá to nhìn không được..... A phi! Trọng điểm không phải cái này a a a a, khóe môi Nguyễn Mạnh Mạnh cứng đơ, lắp bắp:
"Này... tôi nói này ... Hứa Sinh Đính, bạn học Sinh Đính?"
"Ừ, cậu nói đi."
Hứa Sinh Đính mở mắt ra đồng thời dừng động tác tay lại, nhưng không buông ra.
Mạnh Mạnh nhìn đôi mắt hẹp dài của người kia phảng phất như mang theo từ trường hút lấy ánh mắt cậu. Còn tiếng "Ừ" kia nữa, tự như tiếng rên rỉ đặc biệt ...... "Khụ! Khụ!" Nguyễn Mạnh Mạnh mê mẩn mở miệng trước sắc đẹp bị nước làm sặc, đột nhiên lúc này mời lấy lại tinh thần, nhìn trái nhìn phải lảng tránh.
"Cậu.... Cậu buông tay tôi ra trước đi."
"Không được, cậu sẽ chạy mất."
"Ách...." Nhất định sẽ chạy a.
"Tôi giúp cậu trước, sau đó cậu lại giúp tôi."
".....?"
Trong thời gian đối thoại ngắn ngủi, một bàn tay ướt nóng nhanh chóng móc ra thứ đang ngủ say trong đũng quần cậu, đột nhiên bị nắm lấy làm cậu im bặt.
Hứa Sinh Đính đi nhanh ra phía sau Nguyễn Mạnh Mạnh, một tay kéo lấy vòng eo của cậu, một tay nắm lấy phân thân mềm như bông của cậu, nương theo dòng nước bôi trơn, trực tiếp vuốt ve.
Ở tuổi này đương nhiên Nguyễn Mạnh Mạnh cũng từng tự mình an ủi vài lần, nhưng đây là lần đầu tiên bị người khác nắm lấy, cậu hít một hơi thật sâu, cái cảm giác tê dại lan từ đầu xuống chân trong nháy mắt, làm cho lòng bàn chân như nhũn ra, chính cậu đều tự khinh bỉ mình, nhưng người phía sau chưa cho cậu thời gian thở dốc, hắn nắm lấy thứ kia, vuốt ve trên dưới, Nguyễn Mạnh Mạnh vô lực dựa lưng vào khuôn ngực của người kia, hai tay bắt lấy cánh tay rắn chắc hữu lực đang vòng qua hông cậu, cắn chặt lấy môi dưới, cậu sợ không cẩn thận mình thốt ra thanh âm thấy thẹn mất.
Hai trứng trứng phía dưới cũng không tránh khỏi bị đùa bỡn, lỗ nhỏ trên đỉnh cũng bị lòng bàn tay nghiền nát, kỹ xảo của Hứa Sinh Đính tốt hơn cậu quá nhiều, vuốt ve không tới vài phút, khoải cảm mãnh liệt tràn ra, phần bụng của Nguyễn Mạnh Mạnh căng chặt, trước mắt lóe lên bạch quan, không nhịn được kêu "A" một tiếng, bắn ra.
Trong nháy mắt, cậu còn chưa phục hồi lại tinh thần, thân mình đã bị đôi tay hữu lực kia xoay lại, đôi bàn tay cũng bị đặt lên phân thân đứng thẳng của người kia, bên tai vang lên tiếng nói từ tính ----
"Đến tôi."
Nguyễn Mạnh Mạnh giương lên đôi môi đỏ ửng vừa ăn ớt cay lên, nhìn biểu tình bất biến của Hứa Sinh Đính, nháy mắt cậu cảm thấy mình đang đại kinh tiểu quái, nam sinh an ủi lẫn nhau tựa như cũng không có gì, huống hồ vừa rồi đích thực rất sảng khoái, tại sao lại cự tuyệt người ta, Nguyễn Mạnh Mạnh yên lặng tự nói trong đầu, ngón tay khép lại bắt đầu hoạt động trên dưới.
"Sáng nay tôi về ký túc rồi chơi bóng rổ với bạn học, vừa về tắm rửa."
"Ồ."
Hiện tại, với tình huống này, Hứa Sinh Đình còn có thể nói chuyện phiếm với cậu sao?! Người mà một tuần còn chưa nói nổi hai câu, hôm nay uống lộn thuốc hay sao, Nguyễn Mạnh Mạnh nhìn trời một cái.
"Tại sao còn chưa bắn?"
Thứ này còn dài hơn so với cậu đã làm cậu xem thường rồi, không nghĩ tới còn có thể kéo dài như vậy, hai tay cậu đã thay phiên ra trận, mỏi muốn chết rồi mà người này còn không có bắn là sao.
"Nhanh."
Cậu chỉ lơ đãng nói lời nói trong lòng ra không nghĩ tới người này còn ứng thanh trả lời, làm cậu sợ tới mức ngẩng đầu nhìn thoáng qua -----
Thật không công bằng! Hứa Sinh Đính cao hơn cậu nửa cái đầu....
~~~ Từng luôn chất lỏng bắn thẳng vào bụng nhỏ của cậu, Nguyễn Mạnh Mạnh ngơ ngác nhìn dòng nước cuốn trôi chúng xuống. Cảm giác nóng rực tựa hồ thẩm thấu vào bên trong làn da mỏng manh của cậu, hóa vào dòng máu, lưu động khắp cơ thể tựa như trêu chọc tới mỗi dây thần kinh của cậu, trong óc như muốn nổ tung, toàn thân cậu bạo hồng, mặt đỏ rực như bị lửa đốt.
Vốn dĩ Nguyễn Mạnh Mạnh sau khi bắn xong toàn thân trở nên lười biếng, lúc này đại não đã treo máy, ngốc nghếch tùy ý Hứa Sinh Đính lột quấn áo, tắm cho cậu, rồi tròng lên một bộ quần áo không biết của ai, đẩy cậu lên giường, ngã đầu liền ngủ.
---------------------
Ngủ một giấc vừa mở mắt ra đã tới tối.
Đầu đau, tay mỏi, thân lười, nói tóm lại chính là ---- không muốn động đậy.
Đôi mắt đen lúng liếng tròn vo của Nguyễn Mạnh Mạnh, mở ra rồi khép lại, nhắm vào rồi lại mở ra ----
"A!"
"Tỉnh rồi?"
"Cậu làm tôi sợ!"
Đột nhiên trước mắt hiện ra một khuôn mặt (tuy rằng khá tuấn tú) nhưng cậu giống như một con mèo nhỏ bị chấn kinh, dựng ngược hết lông lên.
Trong ký túc xá đều là như này: Giường tầng, có án thư, giá sách, cùng tủ quần áo phía dưới, bậc thang hai người dùng chung, giường của cậu và Hứa Sinh Đình ở bên trái, giường của hai người còn lại thì ở bên phải.
Nếu là Hứa Sinh Đình đi lên từ bậc thang, cậu đã không bị dọa sợ tới nhảy dựng lên như thế, vấn đề ở đây là người này đứng ở ngay dưới giường của cậu ---- người này cao mét 8 đứng ngay cạnh còn Nguyễn Mạnh Mạnh thì nằm ngửa, đầu người kia vô thanh vô tức tiến gần tới trước mặt cậu, cậu vừa mở mắt liền nhìn thấy một cái mặt vô cùng soái nhưng không có biểu tình gì, không sợ mới là lạ.
"Thực xin lỗi, tới gần xem cậu có tỉnh không, định gọi cậu đi ăn cơm."
Hứa Sinh Đình dùng ngữ điệu nhất quán vững vàng vừa nói vừa đưa hộp cơm được đóng gói trong tay lên, giơ lên trước mặt Nguyễn Mạnh Mạnh đang giương nanh múa vuốt.
Nguyễn Mạnh Mạnh không nhìn ra người kia đang vui hay buồn, nháy mắt liền ủ rũ, xem ra hộp cơm là tạ lỗi của Hứa Sinh Đính vì việc buổi chiều, cho nên cậu cảm thấy yên tâm, thoải mái tiếp nhận, ngồi trên giường bắt đầu mở bụng ăn.
Xác thật cậu đang đói bụng, sau khi ăn xong còn được Hứa Sinh Đình ném rác rưởi cho, nên cười hì hì liếm môi, sờ sờ dạ dày hơi gồ lên, thỏa mãn ngã xuống giường.
Sáng sớm hôm sau, ký túc xá không có ai, trên bàn còn để một cái túi trong suốt, bên trong là một ly sữa đậu nành, một cái bánh quẩy, hai quả trứng luộc nước trà, phỏng chừng là Hứa Sinh Đính mua, Nguyễn Mạnh Mạnh không chút khách khí ăn hết toàn bộ.
Vừa ăn xong bữa sáng, cậu mới phát hiện mình đang mặc áo thun vào quần đùi của Hứa Sinh Đình, vì vậy nhanh chóng cởi ra, giặt sạch rồi phơi ở ban công, làm bộ không biết gì hết.
Lúc sau, hai người bạn cùng phòng cũng đều trở lại, bình đạm qua hai ngày, Nguyễn Mạnh Mạnh bị hai bữa cơm thu mua nên cũng không đem việc lúc trước để ở trong lòng.
Buổi tối, Nguyễn Mạnh Mạnh vừa mới tham gia hoạt động trong xã đoàn về, cả người đều là mồ hôi, cậu đi tới ban công cầm lấy quấn đùi áo cộc hôm qua đã giặt sạch sẽ, mở cửa buồng vệ sinh, vừa muốn đóng cửa lại thì một bàn tay bắt lấy cánh cửa, thanh âm của Hứa Sinh Đình truyền tới.
"Cùng tắm đi."
"Tôi không cần!"
Nhưng cậu không thể thắng nổi sực lực của hắn, cánh cửa dễ dàng như trở bàn tay bị đẩy ra, rồi khóa trái lại.
Nguyễn Mạnh Mạnh ôm quần áo trừng mắt nhìn hắn, hắn cũng cầm quần áo nhìn cậu..... cứ như vậy, giằng co vài phút, cậu buộc phải đầu hàng trước.
"Thôi thôi, cậu tắm trước đi, để tôi đi ra ngoài nào."
Hứa Sinh Đính vừa vặn chặn ở cánh cửa, cậu không ra được.
"Cùng nhau tắm đi."
Hứa Sinh Đính lấy quần áo trong tay Nguyễn Mạnh Mạnh treo lên giá treo trong phòng, mở khóa vòi hoa sen.
Vừa vặn phun lên người Nguyễn Mạnh Mạnh, làm cậu ướt từ đầu tới chân -----.
"Rốt cuộc thì cậu muốn làm gì!"
"Tắm rửa."
Nhìn người kia trả lời còn chớp chớp đôi mắt vô tội, Nguyễn Mạnh Mạnh lại bị đánh bại, lông mao vừa rồi dựng đứng lên trong nháy mắt đã bị vuốt phẳng, nhìn xuống quần áo ướt đẫm trên người này, haizzzz .....
"Tắm đi....."
"Ừ."
Bình an tắm rửa xong Hứa Sinh Đính cũng không có làm việc gì ký quái, tâm của Nguyễn Mạnh Mạnh cũng bình ổn lại, xem ra lần đó là ngoài ý muốn, người này chỉ là thích tắm rửa cùng người khác mà thôi. Trong lòng cậu tự nhận định.
"Hai người các cậu cùng tắm uyên ương à?"
Một cậu bạn cùng ký túc đang chơi game thấy hai người đi ra, vừa chơi vừa nói đùa.
"Ha ha...."
Nguyễn Mạnh Mạnh xấu hổ cười hai tiếng, nhấc chân bò lên cầu thang bỗng mềm nhũn thiếu chút nữa ngã xuống, còn may Hứa Sinh Đính theo sát, đỡ cậu một phen.
***
Lại tới cuối tuần, chỉ còn hai người ------
"Khụ, Hứa Sinh Đính."
Trong lòng Nguyễn Mạnh Mạnh chửi thầm: gã này không phải nên về nhà hay sao? Nhưng ngoài miệng lại hỏi:
"Tại sao cậu lại không về nhà?"
Chương 2.
Hứa Sinh Đính lật trang sách trong tay nói:
"Ở một mình, không có ai."
"...." Nguyễn Mạnh Mạnh cố gắng kiềm chế lời rống giận sắp buột miệng thốt lên, dùng hết sức vò vò quần áo trong tay, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Vậy cậu có thể mặc quần áo xong rồi hẵng đọc sách được không."
Nơi giặt đồ đối diện với cửa sổ ban công phòng ngủ, cậu vừa nhấc đầu thì thấy thứ ở giữa chân Hứa Sinh Đính lúc lắc trước mặt mình.
"Tôi muốn tắm rửa."
Hứa Sinh Đính trưng ra vẻ mặt khó hiểu "tôi muốn tắm vì sao lại phải mặc quần áo?"
"Vậy thì đi tắm đi!" Nguyễn Mạnh Mạnh trừng mắt nhìn hắn.
"Ừ."
Trả lời một cách dứt khoát như vậy nhưng người này lại lôi kéo cổ tay cậu là thế nào hả hả hả!
"Này? Tôi đang giặt quần áo, cậu lôi kéo tôi làm cái gì!"
Trong phòng vệ sinh vang lên tiếng hô của Nguyễn Mạnh Mạnh.
"Cùng tắm đi."
"...... Ông đây tắm rồi!"
"Lại tắm một lần nữa."
"....." Nhìn quần áo ướt đẫm trên người, Nguyễn Mạnh Mạnh lại phải nhận mệnh tắm thêm một lần nữa, tự bi ai 3s cho bộ quần áo mới mặc, cậu trừng mắt nhìn kẻ vô cùng thong dong bên cạnh.
"Chút nữa cậu phải giặt quần áo cho tôi đó!"
"Được."
"...." Hứa Sinh Đính thật sự có thể làm cậu nổi cáu, Nguyễn Mạnh Mạnh ngửa mặt lên trời thở dài.
"Ngày mai đội bóng rổ trường chúng ta thi đấu, cậu đi xem nhé."
"....?" Nguyễn Mạnh Mạnh mở to hai mắt đang mê mang nhìn hai cánh môi mềm mại trước mặt cử động, chỗ phía dưới của cậu đang bị Hứa Sinh Đính nắm trong tay.
"Đi xem nhé!"
"Ngày mai tôi ... còn có tiết .... A... cậu nhanh lên!"
Thoáng chốc sau Nguyễn Mạnh Mạnh mới phản ứng lại, cậu nghiến răng nghiến lợi nhìn kẻ đang tác oai tác quái trên người cậu, trong lúc làm cho tiểu đệ đệ của cậu đứng lên lại còn mở miệng trò truyện.
"Đi xem nhé!" Tay của kẻ kia bất động.
".... Được rồi! Tôi đi xem!"
Vì sao lại chọn lúc này để nói chuyện phiếm hả hả?!
---
Tại sân vận động, đội bóng của trường đang có trận giao hữu với đội bóng của trường đại học bên cạnh. Nguyễn Mạnh Mạnh phóng mắt nhìn qua là có thể thấy được. Tựa hồ như hai đội đều tập hợp toàn bộ soái ca của hai trường, vì vậy mà hấp dẫn vô số fan nữ ngồi đầy trên khán đài.
Lúc cậu tới thì trận thi đấu sắp bắt đầu.
Cầu thủ của trường bên cạnh đã chuẩn bị tư thế nhảy lên tranh bóng, mà Hứa Sinh Đính lại hơi cau mày nhìn về phía khán đài, tựa như đang tìm ai đó, trong nháy mắt khán đài sôi nổi nghị luận, cũng may không bao lâu, Hứa Sinh Đính nhìn thấy thân ảnh Nguyễn Mạnh Mạnh tiến vào đang tìm vị trí ngồi, hắn mới hoàn hồn nhìn bóng, tiếng còi vang lên, hắn nhảy lên một cái tranh bóng thành công.
Vừa tìm được chỗ ngồi, đột nhiên bị mấy nữ sinh ngồi bên cạnh thét chói tai làm Nguyễn Mạnh Mạnh hoảng sợ.
Thi đấu bắt đầu, cậu liếc mắt nhìn xuống thấy Hứa Sinh Đính giữa một đám người vừa cao vừa soái, hắn chạy nhanh về phía trước, rồi chuyền cho đồng đội ở cách đó không xa, hắn bứt phá lên nhận lại quả bóng rồi truyền cho một đồng đội gần bảng rổ, mở màn không tới 1 phút, đã vào 1 quả.
"Oa ~~~"
Những nữ sinh của trường hưng phấn cùng nhau thét chói tai, Nguyễn Mạnh Mạnh cũng bị kích động bởi không khí sôi động dưới sân bóng, cậu tập trung tinh thần quan khán trận đấu, thỉnh thoảng ánh mắt lại truy đuổi thân ảnh Hứa Sinh Đính trong sân.
Còn ở trong sân Hứa Sinh Đỉnh thoáng chốc sau lại ghi một quả 3 điểm, đồng đội chạy tới vỗ vai chúc mừng hắn cũng không thèm nở nụ cười, thật là người cũng như tên, 'bình tĩnh'.
Cuối cùng đương nhiên trường cậu thắng với tỷ số 76-71, một mình Hứa Sinh Đính ghi tận 30 điểm, cao hứng thì cao hứng nhưng Nguyễn Mạnh Mạnh cảm thấy lỗ tai mình sắp điếc tới nơi rồi, bị tiếng thét độc đáo của đám nữ sinh xung quanh gây choáng váng.
Khi Hứa Sinh Đính và đồng đội tới gần khán đài khom lưng cảm ơn, hắn lại vẫy vẫy tay với Nguyễn Mạnh Mạnh phía trên làm cho những nữ sinh ở xung quanh lại nhấc lên một đợt hưng phấn, đám người ngó trái ngó phải, không biết nữ sinh nào may mắn tới vậy.
Nguyễn Mạnh Mạnh có chút không xác định nhìn Hứa Sinh Đình, sau đó hắn dùng ngón tay chỉ vào mình, không tiếng động mở miệng: "Tôi?"
Thấy Hứa Sinh Đính hơi hơi gật đầu. Nguyễn Mạnh Mạnh thở dài, nếu cậu không nhìn chằm chằm vào hắn thì thật sự không nhìn ra được hắn vừa gật đầu.
Đám nữ vẫn đang nhìn trái ngó phải, cho tới khi Nguyễn Mạnh Mạnh đi xuống, bọn họ mới dần dần tan đi.
Nguyễn Mạnh Mạnh đi xuống dưới vừa vặn thấy có một nữ sinh đi tới trước mặt Hứa Sinh Đính, cậu đứng phía sau hắn một bước nhìn nữ sinh kia đỏ mặt thổ lộ với Hứa Sinh Đính.
"Tôi tên là Diệp Tư Nghệ, học khoa thiết kế manga - anime, tôi .... tôi thích cậu!"
Ngọa tào, Diệp Tư Nghệ, là hoa khôi năm 2 khoa thiết kế manga - anime đó, không hổ là học tỷ, thật lớn mật, Hứa Sinh Đình thật sự làm ký túc xá bọn cậu nở mày nở mặt.
Nguyễn Mạnh Mạnh nhìn người có mái tóc đen nhánh mướt mồ hôi, tứ chi thon dài lại rắn chắc vừa vặn với bộ đồng phục thi đấu, còn gương mặt kia, thật là tạo nghiệt, khó trách học tỷ năm 2 cũng bị mê hoặc.
"Oa ~~~~"
Một đám đồng đội bên cạnh thổi sáo vỗ tay ồn ào bên cạnh, nhưng bị cáo, nhân vật chính lại nghiêm trang nói:
"Thật xin lỗi."
Cái gì, Hứa Sinh Đính cự tuyệt hoa khôi sao, đó lại đại mỹ nhân nha?
"Ngạo tào! Sinh Đính, cậu cự tuyệt đó ư!"
Một đồng đội đi tới hỏi ra tiếng lòng của Nguyễn Mạnh Mạnh.
"Ừ."
Vị hoa khôi kia không nghĩ tới mình sẽ bị cự tuyệt, dậm chân một cái, đỏ hồng hốc mắt, vừa xấu hổ lại tức giận xoay người chạy đi.
Còn Hứa Sinh Đính lại cực kỳ bình tĩnh, đi lấy bình nước cùng khăn tay của mình xong còn lôi kéo kẻ đang ngây ngốc là Nguyễn Mạnh Mạnh đi mất, để lại đám người tấm tắc lắc đầu tiếc hận nhìn thân ảnh hoa khôi đã đi xa.
Nguyễn Mạnh Mạnh bị đưa tới một góc an tĩnh trong phòng thay quần áo, Hứa Sinh Đính đột nhiên ôm lấy cậu, chôn mặt vào cổ cậu.
Đám người ở bên ngoài ồn ào nhốn nháo nghị luận về trận đấu không ai chú ý tới góc này cả.
"Này, cậu nhanh đứng lên."
Nếu bị người khác thấy hiểu lầm mối quan hệ trong sạch, hữu nghị, thuần khiết của bọn họ thì làm sao bây giờ? Nguyễn Mạnh Mạnh dõng dạc nghĩ trong đầu như vậy.
"Mệt."
Hứa Sinh Đình vừa nói xong liền kéo tay cậu để vào thứ đang nhảy lên dưới bụng hắn.
"!!!!!"
Nguyễn Mạnh Mạnh không thể tin tưởng được nhìn hắn, đây mà là mệt sao, khi thi đấu gia hỏa này hưng phấn sai nơi đi!
Bởi vì trong phòng thay quần áo còn một vài thanh âm đang nói chuyện, cậu không dám nói qua lớn, chỉ đẩy Hứa Sinh Đính ra, thấp giọng tựa như thì thầm nói:
"Tự mình chơi đi!"
Nói xong tức giận muốn đi ra, cậu mới đi được một bước nhỏ đã bị Hứa Sinh Đĩnh giữ chặt lại.
"Buông tôi ra!"
Người kia nhìn cậu không nói lời nào cũng không buông tay, Nguyễn Mạnh Mạnh tiếp tục trừng hắn:
"Hoa khôi vừa thổ lộ với cậu còn gì!"
Vẻ mặt hắn mang theo sự nghi vấn, Nguyễn Mạnh Mạnh nói:
"Chính là nữ sinh vừa rồi."
"Không thích."
Không biết vì sao cậu lại có chút mừng thầm, nhưng bên ngoài vẫn xụ mặt nói:
"Cậu có thể nói dài một chút được không, đừng nhả từng chữ từng chữ như vậy."
"Ừ."
"...."
Nguyễn Mạnh Mạnh muốn bạo nộ thì người kia lại nói.
"Trước kia chúng ta đã gặp nhau, cậu không nhớ tôi ư."
Cuối cũng Nguyễn Mạnh Mạnh thấy biểu tình Hứa Sinh Đình có chút uể oải --- đôi mắt nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.
"Lúc nào?"
"6 tuổi."
"....Đản Đản... sao?" Là nhũ danh của Hứa Sinh Đính lúc bấy giờ.
"Ừ."
Mạnh Mạnh không nghĩ tới, người này chính là đứa nhỏ ngây ngốc cao cao thường xuyên chạy tới nhà bọn họ chơi lúc ấy. Có một lần, hắn còn bị một cô bé bắt nạt, tự cô bé kia làm đổ nước chanh, lại trách Hứa Sinh Đính không để gọn chiếc ly vào, làm cho chiếc váy mới của cô bé bị lấm bẩn, cô bé vừa khóc vừa đánh hắn, mà hắn chỉ ngây ngốc đứng yên tùy ý bị người kia đánh, bàn tay nhỏ không cẩn thận vung lên mặt hắn, "bộp" một tiếng cực kỳ vang dội.
Nguyễn Mạnh Mạnh thấy không vừa mắt đi qua chắn trước mặt Hứa Sinh Đính, đẩy cô bé kia ra, còn gào lên blah blah nói cô bé này sai khiến cho đối phương sửng sốt, cuối cùng còn bắt được một con sâu nhỏ trong bụi cỏ dọa cho đối phương chạy mất, Tiểu Mạnh Mạnh cực kỳ trượng nghĩa xoay người, ngửa đầu, vỗ vỗ bả vai Hứa Sinh Đính, giống như một một đàn anh dạy dỗ đàn em nói:
"Yên tâm đi! Không có việc gì."
Hứa Sinh Đính "ừ" một tiếng, giống hiện tại như đúc.
Cô bé kia là con gái bạn của mẹ Mạnh Mạnh, cuối tuần thường xuyên sang nhà họ Nguyễn chơi. Vì vậy có thể nghĩ, kết cục của hành động "anh hùng cứu mỹ nhân" của Nguyễn Mạnh Mạnh - cậu bị một trận mắng nhiếc cùng với vài phát đế giày hầu hạ.
Nguyễn Mạnh Mạnh khi đó mới biết, Hứa Sinh Đính không thích nói chuyện vì ba mẹ nhà họ Hứa thường xuyên đi công tác, trong nhà chỉ có người giúp việc tới nấu cơm, cho nên từ đó hắn thường xuyên chạy tới nhà cậu tìm cậu chơi, được nửa năm thì nhà họ chuyển sang thành phố khác.
"Vậy hôm trước cậu nói ở một mình là như thế nào?"
"Bọn họ đi công tác."
Quả nhiên, dù có chuyển sang thành phố khác thì ba mẹ hắn vẫn không thèm quan tâm đến con cái, có lẽ Hứa Sinh Đính vì không có người thân chiếu cố cho nên mới không thích nói chuyện, Nguyễn Mạnh Mạnh suy đoán như vậy, sau khi suy nghĩ hồi lâu, cậu vẫn mềm lòng nói:
"Được rồi, chờ mấy người kia đi rồi, tôi sẽ giúp cậu."
"Chúng ta đi ra ngoài."
"...." Nguyễn Mạnh Mạnh nhìn xuống quần bóng rổ to rộng của Hứa Sinh Đính, không thấy gì khác thường, nhưng đều là nam sinh cậu vẫn tỏ vẻ lý giải, gật gật đầu.
Thi đấu đã kết thúc từ lâu, tất nhiên buồng vệ sinh của sân vận động không còn ai, hai người liền đi vào gian phòng đầu tiên.
"Chúng ta vẫn nên đi vào bên trong đi." Ngẫm lại việc sắp làm mặt Nguyễn Mạnh Mạnh trở nên nóng rát.
"Không ai."
"..." Thôi thôi, dù sao cũng không phải cậu cởi, Nguyễn Mạnh Mạnh đỏ mặt nhìn sang bên phải góc 45 độ, còn tỏ vẻ hiên ngang lẫm liệt:
"Cậu cởi đi."
"A!!! Cậu cởi quần tôi làm gì!"
Thiếu chút nữa Nguyễn Mạnh Mạnh hét lên.
"Cậu nói mà."
Hứa Sinh Đình vô tội nhìn cậu, mà cậu thì hận sắt không thành thép, nghiến răng nghiến lợi, một tay kéo lại quần mình, chỉ vào mũi Hứa Sinh Đình, khuôn mặt đỏ hồng, bộ dạng không chút uy hiếp nói:
"Tôi bảo cậu tự cởi quần cậu, chưa nói cậu cởi quần tôi, biết chưa?!"
"Ừ." Đột nhiên Hứa Sinh Đình nhìn sang bên cạnh.
Hắn.... Hắn thẹn thùng sao?! Tựa như giải khóa được biểu tình mới của Hứa Sinh Đình, Nguyễn Mạnh Mạnh cười hì hì nhón mũi chân thò mặt tới gần, quả nhiên nhìn thấy một rặng mây hồng nhạt, Nguyễn Mạnh Mạnh hưng phấn dùng ngón tay chọc chọc, nhưng lại quên đai lưng quần của mình đang ở trong tay người kia, xoạt một tiếng, quần cậu rơi xuống đất.
Chương 3.
"Ha .... ha..."
Đột nhiên tiếng cười xấu hổ của Nguyễn Mạnh Mạnh im bặt, bởi vì ngón tay của Hứa Sinh Đính đã chọc vào tiểu đệ đệ đang phấn chấn tinh thần được bọc quần lót của cậu. Nguyễn Mạnh Mạnh lao tâm lao lực để giải thích:
"Ha.... Tôi.... cái này .... tôi.... trước khi tới đây .... tôi uống quá nhiều nước .... cho nên .... muốn đi..... ha ha...."
Hứa Sinh Đính hồ nghi nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Mạnh Mạnh, hắn dùng vẻ mặt đứng đắn móc ra tiểu đệ đệ đã trướng lên của cậu, còn nắm nó trong lòng bàn tay.
Nguyễn Mạnh Mạnh tựa như thoát lực, chân mềm, dựa lưng vào ván cửa ở phía sau.
Nháy mắt Hứa Sinh Đính thu hồi lại nghi hoặc, hắn đứng ở bên người cậu, đỡ lấy eo cậu, nắm tiểu đệ đệ của cậu, không chút do dự mà hoạt động.
Nguyễn Mạnh Mạnh sảng tới cong người lại, đầu cậu dựa vào lồng ngực rắn chắc của người kia, đôi tay nắm hờ lên cánh tay đang hoạt động dưới háng mình.
"A~!" Cậu dùng sức cắn lấy cánh môi dưới mới có thể nhịn xuống tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng, đột nhiên hạ thân cậu lại bị nhéo một cái, cậu rống lên:
"Cậu làm gì vậy!"
Người kia nghe được thanh âm của cậu mới tiếp tục động tác trên tay, lập tức khiến cho lửa giận bừng bừng của cậu biến thành dục hỏa đốt người, cậu lại dựa vào người hắn một lần nữa, hành động vừa rồi của Hứa Sinh Đình tựa hồ chỉ vì muốn nghe thanh âm của cậu.
Không bao lâu, Nguyễn Mạnh Mạnh thở hổn hển phóng thích ra tay Hứa Sinh Đình, lúc cậu phóng thích tay người này còn ôm lấy sau eo cậu, sờ sờ vào mông và kẽ mông của cậu, Nguyễn Mạnh Mạnh giật mình, nhưng cũng không quá để ý, chỉ nghĩ có thể là do Hứa Sinh Đình không cẩn thận đụng tới.
Cậu cũng không nghĩ nhiều, vừa nhấc đầu lên thì thấy tay của Hứa Sinh Đính vẫn đang nâng thứ mà cậu vừa phóng thích, cổ họng cậu nghẹn lại.
"Còn làm gì nữa?" Cậu nghĩ nghĩ lại nói:
"Chậc..... Cậu ra ngoài rửa tay đi rồi vào."
"Ừ."
Nguyễn Mạnh Mạnh ngồi trên nắp bồn cầu, vừa lúc kéo lại quần thì Hứa Sinh Đình tiến vào.
Trong quan niệm của cậu, người khác giúp mình thì mình không thể không giúp người khác được, vì vậy cậu kéo quần của Hứa Sinh Đính ra, dùng cả hai bàn tay để nắm lấy phân thân to lớn trướng đại của người kia, cậu phải dùng hai tay song song khó khăn lắm mới cầm được thứ kia, cậu học theo thủ pháp của Hứa Sinh Đính, xoa xoa hai viên cầu ở dưới, nhưng mà thứ đồ kia là thẳng tắp chỉ vào chóp mũi cậu, cậu có thể cảm giác được hơi thở của mình phun lên nó, cậu cố gắng hủy diệt cảm giác quái dị đang dâng lên trong lòng mà dùng sức vuốt ve, tới khi hai tay cậu mỏi nhử người kia mới nhắm hai mắt lại phóng thích ra, còn may Nguyễn Mạnh Mạnh dùng một tay che lấy bằng không có khả năng thứ này phun lên mặt cậu.
Chân tay cậu rụng rời đi cùng Hứa Sinh Đính ra khỏi sân vận động, trời đã chạng vạng, bên ngoài cơ hồ không có người, cậu lười biếng vừa đi vừa dựa vào đầu vai người bên cạnh.
"Mời tôi ăn cơm đi." Nếu là bạn từ nhỏ thì cậu còn khách khí cái gì, huống hồ, vừa rồi cậu còn phải bỏ ra bao nhiêu là sức lực....
"Được."
Dưới ánh trăng, ánh mắt Hứa Sinh Đính cực kỳ nhu hòa nhìn mái tóc mềm mại của Nguyễn Mạnh Mạnh.
---
Từ khi biết Hứa Sinh Đính là bạn từ nhỏ của mình, Nguyễn Mạnh Mạnh rút đi sợi xa cách, mà luôn sai khiến người này, bất quá chỉ là vài việc nhỏ như lấy đồ vật, mua cơm gì gì đó thôi.
Mà Hứa Sinh Đính đều sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của Nguyễn Mạnh Mạnh đưa ra.
Tối nay khi Nguyễn Mạnh Mạnh vừa tham gia hoạt động xã đoàn xong, cậu và một nữ sinh vừa nói vừa cười đi trên con đường cây xanh trước khu dạy học.
Mười phút trước Hứa Sinh Đính đã học xong tiết tự học buổi tối, hắn biết hôm nay Nguyễn Mạnh Mạnh tham gia hoạt động xã đoàn sẽ đi ngang qua con đường này cho nên đứng chờ ở dưới, ánh mắt hắn sáng lên khi nhìn thấy Nguyễn Mạnh Mạnh khi tới gần hắn mới phát hiện bên cạnh cậu có một nữ sinh, ánh mắt hắn trở nên lạnh dần, sắc mặt nhàn nhạt đi tới trước mặt hai người, hắn không tiếng động nhìn cậu.
"A ~ ha ~ Sinh Đính, đây là học tỷ trong xã đoàn của chúng tôi, tên là Lương Tiêu Như. Học tỷ a, đây là Hứa Sinh Đính ở cùng ký túc với em."
Nói xong cậu còn chớp chớp mắt nghịch ngợm với học tỷ ở bên cạnh:
"Học tỷ à, khẳng định chị cũng biết đi, khoảng thời gian trước, trận thi đấu bóng rổ kia..."
"Đương nhiên rồi, đây chính là hot boy năm nay chúng ta bình chọn đó."
Vị học tỷ này cũng nháy mắt nghịch ngợm với Nguyễn Mạnh Mạnh một cái, sau đó nói với Hứa Sinh Đính.
"Xin chào, tôi là Lương Tiêu Như, học năm 3."
Hứa Sinh Đính chỉ có một động tác, chính là nhìn Nguyễn Mạnh Mạnh đang mím môi nhếch khóe miệng vui vẻ ở đối diện, mà không thèm liếc mắt nhìn Lương Tiêu Như lấy một cái.
Đương nhiên, Nguyễn Mạnh Mạnh cũng nhận ra người kia luôn nhìn cậu, biểu tình của hắn nghiêm túc hơn nhiều so với bình thường, có khả năng là đã xảy ra chuyện gì đó không vui cho nên cậu chỉ có thể quay đầu nói với vị học tỷ bên cạnh:
"Học tỷ à, chị về trước đi, em với cậu ấy còn muốn đi dạo một chút."
"Được rồi, có cơ hội phải cùng nhau ăn bữa cơm đó nhé, bye bye ~!"
"Bye bye~"
Nguyễn Mạnh Mạnh cong cong khóe mắt, tươi cười vẫy vẫy tay nhỏ ~
Mà người kia tựa hồ như càng ngày càng không bình tĩnh, hắn túm lấy cổ tay của cậu kéo cậu tới khu dạy học.
"Này? Có chuyện gì vậy? Chúng ta không trở về ký túc sao?"
Hứa Sinh Đình dừng bước một chút, cũng không đáp lời, sau đó tiếp tục lôi kéo cậu lên lầu, đèn ngoài hành lang đã tắt, không một bóng người, Nguyễn Mạnh Mạnh bị hắn lôi kéo một mạch lên tận tầng 6.
"Phù ~ phù ~ cậu dẫn tôi lên đây làm gì?"
Nguyễn Mạnh Mạnh dựa lưng vào tường, hai tay chống nạnh há mồm thở dốc, đã lâu cậu chưa vận động nhiều như vậy, mệt muốn chết, sau đó ngẩng lên nhìn Hứa Sinh Đính, cậu mệt muốn thở ra bằng tai mà người này thì ngược lại, chỉ thấy hai cánh mũi cao thẳng của hắn thấm chút mồ hôi mà thôi.
Nguyễn Mạnh Mạnh nhìn Hứa Sinh Đính đi đến trước mặt mình, một tay chống bên bức tường phía sau, hai mắt nhìn thẳng cậu, còn hơi thở nhàn nhạt thổi quét qua chóp mũi cậu.
"Cậu đừng thở vào mặt tôi như vậy, có chút ngứa."
Nguyễn Mạnh Mạnh vừa cười vừa né tránh sang phải lại sang trái, khoảng cách giữa hai người thực sự rất gần, đột nhiên cậu khựng lại, tựa hồ như đụng phải thứ gì đó không nên đụng, gia hỏa này lại .... động dục....
"Này, cậu sẽ không phải muốn.... tại đây chứ?"
"Ừ."
"A... Chúng ta về ký túc xá đi, vừa vặn tắm một cái."
Nguyễn Mạnh Mạnh không ngừng tự chế giễu mình, bất tri bất giác cậu đã quen việc tắm cùng với người này....
"Ở ký túc xá không quá thuận tiện, nơi này không có ai."
"....." Cậu có nên vỗ tay cổ vũ người này hay không, vì phản bác lại cậu mà có thể nói một câu dài như vậy.
Hứa Sinh Đính thấy Nguyễn Mạnh Mạnh không hề có ý phản kháng thì xoay người cậu lại.
Nguyễn Mạnh Mạnh quay mặt vào tường, còn hắn thì đè ở phía sau cậu, một chân duỗi vào nơi giữa hai chân cậu.
"Này! Như thế này thì tôi sao giúp cậu được? Này..... sao lại kéo quần tôi thế?!"
Hai tay của cậu bị hắn bắt lấy kéo lên đỉnh đầu, khóa quần bắt đầu bị cởi bỏ.
"Có thể như này."
Sau khi khóa quần bị kéo ra, nháy mắt chiếc quần tuột xuống mặt đất, tay của người kia cách quần lót cầm lấy tiểu đệ đệ của cậu, bắt đầu cọ a cọ.
"...Ừm...ư ~~" Nguyễn Mạnh Mạnh thoải mái đến run lên, ngoài miệng vẫn kháng nghị,.
"Không cần... tôi không cần.... a ~~"
Vì sao người này, mỗi lần đều lôi kéo cậu cùng nhau hả hả hả!
"Cậu cũng thoải mái mà."
"...." Bên tai Nguyễn Mạnh Mạnh truyền đến hơi thở ấm áp của Hứa Sinh Đình.
Đôi tay bị giữ chặt trên đỉnh đầu, đầu cậu dựa vào bức tường trước mặt, thoải mái lan tỏa khắp người làm nước mắt cậu chảy ròng ròng, cậu sảng tới run lên, bàn tay cầm lấy tay cậu đột nhiên buông lỏng ra, cậu hơi giãy giụa một chút thì nghe được thanh âm tiếng khóa kéo cùng với thanh âm mất tiếng của Hứa Sinh Đính.
"Đừng nóng vội."
Mặt Nguyễn Mạnh Mạnh muốn chôn vào bức tường, cậu mới không vội nha!
!!!
Đột nhiên thứ đồ kia của Hứa Sinh Đính cắm vào giữa hai bắp đùi cậu!
"Hứa Sinh Đính! Cút ra cho tôi!!!"
Phân thân từ phía sau cọ vào đáy chậu rồi lập tức chọc tới trứng trứng của cậu, Nguyễn Mạnh Mạnh bị kích thích tới nỗi eo mềm nhũn, phần mông lại càng dán chặt vào người phía sau.
"Cùng nhau, càng nhanh."
Nhanh cái con khỉ! Nhưng mà, nhưng mà cậu bị chọc như này thực sự rất thoải mái nha, phân thịt non nơi bắp đùi càng trở nên tê tê dại dại, phân thân cũng bị hắn cầm lấy vuốt ve, trứng trứng mềm mại cũng bị đỉnh thịt non ướt át của Hứa Sinh Đính không ngừng đâm thọc, cả người cậu càng trở nên tê dại.
"A....a.... ư...."
Lần đầu tiên Nguyễn Mạnh Mạnh thét chói tai khi tới cao trào như vậy, cậu bắn vào tường. Còn người kia thì bắn vào trứng trứng của cậu....
Xong việc, Hứa Sinh Đính tự sửa sang lại quần áo mình rồi mới giúp Nguyễn Mạnh Mạnh kéo quần lót lên rồi mặc lại quần ngoài cho cậu.
Sau khi Nguyễn Mạnh Mạnh phục hồi lại tinh thần, cậu nghiến răng nghiến lợi, tức giận tới thăng thiên:
"Hứa Sinh Đính, tại sao lại có thể làm vậy!"
"Cậu nói giúp tôi mà."
"Là giúp cậu, nhưng mà dùng tay!"
"Rất xin lỗi."
Thái độ nhận sai của người kia khiến cậu không thể bắt bẻ, một bụng hỏa cũng không có chỗ phát ra, cậu nâng chân bước một bước phù phiếm về phía trước, bỗng chốc phát giác giữa chân có cảm giác ướt át, đầu óc hỗn độn nháy mắt thanh tỉnh lại, trên hàng hiên trống vắng tựa như nghe được tiếng nghiến răng:
"Hứa ~ Sinh ~ Đính! Giờ ông đây đi đường kiểu gì hả!"
"Cõng cậu."
"Hừ! Đừng tưởng cõng tôi thì tôi sẽ tha thứ cho cậu, cậu làm dơ quần áo của tôi, cậu phải giặt sạch cho tôi!"
"Ừ."
Tới gần giờ đóng cửa, trong vườn trường vẫn còn hai chiếc bóng cao lớn kéo dài, kéo dài.
Chương 4. ( HOÀN )
Lại qua mấy ngày, vào đêm, chỉ còn đèn bàn của Nguyễn Mạnh Mạnh là sáng đèn, bởi vì mấy ngày nữa là tới ngày thi cuối kỳ rồi cậu còn đang ôn tập.
Tới khi cậu tắt đèn vừa bò lên giường thì một thân ảnh cao lớn đè ép xuống.
"Sao còn chưa ngủ?" Cậu nhỏ giọng hỏi.
"Cậu còn chưa ngủ."
Nguyễn Mạnh Mạnh cười cong cong mắt.
"Đi ngủ đi, tôi cũng muốn đi ngủ đây."
"Tám ngày."
"Tám ngày gì.... a...."
Tay cậu bị người kia kéo xuống bụng dưới. Cậu vội vàng nói:
"Ngày mai đi, ngày mai nhé, muộn rồi phải đi ngủ thôi."
"Không ngủ được."
Hứa Sinh Đính chống hai tay ở hai bên sườn mặt cậu, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Đôi môi hồng nhạt của Hứa Sinh Đính ở ngay trước mắt cậu, hơi thở ấm áp của hắn thổi quét lên khuôn mặt cậu, phần bụng nhỏ không cẩn thận cọ lên người cậu, làm cậu nuốt nước miếng theo bản năng.
Đột nhiên Hứa Sinh Đính nhàn nhạt nói:
"Cậu ngạnh."
"Ừ." Cậu cũng chỉ nhàn nhạt trả lời lại một chữ, rồi quay mặt đi không dám đối mặt với hắn, khuôn mặt cậu nóng rực lên còn làm bộ không thèm để ý.
"Cậu trở về giường ngủ đi, tôi mệt quá."
"Tôi giúp cậu nhé."
Hứa Sinh Đính tuyệt đối là người thuộc phái hành động, còn chưa nói xong tay hắn đã bao trùm lên, lòng bàn tay nóng bỏng tựa như bàn ủi, Nguyễn Mạnh Mạnh hoảng sợ, quơ tay không cẩn thận va vào ván giường, làm nó phát ra một tiếng vang trầm đục.
!! Phía đối diện vang lên tiếng xoay người của người bạn cùng phòng.
Nguyễn Mạnh Mạnh sợ bị phát hiện cho nên nhanh chóng dỗi tay ôm lấy Hứa Sinh Đính đang ở trên người, trong nháy mắt hai người dán sát vào nhau không một khe hở.
Chốc lát sau, ký túc xá quay về với yên lặng, lúc này Nguyễn Mạnh Mạnh mới chú ý tư thế của bọn họ ám muội như thế nào. Chân của họ giao nhau, đùi của người kia đè lên nơi đang gồ lên giữa hai chân cậu, mà chân cậu cũng co lên dán sát chặt chẽ vào nơi đang nhảy lên của Hứa Sinh Đính.
".... Cậu nhanh dậy đi."
Khuôn ngực rắn chắc của Hứa Sinh Đính đè ép xuống khiến cậu không thở nổi, hô hấp của người kia cũng phun lên cần cổ cậu, không khí xung quanh trở nên khô nóng.
Hứa Sinh Đính cử động thân thể, nằm nghiêng sang ngoại sườn của cậu, hắn có thể nhanh chóng tìm được ánh mắt cậu trong bóng đêm, nhìn chằm chằm cậu.
"Nhỏ giọng một chút là có thể."
"Ưm ~~" Không chờ cậu gật đầu hắn đã vói một bàn tay vào quần ngủ mềm xốp của cậu, mà chủ nhân của bàn tay này lại nghi hoặc nhìn cậu.
Nguyễn Mạnh Mạnh đỏ mặt, tựa như biết hắn không tiếng động dò hỏi điều gì, cậu lắp bắp nói:
"Quần.... Quần lót giặt hết rồi! Nếu không cậu dậy đi, chúng ta vào buồng vệ sinh, nếu bọn họ mà nhìn thấy hai người nằm chung như vậy thì không thể giải thích được..."
Nguyễn Mạnh Mạnh nằm nghiêng người, vốn dĩ chiếc giường đã khá nhỏ giờ lại có hai người nằm, vì vậy cực kỳ chen chúc, tiểu đệ đệ của cậu còn bị người kia chộp trong tay.
"Bọn họ sao, sét đánh cũng không tỉnh."
Hứa Sinh Đính cởi bỏ quần của mình, hạ thân ghé sát vào Nguyễn Mạnh Mạnh, kéo cả tay cậu cùng nắm lấy hai thứ đang gắng gượng kia.
Hạ thân kề sát hạ thân, vừa nóng bỏng lại căng chặt, hai người đều không nhịn được mà run lên, bàn tay vuốt ve theo quy luật, nắm hai cây cùng vuốt ve có chút lao lực cho nên tới lúc sắp phóng thích, hai người đều cầm của nhau, pha lẫn với hơi thở hao hến, nhỏ giọng hừ một tiếng, thứ chất lỏng màu trắng sữa bắn ra vẩy cả lên bụng của cả hai người.
Nguyễn Mạnh Mạnh mệt tới nỗi mi mắt cũng không thể nâng nổi, mà Hứa Sinh Đính lại đi xuống giường, cầm khăn giấy lau sạch sẽ cho cả hai người.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi cậu còn vừa ngái ngủ vừa đánh răng thì lại bị người kia kéo vào buồng vệ sinh, đè lên tường, vuốt ve một lát, đêm qua còn sáng nay đều lao lực như vậy làm Nguyễn Mạnh Mạnh hoàn toàn uể oải, ỉu xìu, ngay cả đi học cũng ngủ gật.
Đáng giận chính là lần này Hứa Sinh Đính còn một tấc lại muốn tiến thêm một thước, sờ soạng vào đầu vú cậu, làm hại cậu vừa mới bị sờ vú một cái thì trực tiếp bắn ra, khiến cậu cả ngày nay không thèm để ý tới hắn.
Kết quả, buổi tối khi về ký túc xá, hai người bạn khác còn chưa trở về phòng, Hứa Sinh Đính đã bày ra vẻ đáng thương hề hề đứng trước mặt cậu, vẻ mặt cầu tha thứ, cùng biểu tình vô tội.
Cậu khẽ cắn môi, không nhìn bộ dạng này của hắn, cậu biết ngay từ đầu cậu đã mềm lòng dẫn tới người này càng lúc càng lớn mật, lần trước là sờ mông, lần này còn sờ lên đầu vú cậu!
Hứa Sinh Đính cũng không nói lời nào khi thấy cậu giận dỗi như vậy, hắn chỉ ngồi đọc sách, rồi chậm rãi chậm rãi tới gần cậu, đột nhiên Nguyễn Mạnh Mạnh cảm nhận được hơi thở làm cậu xao động, hoảng loạn nhảy sang một bên, nói ra lời lẽ chính đáng.
"Về sau, tôi sẽ không cùng cậu tắm rửa nữa, cũng không giúp cậu nữa, mối quan hệ của chúng ta trở nên thật kỳ quái!"
Vốn dĩ chỉ có tắm rửa không thôi thì không sao, nhưng đây mỗi lần tắm thì .... thì.... nghĩ tới đây làm cậu đỏ mặt:
"Vì sao cậu lại không tìm người khác?!"
Bất quá nếu người này mà tìm người khác thì ..... trong lòng cậu cảm thấy không thoải mái.
Vẻ mặt của Hứa Sinh Đính trở nên mờ mịt cùng bi thương:
"Cậu không biết tôi đang theo đuổi cậu sao."
"!!!!, Cậu không nói thì tôi làm sao biết! Cậu nha, cậu theo đuổi người khác như vậy thì ai mà nhìn ra được!"
Động bất động liền kéo người ta ra vuốt ve, làm cho gần đây vừa nhìn đến hắn, cậu liền trở nên kích động..... không, là tiểu đệ đệ của cậu trở nên kích động, cậu tròn mắt dùng hết sức trừng kẻ đầu sỏ gây tội này.
Hứa Sinh Đính giơ tay lên xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, hắn nói:
"Thật đáng yêu."
Lần đầu tiên cậu thấy Hứa Sinh Đính cười, tuy rằng chỉ là hơi nhếch miệng, nhưng Nguyễn Mạnh Mạnh vừa nhìn liền cảm thấy cảm xúc mênh mông cuồn cuộn, hồng triều từ đỉnh đầu lan xuống toàn thân.
Đột nhiên Nguyễn Mạnh Mạnh quay mặt ra, tròng mắt xoay chuyển.
"Thổ lộ thành công mà không có chút gì sao?"
Ánh mắt Hứa Sinh Đình tỏ vẻ nghi hoặc.
"Hôn tôi nha!"
"Được."
Hai cánh môi kề sát vào nhau, xúc cảm mềm mại, lành lạnh giống như thạch trái cây.
Tầm mắt hai người giao triển, Hứa Sinh Đính thâm tình nói:
"Rất thích cậu."
"Chụt!" Nguyễn Mạnh Mạnh vui vẻ cười mị mị mắt, đáp lại hắn bằng một nụ hôn vang dội.
PN1. Tiếp xúc thân mật trong ký túc xá + bức ảnh hôn môi trên diễn đàn của trường.
Từ khi ở bên nhau, Nguyễn Mạnh Mạnh thời thời khắc khắc đều phải chú ý giữ khoảng cách với Hứa Sinh Đính, bởi vì bên người có kẻ không chú ý một cái là động dục, ở bên cạnh Hứa Sính Đính thật sự một chút cậu cũng không thể bình tĩnh được.
Còn không phải vậy sao, như hôm nay sau giờ cơm chiều, hai người đi tới đường chạy mới được sơn sửa lại trên sân vận động, đột nhiên Hứa Sinh Đính dắt lấy tay cậu, gạt cũng không thể gạt ra được, mà có tránh được thì cũng bị túm trở về, còn may là đường chạy khá tối, nhưng dù sao cậu vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
"Buông ra nào." Nguyễn Mạnh Mạnh mở to đôi mắt tròn tròn.
Hứa Sinh Đính buông tay ra nhưng lại ôm lấy vai cậu, hắn quay đầu nhìn nhìn cậu, giây tiếp theo đôi tay hắn nâng lấy sau cổ của cậu cúi xuống nhẹ nhàng chạm chạm vào đôi môi đỏ khẽ nhếch, cái cảm giác tê tê dại dại như có dòng điện chạy qua này khuếch tán từ cánh môi làm cậu có chút ngưa ngứa từ trong lòng, cậu khẩn trương nhìn trái rồi nhìn phải, hẳn là không có ai thấy đúng không.
Sau khi Hứa Sinh Đính hôn cậu, hắn nắm chặt lấy tay cậu, cậu cũng nắm chặt lại tay hắn, ngượng ngùng cúi đầu không nói chuyện, hai người chậm rãi đi về ký túc xá.
Đêm khuya, nguyệt hắc phong cao, hai người bạn cùng phòng đã ngủ say, Nguyễn Mạnh Mạnh vừa mới nắm xuống thì Hứa Sinh Đính đã chạy tới bên cậu, nằm nghiêng xuống ôm cậu vào trong lòng ngực.
Hắn kéo cậu lại giam cầm trước ngực, đầu hắn thò tới gần mút hôn đôi môi của cậu, từng chút, từng chút, một lần lại một lần làm cho trái tim cậu tựa như bị trêu chọc trở nên nhộn nhạo.
Mà người kia thì ngược lại, hàm chứa đôi môi của cậu, đầu lưỡi cạy ra cánh môi mềm mại, đi sâu vào vòng quanh gốc lưỡi cậu, thỉnh thoảng lại cọ lên hàm trên mẫn cảm, càn quét hết toàn bộ khoang miệng vừa mềm mại.
"Ư ~ ư ~"
Từ trước tới giờ Nguyễn Mạnh Mạnh chưa từng có nụ hôn như vậy, hai lần trước đều là môi dán môi, đột nhiên lại hôn sâu như vậy, nhất thời làm cậu ngây ngốc, mà bên trong áo thun có một bàn tay bắt đầu tham nhập, bắt giữ lấy đấu vú làm cậu rùng mình, cánh môi kề sát nhau ngâm ra một vài tiếng rên rỉ ngọt nị.
Đầu gối của người kia đã chui vào giữa hai chân cậu, tiểu Mạnh Mạnh chịu mấy tầng kích thích đã đứng thẳng dậy, nằm chen giữa hai người.
Đương nhiên là Hứa Sinh Đính cảm giác được nó, cho nên một tay hắn duỗi ra sau gáy Nguyễn Mạnh Mạnh, làm nụ hôn càng thêm sâu, một tay niết đầu vú cậu một cái rồi thẳng tiến trượt xuống đũng quần đã phồng lên của cậu, ngón tay hắn ở bên ngoài quần còn miêu tả hình dạng phân thân trướng đại của cậu, khi tìm được vị trí đỉnh lỗ nhỏ còn nhẹ nhàng dùng móng tay đâm chọc một cái.
Hơi thở thô suyễn cùng những tiếng rên rỉ của Nguyễn Mạnh Mạnh bị Hứa Sinh Đính dùng đôi môi lấp kín lại rồi nuốt xuống bụng, cậu nhịn không được đánh nhẹ vào ngực hắn.
Hứa Sinh Đính thối lui một chút, liếm liếm cánh môi sưng đỏ của Nguyễn Mạnh Mạnh, bàn tay đang xoa nắn phần trước của cậu, chợt chui vào trong quần, bắt lấy cánh mông căng chặt của cậu, hắn dùng sức nâng cánh mông cậu lên kéo về phía hắn gần thêm một chút, rồi xoa bóp cánh mông đĩnh kiều.
Nguyễn Mạnh Mạnh chưa từng trải qua sự kích thích nào giống như này, cậu há mồm thở dốc, đôi mắt như bịt một tầng hơi nước, cậu túm lấy quần áo trước ngực Hứa Sinh Đính, sợ đánh thức hai người bạn cùng phòng chỉ có thể nhỏ giọng nức nở lắc đầu:
"Ư.... a..... ưm.... không được, Hứa Sinh Đính."
Bàn tay bắt lấy cánh mông căng tròn dần dần trượt vào rãnh mông, rồi theo rãnh mông trượt xuống dưới, đi vào nơi bí ẩn kia, ngón giữa cọ xát, đè ép nơi ấy, rồi nhanh chóng chui vào một đốt ngón tay.
"Ư!" Nguyễn Mạnh Mạnh không nhịn được nữa, cậu cắn lấy đầu vai của Hứa Sinh Đính, người này kêu lên một cái nhưng ngón tay vẫn không ngừng chui sâu vào đè đè vách trong, rồi đưa đẩy.
Nguyễn Mạnh Mạnh "A" lên một tiếng, miệng cậu hơi hé ra rồi lại nhanh chóng cắn chặt lấy cánh môi mình, Hứa Sinh Đính thấy vậy thì phủ lên đó bằng chính đôi môi của mình, ngăn chặn tiếng rên rỉ sắp buột miệng thốt ra từ cậu, ngón tay hắn tăng nhanh tốc độ đưa đẩy, khiến cậu càng thêm run rẩy, hai tay cậu ôm chặt lấy Hứa Sinh Đính, tưởng như khảm nhập vào người hắn.
Dục vọng của cậu bị trêu chọc lên tới đỉnh điểm, cả người khô nóng, choáng váng, phân thân nhảy dựng lên, đứng thẳng tắp.
Hứa Sinh Đính rút ngón tay đã ướt át vô cùng ra, hắn còn đưa tay lên phía trước mặt hai người, bất quá biểu tình của hắn cực kỳ đứng đắn, chỉ là hắn muốn xem Nguyễn Mạnh Mạnh có bị thương hay không, quan sát xem có tơ máu hay không.
Còn Nguyễn Mạnh Mạnh thì mắc cỡ muốn chết, chỉ biết chôn đầu trốn tránh trong lòng ngực của Hứa Sinh Đính, cậu lôi kéo tay hắn xuống nơi sắp bùng nổ phía dưới, thanh âm khàn khàn tựa như sắp khóc nói:
"Sờ sờ nơi này đi."
Ánh mắt Hứa Sinh Đình vô cùng mềm mại, bàn tay ướt nóng phủ lên phân thân kiên quyết của cậu, xoa xoa phần đỉnh đang thút thít khóc, xẹt qua nơi đang phồng lên kia, hắn còn nghiêng đầu để sát vào hôn lên đôi môi hơi hơi sưng đỏ của cậu, sau đó mới nắm chặt phân thân gắng gượng đã lâu của cậu, vuốt ve.
Khuôn ngực cậu phập phồng dồn dập, lần đầu tiên trải qua việc này mà khiến cậu mệt mỏi, cậu nằm liệt ra trong ngực Hứa Sinh Đính sau khi phóng thích, lòng bàn tay của người kia còn vuốt ve lên phần lưng căng chặt của cậu, làm cậu dần dần thả lỏng, bất quá cái tay này thỉnh thoảng còn đụng vào vòng eo mẫn cảm của cậu làm cho cậu rùng mình.
Cậu nghỉ ngơi một hồi, tuy rằng rất buồn ngủ nhưng cậu không quên người này còn khó chịu, phân thân của hắn vẫn chọc vào phần bụng của cậu từ nãy tới giờ, nhưng mà khi tay cậu vừa duỗi tới bên quần hắn đã bị hắn ngăn cản.
Cậu dùng đôi mắt mơ màng mê mang nhìn hắn, Hứa Sinh Đính khàn khàn tựa như mất tiếng trả lời:
"Không cần, cậu mệt rồi, ngủ đi."
"Không sao, tôi giúp cậu xong rồi ngủ."
"Lát nữa tự tôi làm cũng được."
Hứa Sinh Đính nắm lấy bàn tay cậu giam nó vào trước ngực.
"Được rồi." Nguyễn Mạnh Mạnh không lay chuyển được hắn, mơ mơ màng màng nhỏ giọng nói:
"Cậu về giường đi."
"Cậu ngủ rồi tôi đi." Hứa Sinh Đính nhẹ nhàng vỗ lên lưng cậu, mà cậu thì gối lên cánh tay hắn chậm rãi đi vào giấc mộng.
Ngày hôm sau, diễn đàn trường nổ mạnh.
Nguyễn Mạnh Mạnh tới lớp mới biết là có chuyện gì xảy ra, một bạn nữ bình thường nói chuyện khá nhiều với cậu cho biết, trên diễn đàn của trường hình ảnh của cậu và Hứa Sinh Đính đang lan truyền tựa như điên rồi.
Đó là một vài bức ảnh được đăng lên, một bức ảnh là hai chiếc bóng dắt tay nhau trên đường chạy ngoài sân vận động, một bức là ảnh hôn môi, hai bức ảnh đều rất tối, khuôn mặt trong ảnh không rõ ràng lắm, còn một bức ảnh cuối cùng là dưới ánh đèn đường vàng vọt, hai người nắm tay nhau, nghiêng đầu nhìn về phía đối phương, một bức ảnh tràn đầy hơi thở hạnh phúc.
Mà bức ảnh cuối cùng kia, góc nghiêng sườn mặt chỉ cần nhìn kỹ cũng biết là ai, rốt cuộc thì Hứa Sinh Đính khá nổi tiếng trong trường, mà người còn lại là cậu đây, vừa nhìn là biết.
Cậu không nghĩ tới mối quan hệ của hai người lại bị đưa ra ánh sáng nhanh như vậy, nhưng mà giờ phút này có rối rắm cũng vô dụng, hơn nữa mọi người trong lớp cũng không dùng ánh mắt quái dị mà nhìn cậu.
Ngược lại tất cả nữ sinh trong lớp đều nhiệt tình vây cậu lại hỏi cậu rốt cuộc làm như thế nào lại thông đồng được với nam thần, rốt cuộc ai theo đuổi trước, nam thần cười rộ lên có soái giống ảnh chụp hay không, người trầm mặc như nam thần kia, khi xúc động hay tươi cười có khác gì không.... rất nhiều, rất nhiều vấn đề....
Nguyễn Mạnh Mạnh cũng không chê phiền, trong lòng lại cảm thấy chút ấm áp, hắn chưa từng nghĩ tới mọi việc sẽ như thế này, cậu tươi cười nói "cảm ơn" với mọi người.
Trong lúc mọi người không hiểu sao cậu lại cảm ơn thì Hứa Sinh Đính người đầy mồ hôi chạy tới trước cửa lớp họ, nhìn Nguyễn Mạnh Mạnh bị đám người vây quanh vài vòng trong lớp, bộ dạng cậu không héo héo như hắn dự đoán mà ngược lại còn cười hì hì nói chuyện, làm cho hắn yên tâm.
Hắn vừa tới thì các nữ sinh bỏ qua Nguyễn Mạnh Mạnh mỗi ngày đều có thể nhìn thấy mà trở nên kích động vây quanh Hứa Sinh Đính, hắn ngốc lăng không biết phải làm sao thì Nguyễn Mạnh Mạnh vọt vào giữa trùng vây kéo người chạy mất.
Trên sân thượng.
"Cậu không sao chứ?" Một giọt mồ hôi theo sườn mặt của Hứa Sinh Đính chảy xuống cằm.
"Tôi không có việc gì, cậu thì sao?" Nguyễn Mạnh Mạnh thở phì phò hỏi.
"Ừ, không có việc gì."
"Thật tốt quá, chúng ta có thể tùy ý ở trong trường dắt tay, ôm ôm rồi!"
Nguyễn Mạnh Mạnh ý cười đầy mặt nhào vào trong lòng ngực Hứa Sinh Đính.
"Ừ."
Hứa Sinh Đính cũng ôm lấy eo cậu.
"Kỳ thật, tổ bóng rổ đã biết từ lâu."
"Hử?"
"Sau khi tôi cự tuyệt mấy học tỷ, bọn họ có hỏi, tôi nói là cậu."
Trách không được sau đó vài lần cậu đi xem bóng rổ, bọn họ đều rất nhiệt tình với cậu, cậu lại đỏ mặt, vậy cậu còn cố tình bảo trì khoảng cách với Hứa Sinh Đính không phải gây ra không ít chê cười hay sao.
"Tại sao, tại sao cậu lại không nói sớm?"
"Cậu không hỏi." Hứa Sinh Đính vô tội nói.
"Đồ ngốc, bất quá, tôi lại thích ngốc nghếch nhà cậu!"
Nguyễn Mạnh Mạnh vòng tay ôm lấy cổ Hứa Sinh Đính, kéo hắn xuống, tự dâng lên một cái hôn rồi nói:
"Đi thôi, xuống đi học nào."
"Ừ."
Hứa Sinh Đính lần xuống bàn tay cậu, nắm chặt nó trong lòng bàn tay hắn.
PN2 : Chương cuối cùng - không tiết tháo ---- Thịt....
Ngày cuối tuần này, Nguyễn Mạnh Mạnh đi theo Hứa Sinh Đính về nhà, trong nhà hắn có thuê dì giúp việc tới quét dọn định kỳ, dù không có ai ở cũng rất sạch sẽ.
Nguyễn Mạnh Mạnh thay dép lê vừa định tham quan căn nhà của Hứa Sinh Đính thì đã bị hắn kéo vào trong phòng, ấn lên cánh cửa.
Hắn cúi đầu liếm láp cánh môi hồng phấn của cậu, đầu lưỡi tham nhập khoang miệng, trêu chọc mọi thứ, đôi tay hắn đã vói vào vạt áo mềm mại, chậm rãi vuốt ve lên trên, tìm được hai đầu vú dựng thẳng của cậu, rồi chậm rãi xoa vê, một chân thì duỗi vào giữa hai chân đang run rẩy của cậu, làm cậu không đến nỗi trượt xuống, phần đùi còn thỉnh thoảng cọ cọ lên phân thân đã có cảm giác của cậu.
Khóe mắt Nguyễn Mạnh Mạnh phiếm hồng, trong mắt bịt kín thủy quang ướt át, phần bụng dưới tựa như có một đống lửa đang thiêu đốt, đôi môi ẩm ướt của Hứa Sinh Đính tiếp tục đi xuống, hôn lên cái cằm duyên dáng, hôn lên cái cổ căng chặt, hôn lên đấu vú nhô lên, mút vào làn da tạo nên hàng loạt những dấu hôn đỏ thắm, đầu vú bị nước bọt tẩm ướt vừa sưng đỏ vừa sáng bóng.
"A ~ ư ..."
Bàn tay của Hứa Sinh Đính lần xuống xoa xoa dục vọng đã căng chặt của Nguyễn Mạnh Mạnh, hắn cởi khóa quần của cậu, rồi kéo cả quần ngoài lẫn quần trong của cậu xuống, sau đó nắm lấy phân thân đang nhảy lên của cậu, bàn tay hơi lạnh kích thích làm Mạnh Mạnh phát run lên.
Một tay của hắn lại duỗi ra sau, theo rãnh mông trượt vào huyệt khẩu của cậu, bồi hồi một chút rồi đâm thọc vào, hắn cúi đầu ngậm lấy một bên tai đỏ ửng nóng bỏng của cậu.
"A~~~"
Cậu hoàn toàn phải dựa vào đầu gối của hắn đang chống ở háng mới không mềm chân ngã xuống đất, đôi tay bám vào cổ người kia, sự kích thích cả trước lẫn sau làm cho cậu hỏng mất, đầu lưỡi của hắn cũng vói vào khoang miệng cậu, còn bắt trước động tác giao cấu làm cho cậu không kịp nuốt xuống nước miếng, toàn bộ chảy xuống làm cằm cậu ướt nhẹt.
Ngón tay bồi hồi ở hậu huyệt chậm rãi vói vào nơi cực nóng kia, vách động xoắn chặt lấy ngón tay, mà ngón tay lại đi sâu vào thêm nhục bích khẩn trí, bỗng chốc sờ vào một nơi hơi gồ lên, đột nhiên cả người Nguyễn Mạnh Mạnh banh chặt, trước mắt nổi lên bạch quang, thân mình giật giật run rẩy phun ra một lượng lớn tinh dịch.
Bàn tay Hứa Sinh Đính nắm lấy phân thân dính không ít tinh dịch của Nguyễn Mạnh Mạnh rồi trượt theo rãnh mông đến huyệt khẩu đang mấp máy, ngón tay bên trong dùng sức đè nén nhục bích sang bên trái để cho ngón trỏ dính đầy tinh dịch lập tức chen vào.
Hai ngón tay làm cho nhục bích bên trong căng ra, Nguyễn Mạnh Mạnh bị trêu chọc nhịn không được lắc mông, cậu muốn nhiều hơn nữa, Hứa Sinh Đính thấy vách động dần dần trở nên mềm xốp, lại gia nhập thêm một lóng tay nữa, đè ép bên trong, cùng khuếch trương một hồi sau đó rút toàn bộ ngón tay ra khỏi đó.
Nguyễn Mạnh Mạnh bị tra tấn đến đỏ hồng đôi mắt, cậu mê mang giương mắt nhìn người trước mặt, Hứa Sinh Đính cởi bỏ toàn bộ quần áo dư thừa của hai người.
Rồi đột nhiên hai chân của Nguyễn Mạnh Mạnh bay lên cậu bị Hứa Sinh Đính bế lên, hai chân cậu theo bản năng vòng lấy vòng eo rắn chắc của người kia, kẽ mông cậu bị phân thân ngạch bang bang của người kia đâm chọc, mà tiểu Mạnh Mạnh vừa mới được phóng thích lại bắt đầu nhảy nhảy lên.
Hứa Sinh Đính để cho hai tay của Nguyễn Mạnh Mạnh vòng qua cổ mình, hai tay hắn vặn bung ra cánh mông đĩnh kiều của cậu, phân thân cường ngạnh của hắn nhằm thẳng huyệt khẩu mềm mại của cậu, thẳng tiến vào một nửa.
"A.... a.... ư..... Hứa .. Sính Đính, chậm ... chậm một chút..."
"Ư" Hứa Sinh Định lại chậm rãi cọ xát đi vào.
"Ư ~~~ có thể rồi."
Giữa đùi của cậu trướng đến khó chịu nhưng người kia còn chậm rãi cọ xát, cậu không chịu nổi mà rên rỉ:
"Nhanh... nhanh... động một chút."
Hứa Sinh Đính thấy mặt cậu ửng đỏ, không có chút nào không thoải mái, thì nắm lấy eo sườn của cậu, thúc mạnh một cái, toàn cây đi vào bên trong cúc huyệt nho nhắn của cậu, sau đó lại dùng lực rút ra đẩy vào, mỗi một lần đều đỉnh sâu vào bên trong.
"A ~a ... ư... ư.... ha ~ chậm... chậm .... a.~"
Phân thân trong cơ thể đỉnh vào nơi mẫn cảm ở sâu bên trong khiến cho tiểu đệ đệ của cậu nhanh chóng lại đứng lên, hông người kia đưa đẩy càng lúc càng nhanh, đầu của cậu không ngừng lay động, ý thức trở nên mơ hồ, tiếng rên rỉ không ngừng tràn ra, đôi tay bám vào phần lưng của hắn còn lưu lại từng vệt từng vệt đỏ.
Đột nhiên Hứa Sinh Đính bế thốc Nguyễn Mạnh Mạnh đi về phía giường, đặt cậu xuống dưới thân.
Phân thân vừa rồi trượt ra một ít vào lúc này lại bị đẩy hoàn toàn đi vào, toàn bộ trọng lượng của Hứa Sinh Đính đè lên nơi tương liên của hai người, tư thế này làm cho phân thân của hắn càng tiến sâu vào tràng đạo của cậu, Nguyễn Mạnh Mạnh không nhịn được mà vỗ đánh vào người phía trên.
Dưới háng Hứa Sinh Đính tiếp tục đưa đẩy, vừa mút hôn lấy đôi môi sưng đỏ của cậu, vừa ép mạnh cậu xuống, hắn nâng mông cậu lên dục vọng ép từ trên xuống, tựa như đóng cọc, va chạm vào thịt mềm non nớt ở sâu bên trong.
Nguyễn Mạnh Mạnh phe phẩy cái đầu đã mướt mồ hôi, không nhịn được khóc nức nở:
"A... a... Hứa Sinh Đính, từ bỏ... từ bỏ.... ha ... hu..."
Tiểu đệ đệ đã đứng lên thẳng tắp, phun ra thứ nước trong suốt, huyệt khẩu bị dương vật nhồi đầy không còn khe hở, tiểu huyệt ôm chặt lấy thân thể hình trụ kia, khi mà côn thịt lại rút ra tới đỉnh, tiểu huyệt còn không tha như muốn nuốt lại, dâm dịch nhỏ giọt tràn ra từ nơi tương liên giữa hai người, khoái cảm tê mỏi làm Nguyễn Mạnh Mạnh mất hết sức lực, cả cơ thể mềm như bông, trong miệng không ngừng phun ra những tiếng rên rỉ, dục vọng kêu gào, khó có thể ẩn nhẫn.
Phân thân thô tráng không ngừng đưa đẩy trong dũng đạo, mỗi một lần ra vào đều mang ra chút dâm dịch sáng trong, có nó làm chất bôi trơn, phân thân của hắn mỗi lần va chạm đều vang ra tiếng nước òm ọp, cực kỳ dâm mỹ.
Thanh âm này vang vọng khắp phòng.
Hứa Sinh Đính thường xuyên rèn luyện thể lực cho nên sức lực khác hẳn với Nguyễn Mạnh Mạnh mới bắn qua 1 lần đã sớm nằm xụi lơ trên giường, không còn sức để than nhẹ.
Hứa Sinh Đính quỳ ở giữa hai chân Nguyễn Mạnh Mạnh, dưới háng vẫn đĩnh động theo quy luật, hắn còn duỗi tay nắm lấy phân thân trướng đến đỏ thẫm của cậu, nhanh chóng vuốt ve lên xuống.
"Ư ~~~"
Khoái cảm song song làm cậu không thể chịu nổi, chỉ thoáng chốc sau đã thét chói tai bắn ra.
Sau khi Nguyễn Mạnh Mạnh bắn, Hứa Sinh Đính mới chống người lên, đẩy nhanh tốc độ dưới háng, hữu lực thọc vào rút ra khoảng trăm lần cuối cùng mới khảm sâu vào bên trong phóng thích ra thứ tinh dịch nóng bỏng, hắn than nhẹ một tiếng rồi nằm xuống rồi ôm lấy người đã mềm như bông ở bên cạnh, sau khi nghỉ ngơi một hồi, hắn mới bế cậu vào phòng tắm, trong phòng tắm truyền tới tiếng nước cùng với tiếng rên rỉ cùng rống hận tựa như khôi phục nguyên khí của Nguyễn Mạnh Mạnh ---
"Hứa Sinh Đính, ư ~~ ngày mai, a ~~ không được chạm vào người tôi, ưm ~~ ngay cả tay cũng không được chạm vào! ha ~ a ~ không ~ không được ~~~!"
"...."
Bất quá, ngày mai như thế nào thì ai nào đã biết đâu ~~~
_HẾT_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro