Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Dương vật của tiên quân làm bản tọa thật sướng / Một giấc trăm năm lại bị âm hộ của đồ đệ đánh thức

01

Hô -- hô --

Yến Hàn Sơn nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề.

Phần hông của y bị một vật nặng mềm mại đè xuống. Thứ này như được tạo ra để làm vật chứa vừa khít dương vật, nhấp nhô lên xuống, tròng lên nam căn đã lâu không sử dụng của y.

Vật chứa dính nhớp, nóng ran, lại ướt nhẹp, khiến Yến Hàn Sơn vô cùng khó chịu.

Bao năm tu đạo, y sớm đã tuyệt tình đoạn dục. Rốt cuộc là nghiệp chướng phương nào không biết sống chết, dám cả gan mạo phạm y như vậy. Nếu không phải thân thể không còn sức lực, hồn phách lại đang bị giam cầm, y đã một chưởng quật chết nghiệt súc dám nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của này.

Nghiệp chướng hủy hoại sự trong sạch của y đang vừa sung sướng ngự trên người y, nhóp nhép mút rồi lại nhả dương vật, vừa ôm mặt y đút lưỡi vào trong, cà lên vòm miệng.

Ty tiện! Thật táo tợn, vô sỉ!

Bổn tiên quân tỉnh lại nhất định sẽ băm vằm tên nhãi ngươi thành trăm mảnh, xương cốt nghiền thành tro bụi!

Yến Hàn Sơn thầm lặng rống giận. Yêu ma này không những lớn mật thăm dò miệng của y, còn dám cởi bỏ đạo bào trên người y ra, vừa liếm vừa hôn lên cổ vai ngực y. Nước dãi dính đầy nửa người cộng thêm cảm giác như có một con sên to béo đang bò trên da thịt khiến y buồn nôn không thôi.

Vật chứa vừa khít vừa nóng dưới hạ thân mút đến tận gốc dương vật rồi lại nhả ra đến quy đầu, sau đó lại nhanh chóng trượt từ quy đầu xuống tận gốc, va vào hai viên tinh hoàn cất giữ tinh nguyên hàng trăm năm.

Dương vật bị nhồi vào tận phần sâu nhất của vật chứa. Bên trong có một vòng thịt rất độc đáo, ôm chặt lấy trụ thịt, tiếp theo đó là phần thịt mềm mại dính lấy từ bốn phương tám hướng, bao bọc toàn bộ côn thịt.

Yến Hàn Sơn không tường chuyện chăn gối, không rõ vật chứa làm từ thịt này là gì, chỉ nghĩ thầm đây có lẽ là nơi yêu ma dùng để giao cấu.

Yêu ma này không ngừng tản ra khí tức dâm dục, thoải mái đến độ rên rỉ liên tục. Trong chốc lát là lút cán đến tận gốc dương vật, nhấp nhô tham lam nuốt lấy, trong chốc lát lại nằm trong lòng Yến Hàn Sơn, dùng miệng lưỡi ướt nhẹp hết cắn rồi mút.

Vật chứa dùng để giao cấu kia bị cắm chán rồi, yêu ma lại dùng môi lưỡi ngậm dương vật, đẩy trụ thịt vào sâu trong cổ họng chật chội. Quy đầu cọ qua vòm miệng mềm mại, tiến thẳng vào trong thực quản. Bên trong nóng ran, thành thịt bao chắc dương vật, co rồi giãn, như đang mát xa cho dương vật.

Yến Hàn Sơn chán ghét cực độ, lòng đào cả mười tám đời tổ tông của yêu ma này lên chửi rủa.

Y đường đường là chưởng môn của phái Kỳ Yến, thân xác thiên chùy bách luyện, mười tầng tiên khí hộ thể, yêu ma tà đạo đều không thể đến gần. Vậy mà không rõ yêu ma đang hoang dâm trên người y là từ đâu ra, có lai lịch gì, mà lại dám coi thường tấm khiên chắn trừ tà của y.

Chẳng lẽ trong mấy trăm năm y phong ấn thần thức và chìm vào giấc ngủ, lũ yêu quái bên ngoài đã tu luyện đến mức không còn kiêng nể gì nữa sao?

Dương vật bị miệng lưỡi của yêu ma vuốt ve, dày vào mỏng ra. Nước dãi dơ bẩn tưới ướt toàn bộ nam căn, phát ra âm thanh liếm mút sền sệt. Theo sau là đầu lưỡi dâm uế khéo léo liếm hút cặp tinh hoàn, ngậm trong miệng rồi xoa xoa như đang xoa hai viên ngọc.

Bị kẻ khác dâm loạn như vậy, Yến Hàn Sơn không hề thấy có chút thú vị nào. Nam căn của y cứng cũng đơn thuần chỉ là phản ứng bản năng của cơ thể.

Mút liếm hồi lâu mà không thấy dương vật bắn tinh, yêu ma có vẻ mất kiên nhẫn dùng đốt ngón tay búng nhẹ vào thân dương vật. Yêu ma ha hả bật cười, nói bằng một thứ giọng trung tính bất phân nam nữ: "Bản tọa muốn xem ngài có thể kiên trì được bao lâu."

Tự xưng bản tọa, xem ra là yêu quái cấp cao có chút thân phận.

Trong năm giác quan của Yến Hàn Sơn, chỉ có thị giác là chưa được mở ra, bởi vậy y không thể thấy rõ hình dạng của yêu ma trước mặt. Nhưng khứu giác của y vô cùng tinh nhạy, có thể ngửi được một mùi nhẹ nhàng của tuyết tùng, trong đó còn hòa lẫn hơi thở của cỏ non và sương mai, cùng với vài đường khét mùi máu khó chịu. Mùi máu thối thiu, có vẻ là từ một yêu ma khác.

Nói vậy, yêu ma này trước khi tới đây đã đại chiến với một yêu ma khác trong rừng, hơn nữa còn đã sát hại đối phương.

Thỏa mãn sát dục xong sau đó lại thỏa mãn dâm dục, quả thật rất biết hưởng thụ.

Chợt nghe có tiếng sột soạt. Nghiệp chướng lại cưỡi lên hạ thân của y. Một vòng cơ mềm mại áp vào quy đầu, rồi chậm rãi nuốt chửng.

Yến Hàn Sơn cảm nhận được vòng cơ kia ban đầu là đóng chặt, bị quy đầu chọc mở, bên trong lại xuất hiện một cái động. Thịt trong động xếp thành từng lớp, cọ lên trụ thịt. Có điều độ đàn hồi của động thịt này lại không quá cao, bọc nam căn của y chặt đến độ sinh đau.

Yêu ma này lại có thể có hai nơi giao cấu?

Vật chứa đầu tiên tương đối mềm dẻo, nhưng vật chứa này lại nhỏ hẹp tựa như muốn vặn gãy dương vật của Yến Hàn Sơn.

Yêu ma này thật quá đỗi ghê tởm. Chỉ vì có được tinh nguyên của y mà không màng thủ đoạn.

Dương vật tình cờ cọ phải cái gì đó hơi cứng, khiến cho tường thịt bên trong vật chứa lập tức run lên rồi siết chặt lại, kéo theo đó là một tiếng rên rỉ kéo thật dài.

Tiếng rên rỉ này không bất nam bất nữ như giọng nói vừa rồi, mà lại lơ lửng trong không trung nhẹ nhàng như một cây liễu yếu ớt đón gió, xâm nhập vào ý thức của Yến Hàn Sơn, ranh mãnh gãi lên thần thức của y.

Yến Hàn Sơn: !!!

Dưới bụng đột nhiên trỗi dậy một cơn râm ran ngứa ngáy. Yến Hàn Sơn kinh hãi. Y bị một tiếng kêu mềm nhẹ như bông làm cho mất hồn mất vía. Kênh lộ dục đã lâu không mở lúc này cũng đã có dấu hiệu buông lỏng.

Kẻ hèn một giới yêu ma lại có sức mê hoặc lớn đến thế, lay động tu vi mấy trăm năm của Yến Hàn Sơn.

"A...... Chảy ra rồi."

Giọng nói không phân nam nữ kia lại vang lên, mỉa mai: "Bản tọa cứ tưởng tiên thể trăm năm phải có sức kiềm chế kinh khủng lắm. Nào ngờ cũng chỉ đến thế."

Yến Hàn Sơn đột nhiên thấy mơ hồ: Cái gì chảy ra?

Lại chỉ nghe thấy yêu ma kia nói: "Tinh hoa của tiên quân quả thật hữu hiệu hơn kim đan của bọn đạo sĩ thúi kia. Chỉ một giọt thôi đã khiến bản tọa cảm thấy toàn thân sảng khoái, đau đớn trong người đều tan biến."

Nói xong, giọng điệu lại trở nên ai oán: "Đáng tiếc là tiên quân nhất quyết không chịu cho bản tọa thêm một chút. Nếu bản tọa hấp thu đủ, tự nhiên cũng chẳng cần phải tốn công tốn sức mổ bụng lấy đan kẻ khác nữa."

Mổ bụng lấy đan?! Nghiệp chướng, dám vì tư lợi mà tàn hại tiên môn!

Bàn tay ấm nóng lại vuốt ve gò má Yến Hàn Sơn. Yêu ma như đang tiến gần hơn, hơi thở phả vào mặt y, giọng nói trầm trầm bên tai: "Tiên quân, ngài nghe được phải không? Cho hay không cho, chỉ trong một ý niệm của ngài thôi. Nếu không cho, bản tọa sẽ tiếp tục sát hại những đạo sĩ tu tiên kia."

Lời này quả thật đã chạm đúng điểm yếu của Yến Hàn Sơn. Y sao có thể để mặc người vô tội chịu họa? Phàm là có thể cầm chân được ác linh này một chút, cho dù phải hy sinh trong trắng, y cũng không oán không hận.

Dương vật được đưa vào sâu hơn trong hang thịt chật hẹp, đến một khúc uốn, nơi đó càng thêm chật chội, gần như là không thể đi qua. Yêu ma lại không màng, cứ thế ép vào, chỉ nghe "phụt" một tiếng, khúc uốn đã được khai thông. Bên trong là một thiên địa rộng lớn, nhẹ nhàng ôm lấy quy đầu.

"Ư a!" Yêu ma kêu lên một tiếng, "Tiên quân đâm vào khiến bản tọa đau quá. Một độ sâu chưa từng có, vừa đau đớn vừa khoái lạc. Bản tọa sắp chịu không nổi rồi."

Yến Hàn Sơn tức giận đến độ trong lòng không ngừng mắng rủa. Đáng tiếc là vì từ nhỏ đã học cách kiềm chế, nên y cũng chỉ có thể lặp đi lặp lại mấy câu chửi cũ, không chửi được câu gì mới hơn.

Yêu ma nuốt lấy ngọc hành, di chuyển lên xuống, va chạm vào hạ thể đang phơi bày của Yến Hàn Sơn. Nhấp hơn trăm lần, hang thịt vốn ban đầu còn khó khăn, sau dần trơn mượt, khe kẽ tiết ra chút dịch, tăng thêm độ trơn, khiến việc chọc vào rút ra càng thêm phần thuận lợi.

Nhóp nhép -- nhóp nhép --

Bình sinh Yến Hàn Sơn cũng không biết dương vật và vật chứa bằng thịt giao thoa sẽ có thể phát ra những tiếng động thối nát tới vậy. Tựa như một lời nguyền y chưa từng biết đến, khắc sâu vào tận nguyên thần.

Công phu tu luyện hàng trăm năm như bị nứt ra một kẽ hở nhỏ xíu. Khí tức dâm uế theo đó len lỏi vào, suy yếu ý chí của Yến Hàn Sơn từng chút một.

Vật chứa càng lúc càng co bóp dồn dập, quyến rũ, khiêu khích quanh ngọc hành, kèm theo đó còn là một tiếng rên rỉ ngày càng da diết.

Yến Hàn Sơn cảm thấy hạ bộ căng tức, tinh hoàn sôi sục, rồi đột nhiên đầu óc trống rỗng, như thể linh hồn vừa bị rút cạn. Đợi đến khi y hoàn hồn, chỉ nghe thấy tiếng cười đắc ý của yêu ma.

"Tiên quân chắc nghẹn cũng lâu lắm rồi. Bắn nhiều quá, bắn hết vào bụng của bản tọa. Thật nóng, thật nhiều, thật thoải mái..."

Yến Hàn Sơn: "......" Không ngờ lần đầu lại trao cho một yêu ma.

"Bản tọa có phải là người đầu tiên được hưởng tinh hoa của tiên quân không? Thật vinh hạnh, đúng là phúc phần tu luyện mấy kiếp mới có được."

Ôi... ôi... ôi... Yến Hàn Sơn thầm thở dài, coi như đây cũng là kiếp nạn của y.

Yêu ma chậm rãi đứng dậy, dùng đầu lưỡi quấn quanh dương vật, mút sạch chất nhầy còn dính trên đó, rồi chỉnh trang lại y phục xộc xệch của Yến Hàn Sơn.

"Tiên quân đừng oán trách, ngài cũng không thiệt. Đây cũng là lần đầu của bản tọa, bản tọa không phải ai cũng tùy tiện hầu hạ."

Yến Hàn Sơn cũng chẳng báu bở gì lần đầu của yêu ma này. Y chỉ hận không thể lập tức tỉnh dậy, một chưởng bổ vào đỉnh đầu yêu vật, trừ khử mối họa này.

Đang nghĩ vậy, kinh mạch trì trệ trong cơ thể bỗng được một luồng kỳ lực khai thông, linh lực vô tận chảy khắp cơ thể, ngũ quan lục thần đều được đánh thức. Y phấn chấn, biến hóa này quả là đúng lúc. Yến Hàn Sơn lập tức vọt dậy, tụ lực vào lòng bàn tay, chém về phía yêu ma.

Yêu ma nhanh nhẹn lách người, hóa thành bóng ảo, chớp mắt đã biến mất.

Chỉ còn lại một giọng nói: "Tiên quân sao vô tình thế? Chúng ta dù sao cũng đã là phu thê một đêm, hà cớ gì ngài vừa mở mắt đã muốn giết bản tọa?"

Yến Hàn Sơn cả giận nói: "Có gan làm chuyện bỉ ổi lại không có gan lộ mặt. Thì ra cũng chỉ là con rùa rụt cổ."

Giọng nói kia nhàn nhạt cười: "Tiên quân đừng nóng vội. Tương lai còn dài. Sau này bản tọa sẽ còn đến tìm ngài. Ngọc hành của tiên quân cũng không được cho ai khác dùng, bằng không bản tọa sẽ nổi giận. Kẻ nào chạm vào bản tọa giết kẻ đó."

Yến Hàn Sơn thầm nghĩ: Còn đưa cho người khác dùng, ta điên sao. Nếu có kẻ thứ hai như ngươi, đừng nói ngươi giết, ta sẽ tự tay trừ khử hắn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro