(1)Chương 9:Chiếc máy sắt này thú vị lắm, nó sẽ làm em rất thoải mái!
Edit by Đào Không Sợ Ma tại Wattpad cùng tên.
Ngôn Nhất luôn chú ý đến mọi biểu hiện và phản ứng của cô, mong chờ thấy cô sẽ sợ hãi hoặc thẳng thừng bỏ chạy. Sau đó anh sẽ bắt cô như bắt gà, dùng từng món đồ chơi lên cô!
Nhưng điều làm anh thất vọng là, biểu hiện của cô vẫn bình thản như lần đầu tiên anh gặp cô, chỉ đơn giản là nhìn những món đồ của anh với ánh mắt thích thú.
Nhưng có lẽ điều này sẽ càng thú vị hơn phải không? Ngôn Nhất nhanh chóng cảm thấy hưng phấn, bây giờ anh thực sự muốn xem, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt vời này của cô, khi bị những cơn thèm khát bao trùm sẽ trở nên ra sao!
Tuy nhiên, vào lúc này, Ngôn Nhất không biết rằng về sau anh sẽ hối hận đến mức nào. Anh sẽ hối hận vì đã cho Tri Hiểu những món đồ chơi này ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, hối hận vì không thể để lại ấn tượng tốt nhất với Tri Hiểu và vì điều đó mà anh không thể chiếm được tình yêu lớn nhất từ cô!
Ngôn Nhất nhẹ nhàng giơ tay để mở tất cả những dải thắt lưng phía sau Tri Hiểu. Bộ đồ hầu gái của nhà anh được thiết kế bởi bạn thân của anh. Chỉ cần anh kéo nhẹ một cái, trang phục sẽ nhanh chóng trượt xuống khỏi cơ thể.
“A ~” Đột nhiên, quần áo trên người cô lặng lẽ rơi xuống đất, trên người chỉ còn lại bộ đồ lót ren màu hồng, dễ thương nhưng trong suốt.
"Thật đẹp!" Ngôn Nhất không khỏi tỏ ra ngưỡng mộ một cách chân thành khi nhìn người phụ nữ khỏa thân chỉ mặc một bộ đồ lót mỏng trong suốt trước mặt. Tạo hóa thực sự rất bất công. Ngài sẽ ưu ái một nhóm nhỏ và để họ có được mọi thứ họ mong muốn, khiến phần còn lại phải ghen tị.
Người phụ nữ trước mặt có làn da như gel có thể bị phá vỡ chỉ bằng một cú đánh, dáng người mảnh khảnh và thân hình lồi lõm, mọi bộ phận trên người đều hoàn hảo không chê vào đâu được! Mỗi thứ đều vừa phải, khiến người ta cảm thấy thêm một chút thì quá nhiều, thiếu một chút thì quá ít. Cộng với khuôn mặt cũng không kém phần xinh đẹp, đó thực sự là một tác phẩm nghệ thuật khiến người ta phải than thở về tình yêu thương sâu sắc của tạo hóa.
Ngôn Nhất đắm chìm trong vẻ đẹp trước mắt, nhấc tay vuốt ve lên đôi vú tròn đầy và tay còn lại vòng qua sau lưng Tri Hiểu. "Bật" một tiếng, anh tháo lớp vải che đậy cuối cùng trên người cô.
Bộ ngực trắng hồng, săn chắc và đầy đặn, mềm mại và đàn hồi, lại không thể nắm hết bằng hai bàn tay. Anh nhẹ nhàng nhìn dải thịt ngực trắng từ từ trào ra giữa các ngón tay anh, màu hồng nhạt khiến anh không thể nào không cúi đầu vào sâu hít hơi thở ngọt ngào và đậm đà từ nơi đó. "Thơm quá." anh nói, miệng hít một nụ hoa nhỏ vào, trong khi tay còn lại kéo quần lót ren của Tri Hiểu xuống, khám phá khu vực tam giác bí ẩn đó.
"Chủ nhân... aaa~!"
"Suỵt ~ Ngoan ngoãn! Đừng nói chuyện, hơn nữa em đã nói sai rồi, anh sẽ trừng phạt em, em gái Thược Dược!" Đôi mắt của Ngôn Nhất tối sầm lại.
Tri Hiểu khỏa thân đứng giữa dãy đồ chơi tình dục rực rỡ, sau lưng gắn một vật giống như tủ quần áo, những nơi nhạy cảm đang bị người khác chơi đùa, điều này nhanh chóng khơi dậy niềm ham muốn trong cô.
Người đàn ông bóp và xoa nắn bộ ngực to lớn của cô, dâm huyệt dưới cơ thể cô từ từ rỉ ra dâm dịch, khiến nửa ngón tay đưa vào cơ thể cô ướt đẫm.
"Thược Dược, chỗ này đã bị người đàn ông khác cắm vào, thật đáng tiếc, anh Ngôn hơi tức giận đấy, phải làm sao đây?" Ngôn Nhất thả ngực căng mọng ra khỏi miệng, ngẩng đầu nhìn Tri Hiểu với nét mặt tiếc nuối, tiếp tục nói: "Bây giờ anh Ngôn phải trừng phạt em gái Thược Dược không sạch sẽ nhé~" Anh rút ngón tay ra khỏi âm đạo của Tri Hiểu, bôi dịch nhờn lên đầu ngực đỏ ửng vừa được anh hôn của cô.
"Ưm~~ Để anh nghĩ xem, dùng cái gì trước nhỉ?" Vừa nói, Ngôn Nhất vừa kéo Tri Hiểu đến trước một chiếc máy sắt cao ngang người và dừng lại. Anh quay người, bế Tri Hiểu đặt lên trên, "Chiếc máy sắt này thú vị lắm, nó sẽ làm em rất thoải mái!"
"Ngôn, anh Ngôn, em, em gái rất sợ." Tri Hiểu giả vờ rất sợ hãi nhưng lại không dám phản kháng, để mặc cho người đàn ông còng tay và chân cô, ngồi trên lưng ngựa trong tư thế dang rộng. Âm hộ ẩm ướt và nóng bỏng của cô cọ xát vào lưng ngựa lạnh lẽo và trơn tru, kích thích khiến sống lưng cô nổi da gà.
Sau khi cố định xong eo và tứ chi của Tri Hiểu, Ngôn Nhất vừa nhấn một nút trên mông con ngựa, vừa nhẹ nhàng an ủi: "Đừng sợ, em Thược Dược, anh Ngôn đang ở đây nhìn em mà."
Hết chương 9.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro