Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

(1) Chương 12: Nhìn xem, vừa rồi em sảng đến mức bật khóc có phải không.

Edit by Đào Không Sợ Ma tại Wattpad cùng tên.

Ngôn Nhất mở một tủ quần áo lớn, chứa đầy đủ các loại quần áo phụ nữ với nhiều kiểu dáng khác nhau.

Ánh mắt Ngôn Nhất tràn đầy hưng phấn, anh nhìn quần áo trong tủ quần áo, cẩn thận lựa chọn.

“Thược Dược, anh Ngôn sẽ mặc áo cho em, nếu không em bị cảm lạnh, anh sẽ đau lòng lắm đấy. Lại đây.” Ngôn Nhất cầm mấy sợi dây đen bước đến trước mặt cô.

Lúc này, Tri Hiểu vẫn khỏa thân và bị trói, nhưng lần này được cố định trên một vòng tròn hình chữ thập, giống như một mục tiêu trong trò ném phi tiêu. Bốn đầu của chiếc vòng thánh giá bằng thép có ánh sáng lạnh được cố định trên tay chân của Tri Hiểu, một chiếc thắt lưng đen được cố định ở giao điểm của cây thánh giá để cố định vòng eo của cô.

Vừa được Ngôn Nhất giải phóng khỏi chiếc ngựa sắt, Tri Hiểu đã bị tra tấn đến mức toàn thân tê dại và kiệt sức, chỉ có thể để mặc con quỷ đang hưng phấn này dùng dụng cụ khác trói cô lại, thậm chí còn bịt mắt cô!

Trong bóng tối không xác định, nỗi sợ hãi bản năng khiến toàn thân cô run lên, làn da lộ ra trên người nổi lên những mảng da gà lớn, khiến lời nói của cô run rẩy: "Ngôn, anh trai, em, em sợ quá, anh ơi... Ngôn ..."

"Bốp!" "Bốp!" Ngôn Nhất nhẹ nhàng quấn chiếc thắt lưng đen quanh ngực, vùng tam giác và bắp đùi của Tri Hiểu rồi cài từng nút một, cuối cùng, anh dùng lòng bàn tay to che nó lại.

"Chát! Chát!" Ngôn nhẹ nhàng quấn dây da đen quanh ngực, vùng tam giác và gốc đùi của Tri Hiểu, rồi lần lượt cài từng chiếc khóa. Cuối cùng, anh đặt bàn tay lớn lên khuôn mặt đang khẽ run rẩy của Tri Hiểu dịu dàng nói: "Đừng sợ, Thược Dược, anh sẽ chỉ làm em sướng tột cùng thôi, sẽ không làm em đau đâu. Em thấy đấy, vừa nãy em đã sướng đến bật khóc rồi, đúng không?"

Ánh nhìn hạ xuống, tay của Ngôn Nhất cũng rời khỏi khuôn mặt của Tri Hiểu, nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể được trang bị dây da đen. Sự tương phản rõ nét giữa đen và trắng làm đôi mắt anh bừng lên những tia sáng lạ lùng! Thật sự rất hợp!

Bằng cách này, Tri Hiểu vẫn khỏa thân ngoại trừ một vài chiếc thắt lưng đen được thắt chặt ở vùng kín của cô, hơn nữa, chiếc thắt lưng đen ép chặt vào giữa bộ ngực sữa của Tri Hiểu, khiến hai bầu ngực căng cứng của cô đồng thời bị ép vào nhau, khe ngực nổi bật, hai quả anh đào nhô ra, hai bầu ngực trắng như tuyết.

"À, đúng rồi, anh quên mất còn cái này, cái này mới là mấu chốt đây!" Ngôn lấy ra một máy rung từ túi áo, dùng hai ngón tay kẹp lấy nó, nhẹ nhàng lướt qua ngực và bụng của Tri Hiểu: "Đoán xem đây là gì? Thược Dược?"

"Em... ư ư a..." Tri Hiểu chưa kịp nói hết câu thì vật không rõ là gì đã lướt qua cơ thể cô và chạm đến hạ thể. Một ngón tay âm thầm đẩy vào dâm huyệt ẩm ướt chật hẹp của cô, kích thích khiến cô lập tức siết chặt bụng dưới, làm cho âm đạo cũng co lại, ép vật đó tiến sâu hơn vào điểm nhạy cảm bên trong.

"Ôi, em gái thật hư hỏng, còn nuốt nó và cắn vào ngón tay anh!" Ngôn Nhất lấy ngón tay ướt đẫm của mình bôi chất lỏng lên bộ ngực đang phồng lên của cô, để phản chiếu ánh sáng dâm đãng.

"Đừng căng thẳng, Thược Dược, anh Ngôn sẽ nhẹ nhàng thôi!" Nói xong, anh lấy chiếc điều khiển bên cạnh, ngồi lại ghế sofa, bật máy quay và nhấn nút trên điều khiển.

“Um..um, a ~” Tri Hiểu vừa muốn mở miệng nói vài câu thương xót, lại cảm thấy trong huyệt động có thứ gì đó bắt đầu rung, điều cô muốn nói bỗng nhiên biến thành tiếng rên rỉ.





Hết chương 12.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro