Không khỏi có cảm giác mình bị đùa giỡn
"Ta đêm nay cũng cùng ngủ với lão ngũ."
Tô Diệp cười mở miệng nói.
Diệp Tử ngẩng đầu, duỗi tay đánh vào cánh tay hắn.
"Ai da......."
Tô Diệp che tay lại kêu đau một tiếng.
"Mau cho ta nhìn một cái đi!"
Diệp Tử vội vàng buông kim chỉ, cầm tay hắn muốn bẻ ra xem một chút.
Tô Diệp nhìn nàng một cái, chẫm rãi buông tay ra, Diệp Tử nắm mười ngón tay hắn nhìn kĩ vài lần, nàng tới một chút vết thương cũng không tìm thấy, nàng ngẩng đầu thấy một đôi mắt đào hoa nhìn chính mình mỉm cười.
Diệp Tử nhẹ nhàng đấm hắn một cái.
Tô Ngạn không nói gì thêm, Tô Li vành tai có hơi đỏ lên.
Diệp Tử đem kim chỉ cất vào phòng, cầm gối đầu của chính mình đang chuẩn bị đi ra ngoài, nàng bị Tô Diệp chắn ngoài cửa.
Tô Diệp đem nàng ôm một cái tràn đầy cõi lòng, hắn cúi đầu cọ cọ mặt nàng, dọc theo lỗ tai, gương mặt theo một đường hôn xuống đến bên má, Diệp Tử bị hơi thở thiếu niên sạch sẽ mà mị hoặc vây quanh.
Cả người nàng đều bắt đầu nhũn ra, cánh môi như hoa tinh mịn hôn dừng lại trên mặt nàng, mang theo từng đợt run rẩy, hô hấp hỗn loạn, tim đập gia tốc.
Nếu hắn kiên trì không cho nàng đi, nàng thật sự sẽ hoàn toàn không phản kháng. (Ed: liêm sĩ đâu chụy iu ơi :v)
Tô Diệp ôm nàng triền mien hôn môi, một hồi lâu mới dừng ở bên tai nàng nói:
"Đêm nay hãy nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai hồi môn phải dậy sớm đó."
Nếu không phải sợ hắn buổi tối lại lăn lộn nàng, Diệp Tử hoàn toàn luyến tiếc rời khỏi ôm ấp mê người của hắn.
Thấy nàng ôm eo hắn ỷ lại mà dựa vào trong ngực hắn, Tô Diệp câu môi cười, cúi đầu nói.
"Như thế nào? Luyến tiếc ta? Nếu không đêm nay chúng ta ngủ cùng nhau?"
Bảy hồn của Diệp Tử lại bị hắn cười câu đi mất hết sáu rồi, miễn cưỡng nàng mới tìm về tâm của mình, nàng cúi đầu đẩy hắn ra, cầm gối đầu vào phòng tiểu Li.
Gian phòng này kết cấu cùng đông phòng không khác biệt lắm, một giường được đặt sát tường, màn che hoa văn xám trắng treo hai bên, trên giường trải chăn thêu hoa màu đỏ đậm.
Tiểu thiếu niên ngồi ở mép giường, tuy rằng thoạt nhìn hắn thực bình tĩnh nhưng Diệp Tử lại có thể cảm giác được hắn đang khẩn trương.
Hắn khẩn trương nhưng nàng không, ánh mắt nàng lơ đãng quét dưới hang hắn liếc mắt một cái, nam hài tử như vậy hẳn là vẫn còn chưa có phát dục thì phải?
Đại khái hắn tạm thời vẫn còn chưa có năng lực gây án.
Diệp Tử đem tâm thả lại trong bụng một chút, đem chính mình gối đầu đặt bên cạnh gối đầu của Tô Li.
Nàng lại tại mép giường ngồi xuống, đang muốn cởi quần áo, Tô Li hơi ngồi lại đây một chút, hắn duỗi tay đem trâm bạc trên đầu nàng gỡ xuống.
Diệp Tử nhìn gương mặt đẹp của tiểu thiếu niên thanh tuấn , mắt đen thanh triệt sáng ngời, trong lòng hơi ấm áp, khóe miệng nàng không khỏi hơi giơ lên.
Tô Li đem trâm bạc đặt trên tủ gần đầu giường, nhẹ nhàng gỡ xuống trâm gỗ, đem tóc nàng thả xuống, duỗi tay sờ tóc nàng bóng loáng xinh đẹp như lụa đen.
Hai người ly đến cực gần, có thể cảm nhận được hô hấp của thiếu niên phun ra ở cổ cùng bên tai nàng .
Tim Diệp Tử đập có chút nhanh hơn, không khỏi có cảm giác chính mình đang bị đùa giỡn.
Tô Li sờ soạng tóc nàng một lát, cởi ra chính mình quần áo rồi lên trên giường.
Diệp Tử lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, cầm quần áo cởi ra treo ở trên giá áo, thấy Tô Li ngủ ở bên ngoài, nàng đành phải bò vào bên trong, kéo chăn ra rồi nằm vào.
Hai người chính là chung chăn giường, khoảng cách ở giữa chỉ cách chưa đến một thước, tóc đen nhánh của tiểu thiếu niên rối tung sau đầu, hắn cách mặt nàng không đến một khuỷu tay, gần đến nàng đều có thể ngửi được thanh hương thiên nhiên thực vật từ trên mặt hắn.
Hai người đều nằm ngửa, lẳng lặng không nói gì.
Lông mi tiểu thiếu niên khẽ rung động nhẹ nhàng, đôi mắt đen nhánh hơi hơi chuyển động.
Diệp Tử nghiêng thân nhìn hắn một cái, cười nói:
"Ngủ đi."
Tô Li xốc chăn lên đem đèn phù thổi tắt.
Phòng đột nhiên trở nên đen nhánh, Diệp Tử nhắm hai mắt lại.
Nàng mơ mơ màng màng vừa muốn ngủ, nàng cảm giác tay mình bị nhẹ nhàng sờ một chút, một bàn tay so tay nàng to lớn hơn không biết bao nhiêu sờ soạng cầm tay nàng, Diệp Tử nhẹ nhàng nhéo trả lại ngón tay hắn.
Tiểu thiếu niên dịch gần lại hơn, nhẹ nhàng đem nàng ôm vào trong ngực mình.
Thân người hai người cao so nhau không quá lớn, hô hấp của đối phương ấm áp phun trên mặt nàng.
Ngực Diệp Tử hơi hơi căng thẳng, đầu nhẹ nhàng đặt trên đầu vai hắn.
Ôm ấp của tiểu thiếu niên không giống các ca ca của hắn mang theo hơi thở xâm lược của nam tử thành niên, hơi thở của hắn mang theo thanh triệt tốt đẹp như nữ hài, cùng mùi hương của hương sữa dễ ngửi, kì dị mà cũng làm nàng cảm thấy có chút an tâm.
Tay tiểu thiếu niên sờ trên eo nàng, làm Diệp Tử có chút hơi ngưa ngứa.
############
Đợi chờ là hạnh phúc các nàng ạ, chương này không thịt thà rồi!!! :v
Mai còn 5 chương đang đợi các nàng ó !!!!! (◍•ᴗ•◍)✧*。
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro