Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Đương nhiên là được rồi! (H-)

"Tìm anh uống rượu được chứ?"

Lệ Chí Hạ lắc lắc chai rượu, khóe môi cong lên một đường cong yêu mị, một bộ vừa lười biếng vừa quyến rũ.

Ngụy Chí Trạch xem đến mê với cái câu hồn của cô, vì đã nói ra bản chất thật của mình nên anh cũng không giả bộ dạng đứng đắn mà cũng lười biếng, có chút lưu manh, nghiêng người qua, nhếch miệng:"Đương nhiên là được rồi!"

Lệ Chí Hạ cười cười đi vào phòng của nam thần của mình, anh ở sau đóng cửa, nhìn theo chiếc eo và đôi mông đang lắc lư, đánh đều bước đi rồi ngồi xuống đến ghế sofa, vắt chéo đôi chân, đặt chai rượu lên bàn.

Ngụy Chí Trạch cũng bước đến chiếc ghế sofa còn lại, ngồi xuống, bình thản nhìn cô nhưng trong lòng lại có chút rạo rực vì bộ dáng của cô. Cô nàng này từng cử chỉ, hành động như đều giật lấy những sợi dây thần kinh của anh.

Lệ Chí Hạ lấy hai li thủy tinh, rót dòng rượu đỏ vào hai li sau đó đẩy một li qua phía anh, còn mình thì cầm lên li còn lại.

Ngụy Chí Trạch đón lấy li rượu, nghiêng li xem màu sắc của nó rồi đưa li rượu lên mũi, ngửi lấy mùi hương ngọt ngào của vang đỏ, lại đưa lên môi, nhấp một chút sau đó lại ngửa đầu, một nửa rượu đi vào khoang miệng, vị ngọt ngào chao đảo bởi đầu lưỡi, ực nhẹ một tiếng, yết hầu anh khẽ động, chất ngọt lan tỏa hết các tế bào.

Lệ Chí Hạ đang cầm li rượu trong tay lắc lắc nhẹ, cảm nhận độ sánh của nó rồi lại nương mắt qua nhìn hành động tao nhã mà mê người của anh. Cô có chút sững người rồi lại trở về bộ dáng nhẹ nhàng như trước. Nhấc li rượu lên uống hết li, lại nhìn anh đang nhìn mình, hai mắt đối diện nhau.

"Ảnh đế, rượu ngon chứ?" Qua không biết bao lâu, Lệ Chí Hạ cũng lên tiếng đánh vỡ bầu không khí im lặng mà lại có chút kích động này.

"Cũng khá." Ngụy Chí Trạch cười tiếng rồi lại nói:"Em có muốn thử một loại rượu ngon hơn không? Nhà tôi có một tủ rượu được bạn tôi tặng. Cả tủ đều được lấy từ hầm rượu nổi tiếng của thành phố S."

Hử? Ý gì đây? Đây là đang mời cô lần sau đến nhà anh uống rượu đơn thuần hay uống xong lại làm gì kích thích, hợp với một đêm tối, trong phòng một nam một nữ có chút say với rượu?

Ái chà, cô cũng đang muốn làm gì đó kích thích...

Lệ Chí Hạ lại câu môi lên một nụ cười, "Nếu anh đã mời thì em rất sẵn lòng đồng ý. Em mà có uống, chắc chắn sẽ uống hết tủ rượu nhà anh."

Cô nhìn nam thần của mình cũng cười lại:"Em uống không hết đâu."

"Sao lại không hết?"

"Rượu nhà tôi rất đặc biệt."

Đặc biệt chính là... uống nhiều nhất cũng chỉ được hai chai là gục rồi... Gục rồi, lại xảy ra chuyện gì... Ai mà biết được nó đặc biệt như nào.

Cô nghĩ anh đang nói đùa nên cũng đùa lại:"Ồ~ Anh nói vậy em lại càng muốn chinh phục tủ rượu anh lắm đó!"

Ngụy Chí Trạch lại cười với bộ dáng của cô, ngẫm một chút rồi nói:"Em chắc không chỉ đến đây mời tôi uống rượu?"

Nghe câu trả lời, cô nhoẻn miệng cười:"Thật ra..." Cái li lại được rót rượu đỏ vào, chao đảo nhè nhẹ với cái lắc lắc tay của cô. "Ban đầu đúng là có ý định mà đến nha. Nhưng mà... sau khi nhìn thấy bộ dáng này của anh... em lại cảm thấy ý định đó không nhất thiết nữa." Đầu lưỡi nhỏ non mềm khẽ liếm môi dưới. Cô giương mắt với anh cười.

Anh nhướng mắt lại, đồng tử đảo một vòng nhìn quanh cô rồi lại trực tiếp nhìn thẳng, cũng cười nhếch mép lại: "Muốn tìm hiểu thời kì của nổi loạn của tôi sao?"

"Được không?"

Ngụy Chí Trạch phát ra một tiếng cười nhẹ, tay đặt li xuống bàn rồi khoanh tay trên bàn, hơi chồm người đến phía cô, "Cũng không phải là không được, chỉ có điều, nếu em muốn biết rõ... hãy về hỏi mẹ tôi thì hơn." Giọng anh trầm trầm thấp thấp, muốn bao nhiêu nam tính cùng ma mị liền có bấy nhiêu nam tính cùng ma mị!

Lời nói đi ra không chỉ kích động trái tim thiếu nữ bằng câu từ mà còn hấp dẫn cô lão bà fan bởi hương thơm ngọt ngào từ vang đỏ và mùi vị hormone nồng đậm từ tính, quyến rũ. Giọng của anh như chiếc lông vũ, truyền vào tai cô, tai cô đỏ, rồi nhanh chóng đến trái tim nhỏ và các tế bào tình yêu làm chúng như bị điện giật, tê dại, ngứa, máu nóng như sôi sùng sục.

Lệ Chí Hạ bị đối phương làm cho dại ra, sững sờ, bất giác sờ vành tai của mình, không biết nên làm như nào.

Ngụy Chí Trạch thầm than một tiếng đáng yêu trong bụng với tiểu bảo bối nhà anh.

Anh thu người về, rót thêm rượu, đưa li đến cái li đang bị cô cầm chặt như sợ rơi vỡ, 'cong' một tiếng, cụng hai li vào rồi nhấc li uống hết.

Bị âm thanh đánh vỡ, cô thoát ra khỏi suy nghĩ của mình, cảm thấy nãy giờ mình thất thố nên cố gắng bày ra dáng vẻ ban đầu, câu hồn người. Cô thả lỏng người, dựa về sau thành ghế, đổi lại chân trái vắt lên chân phải, uống phần rượu được cụng của mình, cợt nhả:"Vậy lúc nào anh đưa em về nhà gặp mẹ anh?"

"Có lẽ là tương lai không xa."

"Nhưng lỡ nó thật xa thì sao? Anh không thể tiết lộ chút sao? Anh là trai hư từ lúc nào? Anh xăm hình gì? Ở đâu?" Lệ Chí Hạ thật sự rất để ý đến cái hình xăm mà anh nói.

Ngụy Chí Trạch như vô lo vô nghĩ, nói: "Từ lúc nhỏ cực nhỏ đã hư rồi... Còn hình xâm à..." Anh nhìn ra cửa sổ, lại nhìn về lại cô:"Hình là một con vật. Ở đâu thì không thể nói rồi." Anh cười rồi lại uống tiếp rượu.

"Em cũng có hình xăm đó. Anh có muốn nhìn thử không?" Cô xoa xoa chiếc nhẫn hoa bỉ ngạn đỏ rực trên ngón giữa tay phải của mình.

"Có thể sao?"

Cô cười:"Đương nhiên là không thể rồi! Nói vậy chứ sao cho anh xem được? Đây là bí mật! Bí mật! Secret!" Cô đưa ngón trỏ và ngón giữa đeo nhẫn lên trước miệng suỵt một tiếng, chiếc nhẫn như phát sáng với chút đèn ở đầu giường trong căn phòng tối.

"Em say rồi sao?" Nhận ra giọng điệu bất thường cùng khuôn mặt hây hây đỏ của cô, Ngụy Chí Trạch cười.

"Đúng là có chút say..." Lệ Chí Hạ nhìn anh:"Hình như anh làm em say rồi!" Cô xoa xoa má đỏ.

"Uống nữa chứ?"

"Uống!"

Thế là cả hai người anh một li, em một li, hết một chai rượu vang đỏ. Mặc dù rượu không có cồn nhiều và cô cũng cảm thẩy rượu này chả có gì lại để cô có thể say, nhưng cô sao lại thấy mê màng.

"Lần này, em say rồi chứ?" Anh lại hỏi.

"Say rồi."

"Say vì rượu hay say vì tôi?"

"Say vì anh."

"Muốn ngủ chưa?"

"Anh muốn ngủ cùng em sao?"

Ngụy Chí Trạch bây giờ mới nhận ra là mình đã lỡ lời, sửng người.

"Nếu anh muốn ngủ thì chúng ta ngủ chung?" Đôi mắt cô có chút nhập nhèm.

Anh cười một tiếng, thì thầm:"Nếu anh ngủ chung với em thì em không đỡ nổi đâu!"
...

Rốt cuộc, Ngụy Chí Trạch không thể bế cô về phòng của mình mà chỉ có thể để cô ngủ lại trên giường của mình.

Nhìn cô đã ngủ đến thơm, hơi thở đều đều đều là hương vị ngọt nào của rượu, một bộ này của cô trong thật câu dẫn người ta phạm tội. Khuôn mặt tinh xảo, xinh đẹp như tiểu yêu tinh, đôi má hồng hồng, cái mũi cao cao thanh thoát cùng đôi môi kiều nộn, mái tóc dài xoăn rơi tán loạn trên giường trắng. Trong lòng anh thật muốn lột hết quần áo của cô rồi nằm đè lên người cô, khiến cô kêu lên vì anh!

Và thật sự là Ngụy Chí Trạch đã làm! Nhưng anh chỉ ngồi xuống giường, bên cạnh cô, cởi đi chiếc đai của yukata, vạch vạt áo đang ôm lấy cơ thể cô ra rồi ngắm.

Da thịt của cô trắng nõn nà, mềm mịn nhưng lại chẳng hề có chút mỡ, khung xương tuyệt đẹp, lớp thịt lại ít làm xương quai xanh, xương đòn, cần cổ hiện ra một cách thơm ngon. Dù nói là bầu ngực của cô chưa đủ lớn nhưng lại như vừa bằng một bàn tay anh nắm, như một cái bánh bao trắng mịn, ngon lành với một điểm hồng cam ở đỉnh. Chiếc eo cô nhìn ra như có cả cơ bụng, nhưng lại không hề thô cứng, đẹp với đường nhân ngư khiêu gợi và lại càng tuyệt vời với hình xăm đỏ rực của hoa ngạn dưới bầu vú trái của cô, từng nhánh hoa tỉa ra làm nổi bậc lên cả da thịt của cô. Lại đến đôi chân, anh vén chăn qua, ồ, anh thật không ngờ, vậy mà có một khẩu súng nhỏ đã chốt khóa được dắt trên đùi phải. Nụ cười nhẹ của anh lại vang lên, anh nhìn đến giữa chân của cô. Giống như trong những giấc mơ, nó đẹp, nụ hoa rất đẹp, hai bối thịt trắng đỏ vẫn còn khép chặt, nhưng chỉ nhìn vậy thôi, máu nóng trong người anh lại như rực cháy, hơi thở nồng đậm nam tính nặng dần, anh cảm cảm nhận được từng đường gân của mình đang căng lên, ở đũng quần cũng vô cùng căng trướng rất muốn hung hăng thao vào huyệt nhỏ này, khiến nó chảy nước, khiến nó ngứa ngáy mà muốn anh thao thật mãnh liệt vào trong đó rồi bắn tinh.

Tay Ngụy Chí Trạch đưa ra, muốn sờ đến nó, muốn vuốt ve cho nó chảy thật nhiều nước, nhưng---

Ngay lúc này, ở đầu giường có vài tiếng hừ hừ, cơ thể tuyệt đẹp dưới cái nhìn của anh khẽ cử động.

Lệ Chí Hạ khó chịu, như nằm không thuận giường.

Người đàn ông đang có ý định làm hại con gái nhà người ta thấy vậy liền đờ người. Tâm trạng của anh như đang đứng trên đỉnh núi Everest mà bị người ta đẩy xuống thung lũng Death. Như bị người ta tạt cho một gáo nước lạnh để dập lửa.

Anh thu tay về, cố gắng bình tĩnh mặc yukata vào lại cho cô. Sau đó đi nhanh vào nhà tắm giải quyết con cự thú đang muốn ăn thịt thiếu nữ kia.

Lúc đi ra, Ngụy Chí Trạch nhìn khuôn mặt của Lệ Chí Hạ mà cảm thấy nao lòng, cũng cảm thấy thật ảo nảo, muốn ăn nhưng lại chưa đến lúc.

Anh lấy một cái gối và chăn, đi qua ghế sofa dài 2m, chiều cao anh là 1m88 nên cũng khá thoải mái.

Phải mất một lúc, anh mới thôi suy nghĩ về tiểu yêu tinh câu hồn kia mà chìm vào giấc mộng xuân.

Trong mộng xuân.

Vẫn là căn phòng của khách sạn nước nóng này.

Lệ Chí Hạ đang nằm trên giường, thân đã bị chăn bọc lại, có còn cái đầu nhỏ ló ra với đôi mắt to đang nhìn anh đầy ý cười.

"Lệ Chí Hạ?" Anh khẽ gọi vì sợ đây là đời thật.

"Anh Chí Trạch, gọi em là tiểu bảo bối!" Cô mị mắt cười.

"Tiểu bảo bối."

"Đúng vậy. Anh lại đây!"

Ngụy Chí Trạch bước đến, ngồi xuống giường.

"Anh đang khó chịu sao? Em giúp anh!" Nói rồi cô vén chăn ra, thân thể không một mảnh vải như đang phát sáng dưới cái nhìn của anh.

Nghe nói vậy, anh liền hung hăng cởi chiếc yukata của mình, quăng mạnh xuống sàn rồi đè lên cô mà hôn.

Ngụy Chí Trạch ngậm lấy môi cô, từng chút từng chút cảm nhận xúc cảm tuyệt vời từ cô. Chiếc lưỡi rắn của anh nhanh nhẹn luồn vào trong khoang miệng của cô, tìm đến chiếc lưỡi đinh hương kia mà quấn quýt, mút, hôn, cắn, gia tăng thêm thật nhiều sự ngọt ngào.

Bàn tay lớn nôn nóng lần đến miệng nhỏ phía dưới.

Chạm vào. Một mảnh ướt át, nóng ấm, dâm dịch chảy ra vô cùng nhiều.

Anh buông môi cô ra, "Mới đây mà đã nhiều nước như vậy?" Anh đưa tay lên nhìn.

"Đã chảy nhiều nước từ trước. Là để giúp anh thoải mái."

~~~~~~~~~~~~~

Vote và cmt nè.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro