Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Cô đột nhiên có chút nhớ Bùi Tư Viễn.

Edit: Tiểu Cầu Nhỏ

Tương tác ít nên Cầu sẽ dừng up chương, khi nào tương tác ổn lại rồi Cầu up tiếp

Với Cố Ninh Du, thì Tạ Ứng Chu thật sự là không có nhiều hảo cảm ——

Chỉ một câu thôi: Một người phụ nữ mặt dày.

Đây là đánh giá của anh ta dành cho Cố Ninh Du.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Tạ Ứng Chu bắt đầu thường xuyên nghe tên cô gái này từ miệng Giang Dao, cô ấy nói gần đây có một cô tiểu thư nhà giàu tên Cố Ninh Du hay quấn lấy Bùi Tư Viễn, điều này khiến cô ấy rất buồn rầu.

"Em sợ Tư Viễn sẽ cô ấy, bởi vì cô ấy xinh đẹp, được nuôi dạy tốt, trong nhà cũng có rất nhiều tiền, không giống em, chỗ nào cũng bình thường... Ở trước mặt Ninh Du, em thấy mình lép vế hơn hẳn."

"Dao Dao, sao em lại có thể tự coi nhẹ mình? Anh thấy em luôn là người đẹp nhất, theo anh, thì bây giờ em nên dứt khoát nói rõ tình cảm của mình cho Bùi Tư Viễn đi, nếu không thử thì sao biết tình cảm mà cậu ta dành cho em ra sao."

Tạ Ứng Chu nhìn qua ảnh chụp của Cố Ninh Du, có xem mấy lần thì cũng như vậy thôi, không thể nói một người xinh đẹp chỉ bằng bề ngoài được, ví dụ như Cố Ninh Du, một cô gái đầy mưu mô xảo quyệt, cho dù cổ có là tiên hạ phàm đi chăng nữa, thì anh ta cũng sẽ không thèm để mắt đến.

Ở trong mắt anh ta, Giang Dao xinh đẹp hơn nhiều.

"Thôi, em không dám... Em sợ sau khi nói thì đến cả quan hệ bạn bè cũng không thể tiếp tục."

Tình cảm là của người khác, Tạ Ứng Chu có khuyên nhiều cách mấy thì vẫn sẽ vô dụng, vẫn nên phải để bọn họ tự nghĩ kỹ lại. Nhưng bộ dáng tủi thân của Giang Dao luôn chọc Tạ Ứng Chu đau lòng, mỗi lần nhìn thấy Giang Dao thương tâm, trong lòng anh ta càng thêm chán ghét Cố Ninh Du.

Cho nên lúc sau, khi Giang Dao nói cho anh ta biết, Cố Ninh Du đã chủ động nói muốn rời khỏi, thật lòng chúc phúc cho Giang Dao và Bùi Tư Viễn hạnh phúc ở bên nhau, trong lòng Tạ Ứng Chu không hề tin chút nào.

Cô gái này dây dưa Bùi Tư Viễn nhiều năm như vậy, sẽ thật sự cam tâm từ bỏ dễ dàng thế sao?

"Dao Dao, em nên thay đổi cách nhìn đi, không phải tất cả mọi người ai cũng thiện lương giống em cả, cô ta ngoài mặt nói chúc phúc, sau lưng không biết lại đang bàn tính thủ đoạn gì."

"Em cảm thấy cô ấy không phải người như vậy, cô ấy không giống người xấu."

Anh ta biết Giang Dao từ trước đến nay đơn thuần, cũng không muốn khuyên mữa, tóm lại thời gian sẽ cho ra hết đáp án.

Quả nhiên, giống như phỏng đoán của Tạ Ứng Chu, ngày mà Giang Dao chuẩn bị tỏ tình với Bùi Tư Viễn, cô ấy khóc lóc tới tìm mình, cô ấy nói, Bùi Tư Viễn đã từ chối lời tỏ tình.

Bởi vì Bùi Tư Viễn đã cùng Cố Ninh Du ở bên nhau.

"Người Bùi Tư Viễn thích vẫn luôn là Cố Ninh Du, anh ấy nói là anh ấy đã thích Ninh Du từ cái nhìn đầu tiên... Nếu như Tư Viễn giải thích lí do anh nói như vậy thì em nhất định sẽ tin, nhưng anh ấy lại không giải thích..."

Chuyện lừa gạt này, cũng chỉ có mình Giang Dao mới tin.

Thái độ mà Bùi Tư Viễn dành cho Cố Ninh Du ra sao, người sáng suốt họ đều thấy được, một câu đều không muốn nhiều lời với cô, vô cùng lãnh đạm, như này mà có thể coi như là "Thích", thì anh ta sẽ đi đổi thành họ Bùi.

Khi mà anh ta đi hỏi Bùi Tư Viễn, thằng bạn mình nói năng thận trọng, đến cuối cùng dứt khoát trực tiếp trầm mặc không nói gì nữa, nhìn đến biểu hiện này của Bùi Tư Viễn , Tạ Ứng Chu càng giữ vững suy nghĩ trong lòng mình.

Trong thâm tâm của Bùi Tư Viễn tuyệt đối không tình nguyện.

Bùi Tư Viễn và Cố Ninh Du "Ở bên nhau" không bao lâu, thì Giang Dao đi nước ngoài học đại học.

Anh ta thừa biết gia cảnh của Giang Dao ra sao, cô ấy lấy đâu ra tiền mà đi nước ngoài học chứ? Không sai —— đây nhất định lại là trò quỷ mà Cố Ninh Du làm.

Đến tận đây, hảo cảm của Tạ Ứng Chu với Cố Ninh Du đã âm vô cực. Tạm thời không đề cập tới quá khứ nữa.

Tạ Ứng Chu biết Cố Ninh Du, nhưng lại chưa từng tiếp xúc trực tiếp, vậy tại sao cô nàng này lại biết mình?

Giờ khắc này, nhìn bộ dạng cúi đầu không nói lời nào của Cố Ninh Du, Tạ Ứng Chu càng thêm khẳng định trong lòng cô có quỷ, anh ta phải trầm mặc thêm mấy chục giây nữa, cho dù người đang đứng trước mặt nhưng kiên nhẫn của anh ta đã sớm cũng sớm đã tiêu tan hầu như không còn, ngữ khí Tạ Ứng Chu lạnh lùng, lên tiếng: "Nói chuyện."

Cố Ninh Du quyết định rút lại ý nghĩ mình không sợ Tạ Ứng Chu.

Kiếp trước khoảng thời gian ở thành phố J, cô và anh ta ở chung quá mức hòa hợp, thế cho nên cô thiếu chút nữa đã quên Tạ Ứng Chu cũng từng là người muốn đẩy cô vào chỗ chết.

Tạ Ứng Chu và Giang Dao quen biết rất nhiều năm, thời điểm hiện tại, phỏng chừng đang là lúc mà Tạ Ứng Chu chán ghét cô nhất.

Nếu nói về phương diện này, Cố Ninh Du cũng chỉ muốn có thể trốn đi xa trốn rất xa khỏi anh ta.

"Anh Tạ, anh nói gì với cô ấy vậy, lâu như vậy mà còn chưa trở lại? A... Em gái, lại là em a!"

Một nam sinh khác chủ động đi tới, thấy Tạ Ứng Chu đứng chung một chỗ với Cố Ninh Du, bầu không khí lại không quá vui vẻ, ánh mắt chàng nam sinh dạo một vòng giữa hai người, cuối cùng dừng trên tay Tạ Ứng Chu, chàng trai gãi gãi đầu, nghi hoặc hỏi: "Anh Tạ, xảy ra chuyện gì vậy?"

Nghe vậy, Tạ Ứng Chu cũng phát hiện mình vẫn luôn nắm cổ áo Cố Ninh Du, nhìn thật sự không quá lễ phép, nên lạnh mặt buông lỏng ra.

"Anh và cô gái này không quen biết, một lần gặp cũng chưa vậy mà cô ta lại kêu tên của anh, không phải rất kỳ quái sao? Đương nhiên là anh muốn hỏi rõ ràng rồi."

Khi nam sinh kia lại đây, Cố Ninh Du thật muốn hô to "anh chàng gì đó cứu với", nhưng nghe được lời mà Tạ Ứng Chu nói xong, cô lại giống như bị người khác hất một chậu nước lạnh, một chữ cũng không dám trả lời.

Trước mặt một vị học luật và có chỉ số thông minh như Tạ Ứng Chu đây, cô cảm thấy nếu mình mà nói dối chắc chắn sẽ bị đối phương vạch trần hết.

Đột nhiên cô có chút nhớ Bùi Tư Viễn.

Không phải Bùi Tư Viễn lạnh như băng, mà là người hôm qua ở bên cô.

Nếu mà so sánh với Tạ Ứng Chu trong khoảng thời gian này, thì cô vẫn thấy Bùi Tư Viễn tốt hơn, ít nhất anh ấy sẽ không hùng hổ dọa người như Tạ Ứng Chu, cũng không có gì sự đều phải đánh vỡ lẩu niêu hỏi đến đế thói quen.

Dưới sự hung hăng của Tạ Ứng Chu, thì người lạnh như băng ít nói kia chắc còn khá tốt?

Chàng nam sinh kia lại một lần nữa cứu nguy cho cô: "Có cái gì kỳ quái đâu chứ? Anh Tạ à, anh mới là người quái lạ đấy, anh không biết ở trường anh nổi tiếng như thế nào sao? Nguyên nhân mà anh nổi tiếng không phải là do anh là chủ tịch câu lạc bộ phát thanh đâu."

Ồ, cô không biết còn nguyên nhân khác nữa đấy.

Lúc này một lòng một dạ của cô đều nhào vào trên người Bùi Tư Viễn hết rồi, căn bản không chú ý chuyện xảy ra ở trong trường học sự tình, thượng đại bốn về sau Tạ Ứng Chu rất ít ở giáo, sang năm càng là trực tiếp xuất ngoại, cho nên bọn họ không có tiếp xúc gì hết, này cũng hoàn toàn không kỳ quái.

Trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng trên mặt Cố Ninh Du lại liên tục gật đầu đồng ý: "Đúng vậy đúng vậy, em thường xuyên nghe người khác nhắc tới anh..."

Tạ Ứng Chu vẫn nghi ngờ như cũ: "Phải không? Nhưng vừa rồi cô cũng chưa nhìn thấy mặt tôi."

"Em cảm thấy em gái này chắc là luôn yêu thầm anh, nói không chừng cô ấy hay lén đi đằng sau anh! Học muội, em nói xem đúng không?"

"Đúng đúng đúng, chính là như vậy... Hả?"

Không phải... Bây giờ cô giải thích còn kịp nữa không vậy?

Theo bản năng sau khi trả lời trong hoàn cảnh gấp gáp, Cố Ninh Du mới ý thức được vừa rồi mình đã nói sai rồi, nếu hiện tại trên mặt đất có cái thùng lớn nào, cô nhất định sẽ dứt khoát nhanh gọn lẹ chui vào trong đấy không lú mặt ra nữa.

Nhìn đi kìa, sắc mặt của Tạ Ứng Chu tối thui rồi, ôi mẹ ơi ánh mắt anh ta nhìn cô như thanh kiếm sắc bén vậy: "Phải vậy không?"

Trả lời sao bây giờ?

Phải hay không phải đây?

Nếu trả lời phải, Tạ Ứng Chu khẳng định không tin, thân là một người bạn thân thiết tất nhiên anh ta biết cô thích Bùi Tư Viễn; mà nếu trả lời không phải, thì cô lại phải nói ra một cái cớ, nhưng mà nói cái gì mới được?

Nghĩ trái nghĩ phải kết quả câu nào cũng có hại như nhau cả, Cố Ninh Du đành phải từ bỏ, giọng nói nhỏ như tiếng mũi kêu: "Phải..."

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Lượt xem thì nhiều mà sao chưa tới 100, nên Cầu quyết định dừng không đăng đến khi nào tương tác ổn lại rồi Cầu đăng tiếp, một số người cứ đọc chùa mãi làm Cầu không có tí hứng nào edit nữa luôn á.

Khi nào có chương đều tùy vào lượt tương tác của mọi người thôi.

Cầu cảm ơn những bạn đã không tiếc vài giây để tương tác nhé 💖

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro