Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33: Tại sao em luôn đối xử với anh tệ như vậy

Edit: Tiểu Cầu Nhỏ

Trước đêm nay, cô vẫn luôn cảm thấy những phân tích và suy đoán của mình là hợp lý, ít nhất là hợp logic, nếu là vấn đề của cô... Sai lầm xảy ra ở bước nào?
   
Cố Ninh Du quyết định tạm thời không suy nghĩ nhiều, nếu như muốn lật đổ phân tích của mình làm lại từ đầu, hiển nhiên sẽ không hoàn thành trong thời gian ngắn, cô mím môi giải thích: "Lúc sáng em ở trung tâm mua sắm gặp được cô ấy, cô ấy hẹn em đến quán cà phê uống một trà, trò chuyện một lúc rồi cô ấy nói..."
   
Nghĩ đến cảnh Giang Dao đã nói với mình, Cố Ninh Du do dự, cô không biết mình có nên nói sự thật với Bùi Tư Viễn không nữa.

Cô biết bản tính của Bùi Tư Viễn, anh sẽ luôn thờ ơ với những điều anh không quan tâm, một khi điều gì đó hoặc ai đó hiện diễn trong tâm trí anh, anh sẽ cố gắng hết sức để có được nó.
   
Giang Dao hiển nhiên là người mà anh quan tâm, nếu như anh phát hiện Giang Dao ngoại tình, vậy có khi anh sẽ làm ra những chuyện đồi bại gì sao.
   
Nếu cô không nghe mấy lời Giang Dao nói, thì trong lòng cô nhất định thích cảnh này, bởi vì đây chắc chắn sẽ là cơ hội tốt để thoát khỏi Bùi Tư Viễn, nhưng bây giờ cô biết Giang Dao đang có khoảng thời gian vui vẻ, cô ấy căn bản không thích Bùi Tư Viễn chút nào ... Nếu đổi tự do của cô bằng nỗi đau của người khác, thì cô cũng không làm được.
   
Không nghe thấy Cố Ninh Du nói tiếp theo, Bùi Tư Viễn hỏi: "Cô ấy nói cái gì?"

Cố Ninh Du vẫn do dự: "Cô ấy nói đối với cô ấy tất cả mọi thứ ở đây đều tốt, bất kể là học tập hay sinh hoạt, đều rất tốt. . . . . . "
   
"Cả chuyện tình cảm." Cố Ninh Du không thể tiếp tục, nhưng Bùi Tư Viễn đã chủ động nói thêm, "Cô ấy đã yêu đương, có mối quan hệ rất tốt với bạn trai."
   
"Anh biết?" Cố Ninh Du vô cùng kinh ngạc trước vẻ mặt bình tĩnh của Bùi Tư Viễn, giọng nói anh cũng bình tĩnh lạ thường, giống như anh đang đề cập đến một người không liên quan gì đến anh vậy, "Anh gặp qua cô ấy rồi sao?"
   
Nhưng theo lời của Giang Dao, cô ấy và Bùi Tư Viễn không có liên lạc với nhau mà?
   
"Cô ấy không giấu giếm. Tất nhiên chuyện này không khó để biết, nhưng anh chưa từng gặp cô ấy." Bùi Tư Viễn phủ nhận, nói xong anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, gằn từng chữ: "Anh cũng không muốn gặp cô ấy."

Lượng tin tức của Bùi Tư Viễn quá lớn, khiến Cố Ninh Du phản ứng không kịp, cũng ngay lúc này cô đột nhiên nhớ lại, vừa rồi lúc Bùi Tư Viễn nói về Giang Dao, anh đã kêu đầy đủ tên cô ấy.
   
Nhưng trong ký ức cô, Bùi Tư Viễn luôn gọi cô ấy là Dao Dao.

 
"Anh..." Cố Ninh Du chỉ cảm thấy đầu óc rối tung, "Anh nói như vậy là có ý gì?"
   
Bùi Tư Viễn lại hỏi cô: "Em nghĩ ý anh là gì?"
   
Trong lòng Cố Ninh Du đã có câu trả lời, nhưng cô không thể tin: "Ý của anh là, anh đã ..."
   
Có vẻ như Bùi Tư Viễn đã đoán được những gì cô đang nghĩ, liền thừa nhận không chút do dự: "Đúng thế."
   
"Vì sao?" Cố Ninh Du hoang mang, ngay cả lời nói cũng trở nên chậm rãi, "Không phải cô ấy vẫn luôn là người rất quan trọng trong lòng anh sao? Không phải anh vẫn luôn..."
   
"Không phải cô ấy." Bùi Tư Viễn dừng một chút, giống như không biết phải nói gì để tiếp tục. Sau vài giây im lặng, anh tiếp tục nói lời mà mình muốn nói, "Em là người duy nhất."

Ánh mắt Bùi Tư Viễn vừa nóng cháy vừa nóng bỏng, cảm xúc phức tạp dâng trào trong đó khiến cô bị sốc,  cũng làm cô cảm thấy như não mình sắp chết — sao có thể như vậy được?
   
Bùi Tư Viễn thích cô ư?
   
Trong khoảng thời gian quen nhau này, cô xác thực cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ mà Bùi Tư Viễn đối với cô ở kiếp này, nhưng cô không thể tin được đó là do thích, Bùi Tư Viễn làm sao có thể thích cô chứ?
   
Nhất định là anh lừa cô, cô đã bị anh lừa một lần rồi, nhất định không bị lừa lần thứ hai...
   
Những lời anh nói lúc cùng anh đi lãnh chứng ở kiếp trước lại hiện lên trong đầu cô, lúc đó anh cũng lừa cô như vậy, nhưng thực tế thì sao?

Đó là ngày đen tối nhất trong cuộc đời cô, vết thương do tai nạn xe của anh trai đã thấm vào tận xương tủy, chỉ nghĩ đến thôi đã khiến cô đau như cắt, trái tim như rỉ máu—
   
"Không thể nào! Anh gạt em!"
   
Cố Ninh Du cảm thấy lý trí mình sắp mất khống chế, nghe Bùi Tư Viễn nói thêm một câu nữa thì sẽ hoàn toàn sụp đổ, cô không muốn ở lại đây thêm nữa, nhưng Bùi Tư Viễn dường như đã đoán được ý định của cô. Anh nắm lấy tay cô, ôm chặt cô trong vòng tay lúc cô cố gắng quay đi.
   
"Buông em ra ——" Cố Ninh Du liều mạng muốn đẩy anh ra, nhưng lại không đẩy được anh chút nào, sức của đàn ông lớn không thể tưởng tượng nổi, hai cánh tay giống như lồng sắt giam cầm cô, làm cho cô hoàn toàn không có đường thoát.

"Anh không có." Cảm nhận được Cố Ninh Du phản kháng, Bùi Tư Viễn không ôm chặt cô nữa, mà vẫn giữ bả vai cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình, "Tại sao lại nghĩ anh như vậy?"

Nhìn gần như vậy để cô nhìn rõ cảm xúc trong mắt anh, ánh mắt anh vẫn giống như lúc cô đẩy anh ra, kinh ngạc,  lúng túng, giống như người bị vu khống hiểu lầm, thậm chí hình như còn có đau buồn ẩn trong đó.
   
Nhìn thấy Bùi Tư Viễn như vậy, Cố Ninh Du sững sờ, oán hận trong lòng không thể khống chế tiêu tán đi rất nhiều, vừa rồi cô còn tưởng rằng mình còn ở kiếp trước cho nên mới không khống chế được tâm tình, nhưng là ——

Cho dù Bùi Tư Viễn ở kiếp trước mang đến cho cô nhiều đau đớn thì anh hoàn toàn không liên quan gì đến Bùi Tư Viễn trước mặt, anh căn bản không biết gì, cũng không làm chuyện gì tổn thương cô, cô không nên trút hết thảy những lời phàn nàn bên trong lên người anh.
   
Cố Ninh Du nhắm mắt lại, cố gắng giữ bình tĩnh, "Thật xin lỗi, chỉ là em vừa nghĩ đến những chuyện không tốt."
   
Bùi Tư Viễn hỏi, "Có liên quan gì đến anh không?"
   
Liên quan đến anh, nhưng cũng không liên quan đến anh...
   
"Không phải do anh đâu."
   
Cố Ninh Du lựa chọn phủ nhận, dù sao đối với cô mà nói cũng là chuyện đã qua, cùng người trước mắt này không có quan hệ gì.

"Anh muốn nghe em nói thật." Vẻ đau buồn trong mắt Bùi Tư Viễn gần như có thể tràn ra ngoài, "Ninh Ninh, anh đã làm sai cái gì? Tại sao em luôn đối xử với anh tệ như vậy?"
   
Nghe lời này, Cố Ninh Du phản ứng dữ dội, "Sao em có thể đối xử tệ với anh được?"
   
"Mỗi lần anh cảm giác anh vừa tới gần em một chút thì em lại cảnh giác lùi về sau một bước, giống như con nhím dựng hết gai lên." Bùi Tư Viễn nghiêm túc nhìn cô, "Em chưa từng hỏi anh, cũng chưa từng cho anh cơ hội giải thích, còn tùy tiện gán cho anh tội danh không rõ ràng... Nhưng anh không biết mình đã sai ở đâu cả."

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Nay up 2c thui nha, khi nào lượng  tương tác oke Cầu up típ. Thì thầm nhỏ với mấy bà là chương 35 vào cảnh h rùiiii.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro