Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Cô vẫn bị cốt truyện khống chế.

Edit: Tiểu Cầu Nhỏ

Lại mắng tác giả thêm vài câu, Cố Ninh Du cảm thấy trong lòng mình cuối cùng cũng phun ra một ngụm ác khí, phát tiết xong, cô mới bắt đầu tự hỏi vấn đề của cốt truyện.

Hiện tại cốt truyện phát triển đến chỗ nào rồi?

Lễ tốt nghiệp hẳn là chuyện của ba tháng trước, ba tháng...

Cố Ninh Du đang muốn nhớ lại ký ức một chút, lúc này cô nghe thấy được tiếng ô tô tắt máy cùng tiếng mở cửa xe.

Đã trễ thế này, ai lại đến nhà cô?

Cố Ninh Du đi đến bên cửa sổ hướng dưới lầu nhìn nhìn, liếc mắt một cái lại làm thân thể cô cứng ở tại chỗ ——

Một người con trai dựa ở cửa xe, chìa khóa xe bị anh ta nắm ở trong tay, bình tĩnh mà tung lên tung xuống, anh cúi đầu, biểu cảm trên mặt bị màn đêm đen nhánh bao phủ, khó có thể phân rõ.

Là anh ta.

Anh ta sao lại tới đây?

Cho dù cách nhau rất xa, cho dù thấy không rõ mặt, cô liếc mắt một cái liền nhận ra người này —— Bùi Tư Viễn, cũng chính là nam chính quyển sách —— người căm thù với tình yêu mà cô dành cho trong mười mấy năm, sao cô có thể không quen biết?

Tới gần anh ta tựa hồ đã là bản năng của cô, tư tưởng còn chưa kịp phản ứng, thân thể lại phản xạ có điều kiện mà xoay người chạy đến dưới lầu, chờ đến Cố Ninh Du tỉnh táo lại, Bùi Tư Viễn đã đứng trước mặt cô.

Lại lần nữa nhìn đến anh, trong lòng Cố Ninh Du có cảm giác như đã trải qua mấy đời rồi, kiếp trước Bùi Tư Viễn cùng nàng hoàn toàn xé rách mặt về sau bọn họ có rất dài một đoạn thời gian đều cơ hồ không như thế nào liên hệ, lần cuối nhìn thấy anh đã là chuyện mấy tháng trước, lần đó gặp mặt vẫn là bởi vì duyên cớ của nữ chính Giang Dao...

Người đàn ông trước mắt không giống theo trí nhớ cô, người cô quen đã là người đàn ông thành thục 30 tuổi, mà người trước mắt lại là thiếu niên lạnh lùng; lại hình như giống nhau, mặc kệ là bảy năm trước hay bảy năm sau, khi đối mặt với cô, anh luôn trưng ra bộ dáng lạnh lùng như vậy, rất giống như đối xử với người xa lạ.

"Viễn Viễn, anh ..."

Theo bản năng sau khi nói xong, Cố Ninh Du có chút hối hận, Bùi Tư Viễn chán ghét cô kêu anh như vậy, quan hệ của bọn họ không thân mật đến mức cô có thể gọi anh như vậy, mỗi lần nghe thấy cách xưng hô này, anh đều sẽ lạnh mặt đẩy ra cô, không kiên nhẫn mà nói, "Đừng kêu tôi như thế."

Nhưng lời nói đã nói ra, tất nhiên sẽ không còn cơ hội đổi ý, Cố Ninh Du thấy anh không trả lời, đành phải căng da đầu lại hỏi, "Anh đến lâu chưa, sao không đi vào?"

"Không có chìa khóa."

So với cô hoảng loạn, thì Bùi Tư Viễn rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều, cô luôn luôn không thể tác động đến cảm xúc người kia, cho dù có, cũng chỉ là hận thù và cảm xúc phiền chán linh tinh.

Kỳ thật Cố Ninh Du cũng đoán được đáp án của anh, nếu là kiếp này, khẳng định tin anh có lý do từ chối, nhưng Cố Ninh Du lại rõ ràng biết, Bùi Tư Viễn căn bản không phải quên mang theo chìa khóa, kiếp trước có một lần cãi nhau với cô, cảm xúc anh bùng nổ nói ra chân tướng.

"Ngày đó cô đưa tôi chìa khóa, tôi vứt rồi."

"À..."

Cố Ninh Du lại không khống chế được muốn nắm lấy tay anh, Bùi Tư Viễn đại khái chú ý tới động tác nhỏ của cô, giữa mày nhăn lại, nghiêng cơ thể tránh đi cô đi vào trong.

Cô vẫn luôn bị anh đối xử như thế này, lúc này Cố Ninh Du cũng cảm giác có chút xấu hổ, tay cô duỗi ở giữa không trung, không biết nên có nên buông không.

"Nếu không thấy lạnh, thì cô có thể tiếp tục đứng bên ngoài."

Có lẽ là Bùi Tư Viễn phát hiện cô không có đuổi kịp anh, bước chân dừng một chút, giọng nói anh như cũ bình tĩnh không gợn sóng, nói xong, anh tiếp tục đi vào, Cố Ninh Du rút tay lại hơi nắm chặt thành quyền, rất nhanh lại thả lỏng rồi mở ra, cô hít sâu một hơi, giống người hầu đi theo anh vào cửa.

Rõ ràng nơi này là nhà cô, bây giờ thì giống như đổi ngược lại cô là khách...

"Viễn..." Lần này, Cố Ninh Du kịp thời mà sửa lại khẩu, "Bùi Tư Viễn, anh muốn uống trà không? Em đi làm cho anh..."

"Không cần, một lát tôi sẽ đi." Bùi Tư Viễn không chút do dự đánh gãy lời cô, ánh mắt anh dừng trên mặt cô, rất nhau nói tiếp, "Cô nơi nào không thoải mái, sinh bệnh?"

Cố Ninh Du ngây người, "A?"

"Không phải cô nói thân thể không thoải mái, kêu tôi đến đây với cô à?"

Thì ra anh ta đến đây là vì nguyên nhân này...

Cố Ninh Du nhất thời không biết nên như thế nào giải thích, đương nhiên cô không có sinh bệnh, cái gọi là không thoải mái lúc này chỉ là "Cô" tùy tiện tìm một cái cớ mà thôi, lúc này lòng "Cô" chỉ muốn cùng người này ngọt ngào "Ở bên nhau", chỉ muốn dính bên người, chẳng hề sợ khuôn mặt lạnh lùng của anh.

Lúc này cô vẫn luôn khờ dại tin tưởng, chỉ cần cô kiên trì, trong lòng anh sẽ cảm thấy mình tốt.

Nhưng lúc này cô lại không biết, cuộc đời Bùi Tư Viễn hận nhất là người khác lừa anh, đặc biệt khi người đó lại là Cố Ninh Du, loại hận ý này gần như tăng gấp bội, trong lòng cô cũng sở hữu thời khắc ngọt ngào, chỉ biết tích lũy từ ngày này qua năm nọ, cuối cùng biến thành hận thù ngập trời với cô.

"Em, kỳ thật... Kỳ thật em không phải không thoải mái, cũng không có sinh bệnh, em chỉ là..." Cố Ninh Du cúi đầu, giống một đứa trẻ đã làm sai, thấp thỏm bất an chờ đợi anh ra quyết định, "Em chỉ là... Nhớ anh mà thôi."

Nói ra những lời này, tâm Cố Ninh Du cũng trầm xuống tới đáy, nếu nói ngay từ đầu chỉ là hoài nghi, thì bây giờ cô đã tin tưởng, sau khi trọng sinh, cô vẫn chịu khống chế của cốt truyện, rất nhiều thời điểm đều không thể khống chế được lời nói hoặc việc mình làm.

Cái không giống với kiếp trước chính là, kiếp trước cô không cảm thấy lời nói của mình có vấn đề gì, nhưng lần này ý thức của cô đã thanh tỉnh, trên mặt biểu hiện ra si mê với Bùi Tư Viễn, trong lòng lại vì bản thân mà thấy thống khổ, phảng phất đã thấy được  kết cục bi thảm của chính mình.

Như vậy xem ra, nếu muốn thoát khỏi vận mệnh nữ phụ ác độc, thì không thể nhất thời nóng lòng, cô chỉ có thể thay đổi một ít nội dung, một khi làm quá mức rõ ràng có khi sẽ bị cốt truyện phát hiện, như vậy tất cả công sức của cô sẽ đổ sông đổ biển.

Cố Ninh Du biết lúc này Bùi Tư Viễn khẳng định đã không kiên nhẫn, lần này nàng liền vụng về nói dối đều không có biên, nói thẳng ra ý tưởng chân thật tròn nội tâm, anh biết anh lại bị cô lừa một lần nữa, khả năng sẽ dùng lời khinh miệt mắng mình, cũng có thể sẽ tức giận rời đi.

Nhưng mặc kệ là kết quả như nào cô cũng không để bụng, chung quy cô không hề biết lấy lòng anh, sợ bản thân không cẩn thận nói sai lại chọc bực thêm.

Ngoài dự đoán, khi mà hai tình huống cô dự đoán trước đó không xảy ra, anh chỉ bình tĩnh nói, "Không có việc gì thì tôi đi đây."

Anh rời đi còn thông báo? Cái này không giống... Với tính cách của anh lắm?

Cố Ninh Du chần chờ nhìn biểu cảm trên mặt anh, thấy mặt anh như cũ vẫn không lộ ra tức giận, lại đánh bạo nắm lấy tay anh, mà lần này anh lại cư nhiên không tránh đi.

"Viễn Viễn... Anh có phải tức giận không?"

Bùi Tư Viễn cúi đầu nhìn thoáng qua hai tay nắm với nhau hai tay, trầm mặc vài giây, nói: "Không có."

A? Như thế nào cùng cô nghĩ không giống nhau?

Anh ta hôm nay giống như phá lệ mà... Ôn hòa.

Nhưng cô rõ ràng cũng không có làm cái gì.

Cố Ninh Du nhất thời có chút xuất thần.

Bùi Tư Viễn đợi một hồi không thấy cô nói chuyện, lại bắt đầu thúc giục, "Buông ra."

"Không ." Cố Ninh Du buột miệng thốt ra, sau khi nói xong tiến lên ôm eo anh, "Vừa rồi không có việc gì, hiện tại có."

"Cái gì?"

"Em không muốn anh đi... Viễn Viễn, tối nay anh ở lại với em... Được không? Chúng ta đã vài ngày không gặp nhau, anh không nhớ em chút nào sao?"

Lời này Cố Ninh Du nghe xong đều lắc đầu.

Lần này chắn chắc sẽ bị mắng.

"Tôi ngủ ở đâu, phòng khách hay phòng ngủ?"

???

Không phải chứ... Bùi Tư Viễn hôm nay uống lộn thuốc?

Cố Ninh Du thấy mình nhất định là có hội chứng Stockholm, anh ta chỉ có không mắng cô thôi, vậy mà cô còn cảm thấy hôm nay anh ta thật ôn nhu.

Cố Ninh Du lại một lần nữa nhìn mặt anh, hình như cô mơ hồ thấy đáy mắt anh có một chút nhu tình, cô chớp chớp mắt, hoài nghi có lẽ minhd xuất hiện ảo giác, lại nhìn thêm, sự nhu tình sớm đã biến mất hòa vào vô ảnh.

Quả nhiên chỉ là ảo giác?

Cố Ninh Du ở trong lòng thở dài một hơi, tùy lúc vứt đi cảm giác thấp thỏm, rốt cuộc đối với cô, từ trước đến nay anh không phải là người dễ nói chuyện, nếu là trước kia, khẳng định anh sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy đâu.

Đợi lát nữa, cô ở với anh ta như thế nào đây?

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Nhấn SAO đi nhaaaa~. Chương sau sẽ có thịt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro