Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Tự mình ngồi lên

Edit: Tiểu Cầu Nhỏ

Bùi Tư Viễn có phải bị điên hay không thì cô không biết, nhưng cô thấy bản thân mình sắp điên rồi đó, hết cái kiếp trước, cô chỉ trải qua việc anh đi thẳng vào chủ đề, nào có gặp qua tình cảnh như giờ?

Do bị cà vạt che lại nên trước mắt chỉ là một khảng đen, hai mắt cô không thể nhìn thấy một thứ gì, trong tình huống thế này thì các giác quan khác sẽ nhạy bén hơn, chẳng hạn như thính giác, cô có thể nghe rõ tiếng liếm hôn của Bùi Tư Viễn, nghe được tiếng nước lách tách do đầu ầulưỡi anh quấy động, và có thể cảm nhận được hơi thở nóng hừng hực của anh phun trên âm hộ, chóp mũi có mấy khi sẽ cọ vào đám lông phía trước, cái lưỡi lớn ra sức liếm láp huyệt động, tất cả điều này cho cô biết, nơi bí mật của mình đang bị người khác tùy ý chơi đùa. 

"Không được... Viễn Viễn..."

Cảm giác xấu hỗ bao trùm lấy cô, những giọt nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt làm ướt chiếc cà vạt, Cố Ninh Du nức nở, gần như tuyệt vọng cầu xin người đàn ông hãy buông tha cho cô: "Viễn Viễn, anh đừng như vậy nữa mà... Em xin anh..."

Bùi Tư Viễn giả vờ điếc ngang, không nghe cô nói gì, vẫn mạnh bạo nhéo hai chân cô, tất cả mật dịch chảy ra đềuều được anh nuốt vào, dường như vẫn uống chưa no, nên anh đã tham lam mở to miệng ngậm hết miệng huyệt, đầu lưỡi khi thì quấn lấy viên âm hạch nhạy cảm, khi thì liếm hai cánh hoa mềm mại rồi luồn lưỡi vào trong thăm dò, đẩy sâu vào hoa huyệt cô, cùng lúc đó, âm đạo nhỏ hẹp sẽ dùng sức nghiền ép đầu lưỡi, Bùi Tư Viễn vùi hết cả đầu vào giữa hai chân cô, liếm sạch sẽ chỗ nước nhớp nháp đó, và cũng không cho cô bì kì cơ hội nào để trốn thoát.

Mãi cho đến khi cô gái dưới thân anh phun ra một lượng lớn chất lỏng, sau khi nhấp nháp mùi vị tanh ngọt của dâm dịch, Bùi Tư Viễn mới vừa lòng ngẩng đầu lên.

Cố Ninh Du thở hổn hển như con cá mắc cạn, vẻ mặt đầy thỏa mãn xen lẫn bối rối đầy thỏa mãn, đây là một khoái cảm mà cô chưa từng nếm trải, cô cảm giác như mình bị ai đó ném lên mây vậy, lơ lủng không biết mình đang ở phương nào.

Lúc này Bùi Tư Viễn nâng người cô lên, để cô mở rộng hai chân ngồi lên người anh, anh hôn lên chiếc cà vật đẫm nước mắt, giọng nói khàn mê người do động tình: "Thoải mái không?"

"Thoải mái... Nhưng..." Dù cho trong lòng cảm thấy xấu hộ, nhưng trong lòng lại thật sự cảm nhận được niềm vui sướng không thể tả, Cố Ninh Du cắn môi gật gật đầu, giọng nói hạ thấp xuống, "Viễn Viễn, về sau anh đừng như vậy..."

Bùi Tư Viễn hỏi: "Không thích?"

Tại sao lại hỏi cô vấn đề này?

Cố Ninh Du vừa không muốn thừa nhận cũng không muốn phủ nhận, chỉ thẹn thùng xoay mặt sang một bên, "Em... Em không biết..."

Chú ý tới vầng đỏ ửng trên mặt cô, Bùi Tư Viễn hơi cong môi lên, Cố Ninh Du lại một lần không nhìn thấy màn này, nhưng lần này anh không phát ra tiếng, nếu không Cố Ninh Du mà nghe được thì trong lòng lại sẽ hô hào lên cho xem.

Đáng lẽ đây là thời khắc tình cản ấm nóng, nhưng Cố Ninh Du lại cảm thấy không thích hợp khi có một đồ vật cứng ngắc đè lên, quần lót sau khi bị Bùi Tư Viễn kéo xuống thì đã không biết nằm nơi nào rồi, vải của quần tây cọ xát với âm đạo non mềm của Cố Ninh Du, khiến cô hơi chút khó chịu, nhưng càng làm cho nàng không được tự nhiên chính là kia phía dưới tiềm tàng vật cứng, nàng cơ hồ lập tức liền đoán được đó là cái gì.

Vừa rồi anh đã dùng môi lưỡi của mình để thỏa mãn cô, nhưng cô chỉ hưởng thụ chứ không có...

Trong giọng Cố Ninh Du hòa theo căng thẳn khó che giấu: "Viễn Viễn, anh... Muốn không?"

Bùi Tư Viễn hỏi lại cô: "Cô thì sao?"

Lần này, Bùi Tư Viễn tháo xuống cà vạt đang che mắt Cố Ninh Du, không gian tối đen bỗng chốc sáng bừng lại, cho dù ánh đèn xe cũng không chói mắt, cũng làm Cố Ninh Du nhất thời không thể mở mắt ra, chỉ có thể mơ hồ để người đàn ông nắm lấy tay mình đặt trên người anh.

"Giúp tôi cởi ra." Cô nghe được Bùi Tư Viễn nói như vậy.

Giúp anh cởi?

Đây không phải điều mà cô luôn muốn mỗi khi nhìn thấy anh sao?

Sau khi đã thích ứng được ánh sáng  trước mắt, Cố Ninh Du liền gấp không chờ nổi mà cởi hết nút áo sơ mi của anh, một nút, hai nút, ba nút... Cởi đến nút cuối cùng, cơ thể hoàn mỹ của anh cũng lộ ra trước mắt cô.

Cô rất ít khi có cơ thể hội để đánh giá cơ thể anh, nhìn đến cơ bụng rồi đường nhân ngư đẹp đẽ kia, cho dù không phải lần đầu tiên thấy, cô cũng không khỏi đỏ mặt.

"Tiếp tục."

Bùi Tư Viễn nói ngắn gọn, ý bảo Cố Ninh Du cởi thắt lưng mình, bàn tay nhàn rỗi của anh lại lần nữa luồn vào dưới váy cởi nội y, anh đẩy chiếc áo ngực lên, sau đó bàn tay to không chút khách khí nào mà phủ lên vú mềm mại no đủ của cô, nhéo hai đầu vú dựng thẳng đứng.

"Cứng rồi." Anh khàn giọng nói.

Dường như có một luồng điện xẹt qua chỗ anh chạm vào, Cố Ninh Du không khỏi ưỡn ngực về trong lòng anh, "Ưm hừ... Hôm nay anh còn chưa sờ nó..."

Bùi Tư Viễn không tỏ ý kiến, không nhẹ không nặng mà xoa nắn cặp vú mềm mại, trong miệng lại thốt ra một câu thúc giục: "Cởi ra."

Làm thế nào để cho anh ấy nói một câu nhiều chữ bây giờ?

Cố Ninh Du thầm than trong lòng, tay vẫn tuân theo ý muốn cởi thắt lưng anh ra, sau khi kéo khóa quần xuống, thoáng một cáo cô liền nhận ra một khối ti tròn phình lên, cho dù nó bị bao vây trong chiếc quần, nhưng hình dạng vẫn vô cùng rõ ràng.

Thật lớn...

Cố Ninh Du do dự một chút, nhưng vẫn chịu đựng sự ngượng ngùng để tiếp tục động tác, ngay khi kéo quần lót Bùi Tư Viễn xuống, cây dương vật vẫn luôn bị trói buộc ở bên trong hưng phấn nhảy ào ra, thân gậy thô dài đứng thẳng, gân xanh chằng chịt nhô lên, lỗ chuông đằng trước còn chảy ra một chút chất lỏng, Cố Ninh Du cuống quít dời mắt không dám nhìn vật dữ tợn, khi phất tay ra lại vô tình chạm phải nó, Bùi Tư Viễn nhíu nhíu mày, một tiếng rên bị bóp nghẹn trong cổ họng, gợi cảm không thể tưởng tượng nỗi.

Cố Ninh Du trong lòng hơi có chút không biết làm sao: "Viễn Viễn, em... Em không phải cố ý..."

"Không sao."

Bùi Tư Viễn buông lỏng cặp vú được anh xoa nắn hồi lâu, ngược lại chuyển xuống sờ soạng phía dưới, thẳng đến khi chạm vào tiểu huyệt mềm mại của cô một lần nữa.

"Lại ướt rồi." Cảm nhận được bàn tay của người đàn ông chạm đến, tiểu huyệt nhạy cảm rụt lại, Bùi Tư Viễn xoa xoa trên âm hộ, hỏi cô, "Muốn làm không?"

Rõ ràng chính mình cũng rất muốn, còn hỏi cô, làm ra cảnh như cô cầu xin anh vậy...

Cố Ninh Du trong lòng bất mãn, nhưng cũng thật sự muốn, dù sao thì tối nay cô cô còn chưa chân chính ăn vật mang lại sự sung sướng này, đang muốn gật đầu, đột nhiên cô lại nghĩ tới cái gì, không ôm hy vọng hỏi: "Viễn Viễn, trong xe anh... Có bao cao su không?"

Bùi Tư Viễn trả lời dứt khoát lưu loát: "Không có."

Quả nhiên không có... Ai sẽ để loại đồ này trong xe chứ? Trừ phi là vốn dĩ có sẵn ý nghĩ đó... Nhưng rất hiển nhiên Bùi Tư Viễn không phải loại người này.

Cố Ninh Du có chút khó xử, không mang bao quả thực sướng, nhưng nếu anh không cẩn thận bắn vào, thì cô phải uống thuốc lần nữa...

Để phòng ngừa, Cố Ninh Du vẫn dặn dò nói: "Viễn Viễn, đợi lát nữa anh nhớ đừng bắn vào trong nha."

Bùi Tư Viễn yên lặng nhìn cô, không trả lời thẳng lời cô vừa nói, chỉ hỏi: "Có muốn làm không?"

Vậy là đồng ý hay không đồng ý? Sao mà cô ngày càng không hiểu anh rồi...

Cố Ninh Du có chút khó hiểu, nhưng vẫn trả lời: "Muốn..."

Bùi Tư Viễn nhích lại gần ghế dựa phía sau, cho dù vật dưới thân sưng to đứng thẳng, thì biểu cảm trên mặt anh vẫn bình tĩnh không thay đổi gì, "Muốn thì tự mình ngồi lên."

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Tương tác ít là lâu ra chương mới nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro