[N] 32. Chu Chu thật là dễ lừa quá nha
Chương 32. Chu Chu thật là dễ lừa quá nha
-
Cơn sốt của Hứa Chu cứ lên lên xuống xuống, thuốc uống vào dường như chẳng có tác dụng gì. Người đẹp ăn không vào, cứ chốc lại nôn ra, cả người gầy đi trông thấy, rặt một nét ốm yếu bệnh hoạn.
"Cứ thế này, không chừng sẽ bị sốt đến mức ngốc mất."
Giang Hạc Giác và Lê Thú chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ, cả hai như quên hết mọi ân oán, cẩn thận kiểm tra cơ thể Hứa Chu, gương mặt em đã đỏ bừng, đôi mi ướt đẫm nước mắt.
Giang Hạc Giác liếc nhìn Lục Thanh Yến, ánh mắt nghi ngờ, "Sao cơ thể em ấy lại yếu đến thế này?"
Gã đàn ông đặt đầu ngón tay mình lên gò má nóng bừng của người đẹp, làn da mềm mại của em nóng đến mức khiến hắn thoảng thốt.
Túi đá hạ nhiệt quả thật có một chút tác dụng, thế nhưng chẳng mấy chốc lại sốt lên rồi.
"Đừng sờ nữa, lòng bàn tay cậu vốn đã nóng rồi, chạm vào em ấy làm gì?" Lê Thú nhíu mày, giọng điệu bực bội.
Giang Hạc Giác chuyển hướng, đôi mắt sáng nhìn Lê Thú đầy cười nhạo, "Vậy sao anh không buông em ấy ra, ôm chặt thế làm gì? Định cho bú à?"
Miệng lưỡi hắn độc địa cực kỳ, sắc mặt Lê Thú sa sầm, đang định nổi giận thì người đẹp đang nóng bừng trong lòng bỗng phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn, đôi lông mày đen nhíu chặt.
Âm thanh rên rỉ này thật mềm mại làm sao, hơi thở khàn khàn pha lẫn giọng mũi nũng nịu, đáng thương quá đỗi.
Lê Thú bực bội bóp một cái vào phần thịt mềm ở eo người đẹp, "Rên rỉ gì thế? Khỏi bệnh rồi tính sổ với em sau!"
Hứa Chu yếu ớt lắc đầu, "Không, đừng... khó chịu quá... em sắp chết rồi..."
Nói rồi, người đẹp bắt đầu khóc thút thít.
Cái thứ đồ bỏ được nuông chiều mới có mấy năm thôi mà đã thật sự coi mình là báu vật rồi.
Thuở trước lúc đói lúc no, gió sương mưa nắng, ăn đồ lục từ đống rác ra cũng chẳng thấy bệnh tật gì, thế mà giờ mới về nhà họ Lục được nuông chiều có ba năm, bị chịch vài lần đã đau bệnh đến sống dở chết dở...
Hứa Chu vốn rất hay ghi thù, bệnh tới lập tức quên mất việc giả vờ, cứ làm nũng không cho ba người kia ôm, chỉ khi ở trong lòng Tống Minh Tễ là ngoan nhất, mềm nhũn lại nghe lời.
Thái dương Lục Thanh Yến giật giật, "Đồ sói con vô ơn."
Bất đắc dĩ, Tống Minh Tễ đành phải tìm bác sĩ riêng của mình.
Ba người kia đều có bác sĩ gia đình, nhưng nếu mời đến lại dễ bị lộ tẩy, mà tìm đại một bác sĩ nào đó cũng khiến người ta không yên tâm.
Tống Minh Tễ sớm đã đoạn tuyệt quan hệ với gia tộc, bản thân cũng nuôi một bác sĩ riêng, tìm người của y đến là thích hợp nhất.
Vì thế, lúc bác sĩ Lý xách hộp thuốc theo, rồi được đón lên đảo nhỏ hãy còn đang tò mò lắm.
Cho đến khi vào biệt thự, nhìn thấy Hứa Chu đang nằm ở trên giường, sốt cao đến mê man, gương mặt nhỏ đỏ bừng... cùng với ba người đàn ông bên cạnh em.
Nhìn thái độ căng thẳng của mấy gã đàn ông này, sau khi mình bước vào phòng lập tức giống như một con mồi yếu ớt đi vào lãnh địa của dã thú vậy, dám tiếp cận báu vật quý giá của họ.
Càng tới gần, cảm giác áp bức đó càng mạnh mẽ, tay bác sĩ Lý cầm hộp thuốc bắt đầu toát mồ hôi nhẹ.
Tống Minh Tễ mỉm cười nói: "Em ấy sốt cao không hạ, so với thuốc uống, có lẽ tiêm vào tĩnh mạch hay cơ bắp sẽ có hiệu quả tốt hơn một chút đấy."
Lục Thanh Yến đứng dậy, ra hiệu cho hai người đang nhìn chằm chằm kia tránh ra.
Lê Thú: "Con điếm nhỏ này có dị ứng với loại thuốc nào hay không?"
Giang Hạc Giác cong môi, "Không có, cái này mà anh cũng không biết à?"
Ánh mắt Lê Thú lóe lên - thật muốn xé nát miệng thằng tiện nhân này quá!
Bác sĩ Lý ngượng ngùng bước đến bên cạnh Hứa Chu dưới bốn ánh mắt nhìn chằm chằm đầy nặng nề, tiêm cho Hứa Chu một mũi, tiện thể, vô tình nhìn thấy những vết hôn khắp người Hứa Chu...
Dừng lại một chút, Lục Thanh Yến bình thản lên tiếng: "Xem phần bên dưới của em ấy luôn đi."
Bác sĩ Lý vén chăn lên kiểm tra, bốn ánh mắt đang đặt lên bộ xương già của ông này càng trở nên kinh khủng hơn.
"Hơi sưng đỏ, có lẽ đã dùng thuốc thoa rồi... Nếu sốt cao liên tục thế này, hẳn là do... vệ sinh không kỹ."
Lê Thú nghe vậy "chậc" một tiếng, "Tại cậu với Lục Thanh Yến cả, làm gì mà sâu thế? Bé đĩ bị hai người chơi hỏng rồi."
Giang Hạc Giác mỉa mai: "Sao? Anh không làm à? Xem cậu Lê cao quý thế nào chưa kìa."
Lục Thanh Yến: "Đủ rồi, còn người ngoài ở đây đấy."
Các cậu cũng biết là có người ngoài ở đây nữa hả!!!
Bác sĩ Lý lo lắng đến mức muốn lấy khăn tay lau mồ hôi, ánh mắt ông không biết nên đặt vào đâu.
Bốn kẻ này đều là những nhân vật giàu có, quyền thế, chỉ cần liếc mắt là biết ngay, ông biết những kẻ thấp kém như mình không thể đắc tội họ được.
Nếu bị giết người diệt khẩu, vứt xác nơi hoang dã...
Càng nghĩ ông càng hoang mang, nhưng Tống Minh Tễ đã lên tiếng trước bằng giọng điệu cực kỳ ôn hòa: "Vất vả cho ông rồi, theo tôi ra ngoài nhé."
Bác sĩ Lý thở phào nhẹ nhõm, rón rén bước theo sau y.
Sau khi nhận được thuốc thoa và thuốc uống, bác sĩ Lý đang định chuồn êm thì bất ngờ bị Tống Minh Tễ gọi lại.
Mái tóc đen của y bị gió biển thổi tung lên, vài lọn tóc lòa xòa bay bay, ánh mắt như bị cắt vụn thành từng mảnh, đôi đồng tử sâu thẳm, giọng nói nhẹ nhàng.
Y nói: "Mặc dù những năm qua ông vẫn âm thầm liên lạc với họ, nhưng tôi luôn nhắm một bên mắt. Bác sĩ Lý là người thông minh, hẳn biết điều gì nên nói, điều gì không nên nói, nhỉ."
Cơ thể bác sĩ Lý cứng đờ, đối diện với đôi mắt đào hoa hiền hòa vô hại của y, mồ hôi lạnh của ông liên tục túa ra, tay cầm hộp thuốc run lên bần bật.
Ông cứng người không dám gật đầu, cũng không dám lắc đầu, gió biển thổi qua khiến cơ thể đẫm mồ hôi càng thêm lạnh lẽo.
"Trước khi rời đi, tôi còn vài câu hỏi muốn hỏi bác sĩ Lý."
Tống Minh Tễ hạ thấp giọng, âm thanh trầm đến mức gần như bị gió biển thổi tan.
"Với thể trạng như em ấy, liệu có dễ mang thai không?"
...
Hứa Chu lại bị bế đi tắm rửa một lần nữa. Sau mũi tiêm buổi sáng, nhiệt độ cơ thể của em quả nhiên đã giảm xuống, em tỉnh táo hơn rồi.
Thời điểm bàn tay của mấy gã đàn ông chạm vào vùng phía dưới của em, Hứa Chu lập tức vừa khóc vừa la, không ngừng vùng vẫy.
"Em không muốn... Buông em ra!"
Giọng Hứa Chu khàn đặc, em co rúm trong bồn tắm với đôi mắt đỏ hoe.
Làn da trắng ngần ửng hồng, ánh sáng lấp lánh trên mặt nước phản chiếu lên gương mặt em, mái tóc đen ướt sũng rối bời quấn quýt trên bờ vai trắng như tuyết. Khuôn mặt xinh đẹp cũng phủ một lớp ửng hồng quyến rũ...
Ánh đèn sáng trong phòng tắm rơi vào đôi mắt đen láy, long lanh sáng ngời như mặt biển đêm khuya phản chiếu ánh trăng, dâng lên những đợt sóng tình mê hoặc.
Lúc này, dù em chỉ đơn giản là đang hít thở mà thôi, thì cũng bị mấy gã đàn ông cho là đang giở trò quyến rũ!
"Aiz... Đúng là thiếu đụ mà."
Lê Thú nuốt nước bọt, chậm rãi thở ra một hơi nặng nề.
Câu này của gã đã trực tiếp nói lên tâm trạng của tất cả những người đàn ông đang có mặt tại đây.
Đúng là như thế, bé đĩ thõa này quả thật dâm đãng không biết điểm dừng.
"Giữ chặt tay chân em ấy lại."
Lục Thanh Yến bất ngờ lên tiếng, mọi người chưa kịp phản ứng thì đã thấy Hứa Chu cảnh giác co người lại. Bị hành động này kích thích, họ vô thức làm theo.
Làm sao Hứa Chu có thể chống lại được bốn gã đàn ông to lớn này? Thân hình mảnh mai bị ép phải duỗi ra, không còn chút sức để vùng vẫy. Tiếng nức nở càng lúc càng to, em van xin đầy bất lực: "Đừng chạm vào em, đừng... Em không muốn... Ah!"
Làn da trắng ngần mềm mại như ngọc ấm, khi vùng vẫy còn toát ra mùi hương dịu ngọt, cứ uốn éo như vậy khiến máu trong người mấy gã đàn ông dồn hết xuống bụng dưới.
Lục Thanh Yến nhíu mày, đưa ngón tay vào lỗ nhỏ ướt át đỏ hồng. Người đẹp sợ hãi cong người lên, nhưng lại bị bàn tay to lớn ấn xuống nước, "Ngoan nào, chỉ là tắm rửa cho em thôi."
"Còn động đậy nữa là tôi địt em đấy!"
Anh cáu kỉnh cảnh cáo, ngẩng đầu liếc nhìn Hứa Chu.
Người đẹp run rẩy, lập tức ngoan ngoãn nằm im, cơ thể mềm nhũn yếu ớt rên rỉ. Lồn nhỏ non mềm nhạy cảm e sợ đau đớn, ngón tay gã đàn ông khoắng khuấy bên trong, em ngửa đầu nhíu mày rên khẽ, đôi lông mày thanh tú nhíu chặt.
Giang Hạc Giác cúi đầu, đôi mắt màu hổ phách ánh lên tia sáng gợi tình. Mặt hắn đầy vẻ miễn cưỡng, nhưng nụ hôn lại rơi xuống liên tục, "Đồ đĩ thõa."
Đôi môi mỏng của hắn rất xinh đẹp, hắn há miệng ngậm lấy cặp môi ngọt ngào mềm mại của Hứa Chu, mút liếm mạnh bao, bựa lưỡi thọc vào quấn quýt cùng chiếc lưỡi nhỏ mềm mại thơm tho. Tiếng nức nở hòa cùng âm thanh ướt át, trong phòng tắm nóng hầm hập tạo nên bầu không khí cực kỳ mờ ám.
Vào lần đầu tiên của họ, Giang Hạc Giác đã không hôn Hứa Chu. Hắn cảm thấy đồ đĩ thõa này thật đáng ghét, hạ tiện quá đỗi!
Bỏ mặc chồng của mình đi tằng tịu lăng nhăng, trở thành một món đồ chơi ở dưới háng của mấy gã đàn ông!
Sự phản bội của em, những lời đường mật của em.
Sự thật xen cùng dối trá.
Đồ điếm dâm đãng.
"Ah... ưm!"
Đầu lưỡi và khóe môi bị cắn rách, đôi mắt mơ màng của Hứa Chu bỗng mở to, em run rẩy lắc đầu muốn vùng vẫy, nhưng cái gáy bị giữ chặt, mùi tanh trong miệng ngày càng nồng nặc, cơn đau nhói bùng lên.
"Ư ư! Ưm!"
Ngón tay của Lục Thanh Yến bị cái lỗ lồn xiết đến tê dại, anh khẽ nhướng mi, lạnh lùng liếc nhìn hai người.
Lúc này Giang Hạc Giác cũng buông miệng ra, hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn đau đớn nhăn nhó của người đẹp, khẽ cong môi, trong đôi mắt ánh lên nụ cười rạng rỡ có phần bệnh hoạn.
Đầu lưỡi gã đàn ông liếm nhẹ môi, có cả máu của mình, cũng có máu của Hứa Chu, trong miệng là một vị tanh ngọt, hòa quyện trên đầu lưỡi ẩm ướt nóng hổi, trượt xuống cổ họng vào bên trong cơ thể.
Hứa Chu bị hắn nhìn đến nổi cả da gà, em vô thức né sang hướng khác, cũng chính là sà vào lòng Lê Thú để trốn.
Người đẹp sợ hãi run rẩy, yếu ớt thì thầm tên Lê Thú trong tiếng nức nở, con ngươi em đỏ hoe ướt át, đôi môi càng thêm đỏ thắm bởi máu tươi và vết thương bị cắn lúc nãy.
Lê Thú lạnh lùng cất tiếng: "Cắn em ấy làm gì?"
Nghe câu nói có vẻ bảo vệ ấy, Hứa Chu lại dịch gần về phía Lê Thú hơn, đôi mắt long lanh.
Nhìn cái dáng vẻ nhát gan kia xem, nào còn chút khí thế của một kẻ đã từng chơi đùa với bốn gã đàn ông cùng một lúc đâu chứ?
Lục Thanh Yến chế giễu, anh tăng lực độ ngón tay, cảm giác tê dại, mềm nhũn lan tỏa khắp cơ thể! Hứa Chu oằng eo, kêu lên một tiếng ngắn ngủi rồi bật khóc: "Đừng, nhẹ thôi... chồng ơi... đừng bắt nạt em nữa... hu hu..."
Nghe vậy, hai kẻ bên này đang căng thẳng với nhau lại chuyển hướng chú ý.
Giang Hạc Giác nổi điên: "Muốn âu yếm với anh trai ruột thì cút lên giường mà âu yếm! Còn rên rỉ nữa là bọn tôi cùng nhau địt em luôn!"
Hứa Chu nghe xong cực kỳ sợ hãi, đôi mắt đen ướt át tràn đầy vẻ cầu xin.
Một người em còn chịu không nổi, huống chi là hai người cùng lúc.
Lê Thú bị Hứa Chu bám chặt như cọng rơm cứu mạng, lời nói không khỏi thiên vị về phía người đẹp: "Bệnh của em ấy còn chưa khỏi mà cậu đã muốn làm nữa à?"
Lục Thanh Yến liếc nhìn hai người, giọng nói anh thờ ơ, "Tôi chỉ đang làm vệ sinh bình thường cho em ấy thôi, các cậu lại thêm thắt vào."
Thấy bầu không khí căng thẳng giữa ba người càng lúc càng kinh khủng, Tống Minh Tễ lấy khăn tắm, kéo Hứa Chu ra khỏi nước, "Các cậu cứ cãi nhau đi nhé, tôi đưa Chu Chu ra ngoài bôi thuốc."
Nói xong, y bỏ lại ba người.
Tối đó Hứa Chu ngủ cùng với Tống Minh Tễ, một là vì em muốn vậy, hai là vì chỉ có Tống Minh Tễ chưa làm gì em.
Đây là thỏa thuận ngầm giữa bốn người.
Hứa Chu bị hành hạ cả một ngày, giờ đây cơn sốt đã hạ, tất nhiên em cũng biết điều gì đang chờ đợi mình phía trước.
Nếu không phải vì ốm nên được nghỉ ngơi một hai ngày, chắc chắn em sẽ liên tục bị những gã đàn ông đè xuống làm tình, như một cái bồn thịt không hồn không trí.
Hèn hạ, ti tiện.
Cơ thể dần dần sa ngã dưới sự thúc giục của dục vọng, nhưng ý chí cũng vì thế càng thêm phản kháng.
"Giáo sư..."
Hứa Chu thầm thì.
Người đẹp nằm ngoan ngoãn trên giường, mí mỏng ửng hồng, hàng mi ướt át dính vào nhau từng chùm vì nước mắt, đường nét gương mặt xinh đẹp tinh tế như thể nước mắt sẽ trào ra bất cứ lúc nào.
Tống Minh Tễ tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh giường, đưa tay vuốt ve mái tóc đen mềm mại của người đẹp. Hứa Chu giật mình như thể bị hoảng sợ, toàn thân run rẩy nhưng không dám né tránh, chỉ khẽ run lên.
Trên đôi môi đầy đặn của em vẫn còn in hằn dấu răng của những gã đàn ông khác, cổ và vai cũng đầy những dấu hôn của họ.
Bẩn thỉu, nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp.
"Chu Chu."
Giọng nói của gã đàn ông trầm khàn, trong âm điệu ôn hòa thường ngày ẩn chứa một chút nguy hiểm khó nhận ra.
Đôi mắt đào hoa như mặt hồ tĩnh lặng, y nhìn chằm chằm vào Hứa Chu, như ánh trăng long lanh rơi vào đáy mắt, khiến đôi con ngươi trở nên sáng rực.
"Chu Chu đang sợ hãi phải không?"
Bàn tay to lớn chậm rãi vuốt ve làn da trắng nõn mịn màng của người đẹp. Làn da em trắng như ngọc, như tuyết, nhưng lại đầy những vết hôn loang lổ, eo thon mềm mại trắng muốt in hằn những dấu tay sâu đến mức dâm mỹ, đáy lưng ong thắt lại sâu hoắm.
Hứa Chu khẽ chớp hàng mi, bờ vai mảnh khảnh co lại. Em ngắm nhìn gương mặt đẹp đẽ như ngọc khắc của Tống Minh Tễ, lòng dâng trào cảm xúc - Tống Minh Tễ vốn là người dịu dàng và ngoan ngoãn nhất nhỉ.
Dù em có phạm biết bao sai lầm, y vẫn luôn bao dung, cảm xúc ổn định.
Hứa Chu nuốt nước bọt, khẽ nói: "Em... giáo sư, em sợ..."
Đôi mắt em đỏ hoe, giọng nói vẫn còn khàn đặc, không còn mềm mại trong trẻo như trước, nhưng âm thanh khàn khàn ấy lại toát lên vẻ đáng thương lạ thường.
"Vậy nghĩa là..."
Khi Tống Minh Tễ nói những lời này, y cụp hàng mi dài xuống một cách cô đơn, ánh mắt u tối, vẻ mặt như đang đau buồn.
"Chu Chu không muốn làm với tôi sao?"
Hứa Chu nghẹn lời, gần như là không phản ứng kịp.
Em không kìm được mà mở to mắt, ngơ ngác nhìn Tống Minh Tễ.
Hứa Chu nuốt khan, nhẹ nhàng nói: "Không, không phải vậy đâu giáo sư..."
Em cẩn thận quan sát biểu cảm của Tống Minh Tễ, run rẩy nói nhỏ: "Em chỉ là sợ... quá đau, họ hung dữ lắm... Chu Chu thích giáo sư nhất mà."
Khi nói đến mấy từ cuối cùng, chính em cũng run rẩy một cách bất an.
Thích ư?
Lại nữa rồi.
Tống Minh Tễ ngẩng đầu nhìn người đẹp, đôi mắt đào hoa vốn đa tình nay hơi ửng đỏ, như phủ một lớp sương mỏng, trong căn phòng tối mờ khó phân biệt được cảm xúc trong đó.
Y hỏi: "Thật vậy sao? Dù tôi là người đàn ông cuối cùng mà em thích à?"
Nghe những lời này, Hứa Chu cảm thấy gáy mình nổi hết da gà!
Nhưng giọng điệu của Tống Minh Tễ lại vô cùng chân thành, không hề có một chút cứng nhắc hay giả tạo nào cả, hoàn hảo đến mức không thể chê vào đâu được.
Hứa Chu thở phào nhẹ nhõm, em lúng túng gật đầu, nhưng trái tim lại đập càng lúc càng nhanh.
Gã đàn ông khẽ cười, "Vậy, tôi có thể ôm em ngủ không?"
Hứa Chu vui mừng khôn xiết, vui vẻ đồng ý.
Sau khi uống thuốc, em chờ đợi người đàn ông lên giường.
Quả nhiên em đã không nhìn lầm, Tống Minh Tễ là một quý ông chu đáo và lịch thiệp đến mức tột cùng. Dù em có phạm sai lầm, đối phương vẫn luôn giữ thể diện cho cả hai vì tình yêu của y dành cho em.
Đáng tiếc, lớp da giả tạo này sẽ sớm bị gã đàn ông tự tay xé nát một cách tàn nhẫn trong tương lai gần mà thôi!
Tống Minh Tễ khẽ cười, y vươn cánh tay dài ôm lấy người đẹp mềm mại ấm áp vào lòng. Hứa Chu từ khi lên hòn đảo này luôn phập phồng lo sợ, mãi đến bây giờ mới cảm thấy yên bình đôi chút, ngoan ngoãn chui vào lòng gã đàn ông.
Thân hình mềm mại, làn da trắng nõn như tuyết, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại một cách bất an, ướt át quyến rũ, xinh đẹp đến mức khiến người ta muốn nuốt chửng.
Không còn gì ngoan ngoãn và nghe lời hơn thế này nữa rồi.
Một con dâm xinh đáng yêu.
Đầu ngón tay ấm áp của gã đàn ông nhẹ nhàng vén những lọn tóc mai của em ra sau tai. Đôi mắt Tống Minh Tễ cong lên, vẻ mặt dịu dàng như một cơn gió mát làm người ta sảng khoái.
Y vỗ nhẹ lưng người đẹp, mi mắt cụp xuống, dỗ dành bằng giọng trầm thấp: "Ngủ đi, Chu Chu."
Sống mũi Hứa Chu hơi cay, đôi mắt em ướt át, giọng nói ngọt ngào nhỏ nhẹ thủ thỉ: "Giáo sư, anh tốt với em quá."
Tống Minh Tễ chỉ cười không nói.
Hứa Chu dần thả lỏng người, em chìm vào giấc ngủ dưới sự vỗ về của gã đàn ông.
Em mệt mỏi kinh khủng, thân thể vốn yếu ớt lại bị bệnh tật hành hạ hai ngày, đừng nói đến nghỉ ngơi, ngay cả một giấc ngủ ngon lành cũng chưa được nữa.
Làm tình với Hứa Chu cũng có gì hay đâu.
Điều y thực sự muốn, là Hứa Chu phải chủ động cầu xin y.
Đêm khuya.
Trong bóng tối, đôi mắt gã đàn ông hoàn toàn tỉnh táo.
Đầu ngón tay y chậm rãi vén áo của người đẹp lên đến trên ngực, để lộ hoàn toàn cặp vú trắng nõn đẹp đẽ, với hai đầu núm hồng hào, màu sắc xinh yêu muốn chết.
Cặp núm trắng nõn mềm mại đung đưa, khiến người ta muốn cắn nát nó!
Những ngón tay dài thon thô bạo nắn bóp cặp vú trắng mịn quyến rũ kia, lực đạo mạnh đến nỗi hai đầu vú hồng hào lập tức bị bóp đến đỏ ửng, Hứa Chu nhíu mày rên rỉ.
Gương mặt đẹp trai như tiên giáng trần của gã đàn ông nửa ẩn trong bóng tối, khóe môi cong lên thành nụ cười, ánh mắt sâu thẳm.
Chu Chu thật là dễ lừa, cứ ngoan ngoãn uống thuốc mà lại chẳng hỏi đó là thuốc gì sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro