Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🎀Chương 3: Mở Ra Nội Tâm


Thẩm Quỳnh Anh hơi nhếch khóe môi, đẩy cửa ra, bước về phía Hạ Bích đang ôm bó hoa hồng.

Đúng vậy, mặc dù cô có tính cách lãnh đạm, thanh tao, nhưng khi đối mặt với người theo đuổi suốt bốn năm, ôn tồn nhã nhặn, cô cũng dần dần mềm lòng.

Hạ Bích là một quản lý cấp cao trong xí nghiệp, người cũng như tên, mười phần nhã nhặn, ôn nhu. Từ bốn năm trước, trong một chuyến du lịch ngắn, họ tình cờ gặp gỡ nhau, anh bắt đầu theo đuổi cô một cách lặng lẽ nhưng lại rất kiên trì, mưa dầm thấm lâu, khi phát giác cô lạnh lùng kháng cự, anh không giống 90% người khác bị cô 'bảo thủ' làm cho lùi bước, vẫn kiên trì theo đuổi, cũng quan tâm mà thả chậm tiết tấu, dần dần kéo gần khoảng cách với cô, ai có thể tin được, 'cặp đôi' này mập mờ suốt bốn năm là hôm qua mới xác định mối quan hệ. Hai người thậm chí còn chưa nắm tay được mấy lần.

Đối mặt với người theo đuổi quan tâm, kiên nhẫn, và ôn nhu như thế này, cho dù là Thẩm Quỳnh Anh có trái tim sắt đá, cũng khó mà không rung động. Đúng vậy, điều này không liên quan đến tiền tài. Thẩm Quỳnh Anh là một người thực sự thanh cao, có lẽ do được hun đúc từ gia đình, cô hoàn toàn không bận tâm đến tiền bạc. Ôn nhu chính là con đường duy nhất chạm đến nội tâm của cô.

Hạ Bích chống tay lên khung cửa xe, nhìn cô ôm bó hoa rồi cẩn thận thắt chặt dây an toàn cho Thẩm Quỳnh Anh, lúc này, anh mới vòng về chỗ ghế lái, lái xe đến nhà hàng xoay tròn đã đặt trước.
  

Cho dù đang lái xe, anh vẫn duy trì tốc độ đồng đều, tiến lên êm ái và phanh lại nhẹ nhàng, không để bạn gái mình cảm nhận dù chỉ một chút khó chịu do say xe.

Thật là một người bạn trai chu đáo!

Thẩm Quỳnh Anh ngồi ở chỗ gần cửa sổ, đưa mắt nhìn quanh. Ngoài cửa sổ là cảnh biển của thành phố Vân Đài, trong nhà hàng có một cây đàn piano trắng. Ánh mắt cô hơi dừng lại trên đó, rồi nhanh chóng quay về bàn ăn trước mặt,"Anh bao trọn nơi này à?" Chỗ này bình thường dù không đến mức kín chỗ, nhưng cũng luôn có tốp năm tốp ba khách.

Hạ Bích mỉm cười, "Đúng vậy, anh cảm thấy những lời anh muốn nói với em hôm nay có chút đặc biệt."Ánh mắt của anh tràn đầy nhu tình mật ý, như muốn hóa thành thực chất và chảy xuống, "Hôm qua vội quá, em đồng ý kết giao với anh, anh không biết vui mừng đến mức nào, Anh Anh..." Tay của anh di chuyển, tựa hồ muốn nắm lấy tay Thẩm Quỳnh Anh."

Thẩm Quỳnh Anh có đôi tay rất đẹp, thon dài và trắng nõn, từng ngón như được tỉ mỉ tạo hình từ ngọc.

Cô rút tay lại, mân mê bó hoa hồng, "Vậy nên hôm nay anh không tặng em hoa bách hợp, mà lại là hoa hồng sao?"

Hạ Bích hơi mất mát rút tay lại, nghe vậy, ánh mắt tối sầm, kiên định nhìn Thẩm Quỳnh Anh." "Anh thấy chỉ có hoa hồng mới có thể biểu đạt tâm tình của anh lúc này. Anh Anh, anh biết em còn bài xích anh, nhưng anh... anh có thể đợi."

Thẩm Quỳnh Anh im lặng một lúc, rồi nói: "Kỳ thật anh không cần... Cuộc sống có mấy cái bốn năm, em cảm thấy có thể là do em thiếu thốn tình cảm hoặc là... lãnh cảm, em thật sự không biết lúc nào mới có thể hoàn toàn tiếp nhận đoạn tình cảm này. Em cảm thấy..." Ngắn ngủi xoắn xuýt do dự, cô quả quyết nói: "Anh vẫn là đừng chờ em, có lẽ mười năm, tám năm cũng chưa biết. Hiện tại, em thật sự không nghĩ kết hôn."

Hạ Bích giống như bị cô dọa sửng sốt, "Không được! Anh Anh, em vừa đáp ứng anh mà giờ lại muốn chia tay sao?" Anh ta vội vã quên đi sự 'bảo thủ' của Thẩm Quỳnh Anh, hai tay vội vàng nắm lấy tay cô."Em lo anh sẽ không chấp nhận con của em sao? Em yên tâm, anh sẽ coi con của em như con ruột. Còn về sau, nếu em muốn có thêm con, chúng ta có thể sinh thêm một đứa. Nếu em không thích trẻ con, chúng ta cũng có thể không sinh."

Tay anh ta vì vội vàng mà rối loạn, vuốt ve ngón tay Thẩm Quỳnh Anh, "Xin lỗi, xin lỗi, anh muốn nói với em, anh hiểu rõ mọi thứ về em, anh có thể chấp nhận hết thảy, em đừng lo lắng gì."

Thẩm Quỳnh Anh cố nén cảm giác nổi da gà trên ngón tay, rồi rút tay lại, "Không sao đâu, nếu anh không muốn chia tay thì cứ tiếp tục đi." Cô cảm thấy Hạ Bích trước mắt có chút đáng thương, không khỏi thốt lên: "Kỳ thật em...em không phải cố ý trêu đùa tình cảm của anh đâu, anh có lẽ không biết, em trước kia..."Cô nghĩ thầm, vậy thì nói cho anh ta biết đi, cũng không phải cỏ cây, ai có thể vô tình. Bốn năm qua, cô đã đủ tin tưởng vào nhân phẩm của Hạ Bích, dù chia tay, họ vẫn có thể làm bạn, mà không cần lo lắng anh ta sẽ xem thường cô, đi công khai bí mật của cô.

Hạ Bích lại vô cùng chu đáo ngắt lời cô lại, "Anh Anh, anh không cần biết quá khứ của em như thế nào, nếu đã là quá khứ thì cứ để cho nó qua đi. Anh biết làm mẹ đơn thân khó khăn đến nhường nào, anh cũng hiểu em có thể đã gặp phải chuyện không hay, mới không còn giữ liên lạc với gia đình. Nhưng dù là gì đi nữa, đó cũng là quá khứ của em. Nếu em đã buông bỏ, anh sẽ không đi làm tổn thương vết sẹo cũ của em. Anh chỉ hy vọng, em cho anh cơ hội băng bó lại vết thương cho em, cùng em chậm rãi khép lại quá khứ."

Thẩm Quỳnh Anh bị sự ôn nhu của anh làm rơi nước mắt, mỉm cười nhìn về phía anh, "Cảm ơn anh, Hạ Bích. Bốn năm qua, cảm ơn vì đã có anh ở bên." Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh biển mênh mông, những chiếc phà lần lượt qua lại, mang theo nhịp điệu chậm rãi của đêm tối, tự do và lãng đãng.

Cô nghĩ, có lẽ đã đến lúc để mở lòng, nhìn về phía trước. Cuộc đời có bao nhiêu cái bốn năm? Cô đã sống uổng phí mất bốn cái bốn năm rồi, không thể tiếp tục giống như cái xác không hồn nữa.

Khi cô quay đầu lại, ánh mắt đã tràn ngập kiên định, nâng cao ly rượu, chạm nhẹ với Hạ Bích, từ từ uống một ngụm. Rượu đỏ làm người hơi say, như tâm trạng cô lúc này, rộng mở và trong sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro