Chương 36: Có phải em không muốn để tôi làm em phải không! (H)
Sướng.
Trong đầu hắn bây giờ chỉ có một chữ này, sảng khoái mà thở dài một tiếng thật sâu.
Muốn thao lộng cô! Muốn tất cả mọi thứ của cô đều thuộc về hắn!
Cúc huyệt bị xé rách làm cô mất đi hoàn toàn lý trí, những khoái cảm tình dục đó cũng hoàn toàn biến mất.
"A... Đau a!" Cô khóc khóc lớn, ruột gan như đứt từng khúc, nhưng mấy tiếng la đó không làm thức tỉnh bất kỳ chút lý trí nào của hắn.
Hắn giống như là điên rồi, những vết máu tươi hỗn loạn, xỏ xuyên qua cô, thao lộng cô, tới tới lui lui ra ra vào vào, nhìn chằm chằm những vết máu đó làm hắn nổi điên, mất đi lý trí.
Lâm Ấm quỳ rạp xuống mặt đất, đã hoàn toàn không còn bất kỳ chút dục vọng nào, cả người của cô đang gào thét, sự đau đớn ở các đầu ngón tay đổi lại va chạm càng mãnh liệt.
Đau quá, thật sự đau quá.
Đau đến không nói lên lời, cô chỉ có thể bất lực mở miệng, nước mắt lưng tròng.
Hắn hoàn toàn không quan tâm cô có sướng hay là không, hắn chỉ nghĩ đến bản thân hắn, giống như loài động vật chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới, chỉ cần bản thân hắn sung sướng, hắn sẽ không quan tâm đến bất kỳ ai khác!
Loại cảm giác đau đến tận cùng này, làm cô chết lặng liên tục.
Trong cúc huyệt chảy ra càng lúc càng nhiều máu tươi, hắn lại càng lúc càng coi cúc huyệt như âm đạo mà ra ra vào vào.
Thứ đồ vật kia vừa thô vừa dài, rốt cuộc không thể tưởng tượng làm sao nó có thể nhét vào. .
"Đau... Chủ nhân, đau... Thật sự đau quá, cầu xin người dừng lại đi...." Thanh âm khàn khàn của cô cất lên xin tha.
Vô dụng.
Biết rõ là vô dụng nhưng vẫn muốn nói, biết rõ là không thể kích thích bất kỳ sự động tâm nào của hắn nhưng mà cô vẫn ôm mộng ảo tưởng xin tha với hắn.
Hắn rõ ràng sẽ không bỏ qua cho cô!
"Đau a!" Tiếng kêu như xé rách cổ họng của cô phát ra, nước mắt che kín cả khuôn mặt.
Hà Trạch Thành hốc mắt đỏ lên, đang va chạm hung hãn , nghe đến âm thanh chói tai này làm hắn chợt ngừng lại.
Đập vào mắt hắn là cúc huyệt đã chảy đầy máu tươi, là côn thịt của hắn đã dính máu tươi, toàn bộ đã biến thành màu đỏ nâu.
Lâm Ấm vô lực quỳ rạp trên mặt đất, run rẩy toàn thân.
Đau đớn ở cổ chân căn bản không thấm vào đâu, tất cả thần kinh đau đớn của cô đều tập trung vào cúc huyệt rồi.
Thấy hắn ngừng lại, Lâm Ấm khóc không thành tiếng quay đầu nhìn hắn, "Đau..."
Nhưng mà đáp lại cô chỉ là gương mặt lạnh nhạt như băng, không có một chút tình cảm nào, biểu tình giống như đang nhìn một súc vật.
Cô nắm chặt tay, cô biết mình xong rồi.
Cô không nên kêu... Không nên!
Máu tươi chảy ra như không biết điểm dừng, hắn dùng sức bẻ mông cô ra, như là muốn nhìn cái gì đó bên trong.
"Vì sao lại chảy máu!" Hắn cắn răng, giống như là hận không thể chui vào bụng của cô.
Hắn đột nhiên túm lấy tóc cô, Lâm Ấm ngẩng cổ lên, không phát ra được âm thanh nào.
" Em nói cho tôi biết, tại sao nó lại chảy máu?" Hắn nộ khí đằng đằng nhìn cô, giống như đang trách cứ đồ vật của hắn bị cô làm hỏng.
Vì cái gì...
Lâm Ấm nước mắt không ngừng rơi.
Vì cái gì không phải trong lòng hắn là người rõ nhất hay sao?
"Em có phải vẫn không muốn để tôi làm em!" Hắn vừa hung dữ lại vừa phẫn nộ. "Em có phải không muốn để tôi làm hay không? Em không cho tôi làm? Em dựa vào đâu mà không cho tôi làm! Em là của tôi!"
Cô cảm thấy thật buồn cười, rõ ràng là do hắn mà chỗ đó mới bị rách, vì sao lại hỏi cô vấn đề này.
Hắn là một tên cực đoan, một tên điên cực đoan.
"Tôi... Không phải khô g cho người làm." Cô sợ hão, run rẩy mà nói ra câu này, mới phát hiện không đúng. "Nô lệ.... Không phải không muốn cho chủ nhân thao."
Đúng vậy, theo như lời nói của hắn, tất cả đều theo lời nói của hắn.
Dù sao thì hắn cũng sẽ không bỏ qua cho cô.
Vậy thì cô còn đang mong chờ điều gì xa xôi cơ chứ? Xa xôi.... Bản thân bị hắn làm chết sao?
Hà Trạch Thành nổi cơn điên, không ai có thể ngăn cản.
Hắn giống như người điên, một khi vi phạm ý nguyện của hắn, hắn sẽ không màng tất cả mà xé rách, chiếm đoạt lấy, giống như một con sói hoang dã.
Mà người vi phạm ý nguyện của hắn, là cô.
"A." Nụ cười của hắn thật đáng sợ, thật lạnh lẽo, "Không muốn cho tôi làm em thì tôi liền làm em! Làm em đến khi không chảy máu nữa, cũng không dám không cho tôi làm nữa mới thôi."
Hắn đứng dậy túm lấy một cánh tay của cô, trực tiếp kéo ra bên ngoài.
Cô không còn bất kỳ sức lực gì, cho dù hai chân chạm đất, cô ngoại trừ cảm giác đau đớn cũng không cảm nhận được gì, toàn bộ cơ thể giống như bị một cánh tay của hắn nhấc lên.
Vì cái gì không cho cô chảy máu.
Cái này không phải do hắn tạo thành hay sao?
Lâm Ấm cũng nghĩ không ra, vì sao do hắn tạo ra, cuối cùng lại tạo áp lực nên trên người cô.
Nóng quá...
Một cỗ khô nóng trong cơ thể lại nổi lên, ở trên ngực cô, ở đầu vú sưng to, đau quá, nóng quá.
Phải bị hắn thao đến chết sao?
Cô bị hắn một đường kéo đến trong phòng dạy dỗ, cơ thể run rẩy không kiểm soát.
Hà Trạch Thành đem nàng đột nhiên ném đi vào, nàng ngã ở trên mặt đất, không chút nào thương tiếc.
Chỉ thấy hắn đóng cửa lại, tia sáng cuối cùng chiếu thẳng vào ánh mắt hắn, dữ tợn, tàn bạo.
Cửa, bị đóng lại.
Ánh sáng, không còn.
Editor: sacnu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro