Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32: Cô là của hắn

Đâm mười mấy cái, tinh dịch đặc sệt của hắn bắn vào miệng cô, "Ăn sạch sẽ cho tôi, một giọt cũng không được để xót." Ngữ khí của hắn không mấy thân thiện. 

Cho dù hắn không nói, Lâm Ấm cũng không dám để rơi ra một giọt, hắn đã rất tức giận, có thể lập tức đem cô lộng chết.

“Liếm sạch sẽ!” Hắn đem côn thịt dữ tợn một lần nữa để lên bên miệng cô. 

"Vâng… Vâng chủ nhân.” Lâm Ấm nắm chặt khăn trải giường dưới thân, nhịn nước mắt vào trong giúp hắn liếm láp, phát ra âm thanh mê người. 

Hà Trạch Thành quỳ gối dưới thân cô, nâng một chân của cô lên, khoé miệng giương lên một nụ cười trào phúng , “Chuẩn bị tốt chưa? Đừng có gấp, tôi cho em rất nhiều, thao đến khi em không dám chạy mới thôi."

Lâm Ấm đánh cái rùng mình, “Chủ nhân… Nô lệ không dám chạy…” Có thể buông tha cho cô hay không.

Không nhận được lời đâp lại của hắn, mà chỉ là đau đớn truyền đến từ hạ thân. 

“A!”

Hoa huyệt khô khốc không có dịch nhờn bôi trơn, ngay cả tinh dịch cũ trong đó cũng đã cạn khô, côn thịt sưng to của hắn hung hăng mà nhét vào, không màng Lâm Ấm kêu to, cũng không màng hạ thân của cô có phải bị xé rách hay không. 

Việc hắn phải làm chỉ có một, đó chính là hung hăng mà thọc vào. 

“Đau… Đau a! Cầu xin người nhẹ một chút… Đau tôi đau!” Cô khóc thút thít, cầu xin hắn, cô muốn bắt lấy cánh tay của hắn nhưng cánh tay đã bị dây xích buộc lại làm thế nào cũng không với tới. 

Vô dụng, cái gì cũng không làm được, chỉ là có một ánh mắt tràn đầy tức giận vẫn luôn gắt gao ngóng nhìn cô. 

Cô hiện tại chính là người tàn tật, người tàn tất đã mất đi hai chân làm sao có thể phản kháng, cô chỉ có thể chết trong căn phòng này, căn bản không thể ra ngoài.

“Chủ nhân nô lệ cầu xin người nhẹ một chút! Nô lệ cầu xin người!” Cầu xin hắn, chỉ có thể cầu xin hắn, điều duy nhất cô có thể làm chính là nói. 

Không có bất kỳ thương tiếc nào, hắn đem toàn bộ dương dữ tợn to lớn hoàn toàn nhét vào trong cơ thể cô. 

Dưới thân bỗng nhiên có bôi trơn, Hà Trạch Thành cúi đầu nhìn lại, phát hiện bên dưới có máu đỏ tươi, là khi hắn cưỡng chết nhét phân thân vào mới làm hạ thân của cô bị xé rách.

Con ngươi sâu thẳm ngóng nhìn dòng máu kia hồi lâu, khoé miệng hắn thế nhưng lại giương lên một nụ cười nhạo, vẫn ác độc dùng sức đảo lộng đi vào. 

“A!” Lâm Ấm thét một tiếng chói tai.

Đau, thật sự quá đau, đau quá!

Khoé mắt cô lập loè nước mắt, muốn xin tha, nhưng bỗng nhiên hắn lại tăng thêm lực đạo dưới thân, bắt đầu thâm nhập tử cung cô.

Không có bôi trơn, hắn mỗi một lần tiến vào đối với cô mà nói đều là xé rách đến đau đớn, chỉ có máu mới đem đến cho cô một chút nhẹ nhàng. 

"Chủ nhân… Chủ nhân đau quá… Nô lệ đau quá!” Cô ngẩng cô lên, thống khổ kêu thảm. 

Hà Trạch Thành tát một cái vú lên trên vú cô, "Nói dễ nghe một chút cho lão tử! Phải kêu như thế nào đều đã quên rồi sao? Có phải cảm thấy bản thân mình có thể chạy ra ngoài là có thể thoát khỏi tôi? Tôi nói cho em biết, cả đời này em chỉ có thể ở dưới thân tôi cầu hoan."

Chỗ nào cũng không thể đi, chỉ có thể bị hắn thao. 

“Đau quá… Nô lệ đau quá! Cầu xin người chủ nhân, nô lệ sai rồi, nô lệ không dám chạy, tôi thật sự không dám chạy, cầu xin người nhẹ chút!”

Cô sai rồi, cô không nên chạy, biết rõ sẽ bị bắt trở lại sẽ phải nhận cái hậu quả này, vì sao cô còn muốn chạy. 

Hà Trạch Thành khóe miệng tươi cười, nâng cao hai cái đùi của cô lên, một bàn tay bắt lấy vú cô, bóp ra sữa từ bên trong, đôi mắt đỏ lên dùng sức đâm cô.

Phần bụng gầy yếu đã bị căng đến biến dạng, giống như là một tác phẩm nghệ thuật, vĩnh viễn muốn chôn ở trong cơ thể cô. 

Lâm Ấm ở dưới thân hắn rên rỉ, muốn nói xin tha nhưng lại nói không nên lời. 

Loại cảm giác này làm Hà Trạch Thành bắt đầu xao động, hắn muốn cho cô sảng khoái để cô không rời khỏi hắn nữa, cách xa hắn liền không sống nổi. 

Hà Trạch Thành cởi bỏ dây xích trên tay cô, lật người cô lại, để hai chân cô quỳ gối trên giường, cho dù chân bì què cô vẫn có thể quỳ bò. 

Bàn tay to của hắn dùng trên cái mông trắng nõn của cô, lấy mắt thường có thể thấy tốc độ xuất hiện những vết đỏ đáng thương. 

Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy cúc huyệt cô, lộ ra nụ cười tàn nhẫn.

Lâm Ấm bị bắt quỳ gối trên giường, không cảm giác được một chút tri giác nào từ chân truyền đến. 

Cô hoàn toàn xong rồi, chân cô thật sự đã không còn. 

Không đợi cô suy nghĩ nhiều, ngón tay bỗng nhiên chọc chọc vào cúc huyệt cô, một cỗ cảm giác khó chịu cùng trướng đau xuất hiện. 

Tựa hồ như biết hắn muốn làm cái gì, Lâm Ấm hoàn toàn luống cuống.

“Không cần chủ nhân! Không cần động nơi đó! Cầu xin người không cần, làm cái gì cũng được người không cần động vào chỗ đó!”

Không có cách nào mà nghĩ đến kết quả khi bị hắn cắm vào chỗ đó, nhất định sẽ rất đau, sẽ đem cô chọc thủng. 

Hà Trạch Thành túm lấy tóc cô, ở bên tai cô nói lời lạnh nhạt, "Em càng nói như vậy, tôi càng muốn động! Tất cả mọi thứ trên người em đều là của tôi, em không có quyền lợi phản kháng!"

Đều là của hắn, toàn bộ đều là của hắn, cho dù là chính bản thân cô cũng không thể tùy ý chạm vào cơ thể của cô. 

Editor: sacnu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro