Chương 30: Cầm tù.
“Đừng giết tôi! Không cần! Tôi biết sai rồi! Cầu xin cậu không cần!” Lâm Ấm thét chói tai, hoảng sợ, trái tim cuồng loạn nhảy dựng lên.
Cô sẽ bị giết chết!
Cô tuyệt đối sẽ bị giết chết!
Sẽ bị hắn hung hăng thao chết;
Hà Trạch Thành nhấc cô lên, mổh tay túm lấy tóc cô, tức giận đến phát run, tới gần gương mặt trắng bệch của cô.
“Không phải chạy sao? Không phải em rất có năng lực sao? Hửm? Có bản lĩnh thì chạy thử cho tôi xem!"
Hắn gầm nhẹ làm cả thể xác và tinh thần của cô đều lạnh lẽo, cô có thể cảm nhận được ngày chết của mình, sự hãi làm hàm răng của cô run cập cập, hoàn toàn xem nhẹ đau đớn truyền đến từ da đầu.
“Hà Trạch Thành!” Tào Ninh Phong tức giận kêu lên, tiến lên giữ chặt cánh tay hắn, “Cậu muốn làm gì? Cậu buông cô ấy ra đi! Đây là thái độ mà cậu đối xử với một nữ sinh sao?"
Hà Trạch Thành trào phúng nhìn về phía hắn, ném tay hắn ra, bàn tay to bóp lấy cổ Lâm Ấm, hung hăng bẻ cằm cô để cô đối diện với Tào Ninh Phong.
“Nhìn thấy không, có người còn quan tâm em nha, mau, nói cho cậu ta biết chúng ta là quan hệ gì?"
Lâm Ấm gắt gao túm chặt bàn tay hắn, một cảm giác tuyệt vọng hít thở không thông thăng lên, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
“Nói a!” Ánh mắt bạo nộ của hắn hung hăng mà trừng mắt cô, giống như muốn đem cô chém thành nghìn mảnh.
Tào Ninh Phong trước mặt khó tin nhìn bọn họ, đối vớu Hà Trạch Thành lại càng nhiều khó hiểu và khủng hoảng.
“Em không nói đúng không! Vậy có muốn tôi nói hay không?" Hắn ở bên tai cô trầm thấp nói, "Cởi quần áo của em xuống cho hắn nhìn xem, bên trong che giấu đều là thứ tốt của tôi, những cái bảo bối đó còn chưa có rửa sạch đi?"
Giọng nói ma quỷ vang lên bên tai cô, Lâm Ấm khóc thút thít lắc đầu.
Không cần! Cô không muốn bị nhìn thấy!
Cô còn muốn giữ lại một chút tôn nghiêm! Không muốn bị người khác nhìn thấy!
"Tôi cho em cơ hội cuối cùng, em nói hay không?" Hắn hoàn toàn không kiên nhẫn, hận không thể giải quyết cô ngay tại chỗ này! Để cô nếm thử tư vị đau lòng của mình.
"Tôi… Nói…” Cô bắt đầu run run rẩy rẩy thấp giọng khóc thút thít, nhìn biểu tình nghi hoặc cùng sốt ruột của Tào Ninh Phong , "Thật… Thật xin lỗi, không làm phiền cậu, chúng ta đang ở cùng một chỗ…”
Tào Ninh Phong không thể tưởng tượng, “Không phải, Hà Trạch Thành!” Hắn quay đầu nhìn Hà Trạch Thành, "Cậu điên rồi sao! Vì sao lại đối xử với cô ấy như vậy?"
Đá cô, kéo cô, véo cô, uy hiếp cô, tất cả đều là hắn tận mắt nhìn thấy, cảm thấy hắn như một tên điên không rõ đầu đuôi.
Hà Trạch Thành nhìn hắn cười lạnh, "Mẹ nó, cậu là cái thá gì, quản được tôi sao? Nữ nhân của lão tử muốn đối đãi như thế nào là việc của tôi! Nghĩ đến việc cậu giúp bắt cô ấy lại, tôi sẽ không so đo nhiều với cậu."
Hắn quay đầu nhìn về phía gương mặt nhợt nhạt tràn ngập sự sợ hãi, khoé miệng nhếch lên nụ cười khủng bố, “Về nhà rồi nói! Tôi sẽ đánh gãy chân em! Dám chạy trốn, liền phải nhận lấy hậu quả, biết không?”
Lâm Ấm toàn thân lạnh băng, không hề có sức lực, chỉ có thể trừng lớn cặp mắt hoảng sợ, bị hắn khiêng trên vai.
Tào Ninh Phong muốn đuổi theo, nhưng mà hai chân giống như bị đóng đinh, vừa muốn động nhưng lại không thể động.
Hắn triệt để không thể hiểu được, cái này căn bản là không phải Hà Trạch Thành mà hắn quen biết!
Hắn giống như đã làm sai cái gì, là thật sự làm sai.
Hắn không nên gọi điện thoại cho Hà Trạch Thành.
——
Lâm Ấm bị đẩy ngã xuống giường, cho dù là giường có mềm mại cũng làm cô chấn động đến phát ngốc.
Thân hình của hắn bao phủ lên người cô, ' roẹt ——', hắn dùng sức xé rách quần áo trên người cô xuống.
Hai mắt bạo nộ của hắn làm cô sợ hãi, cô muốn xin tha nhưng lại nói không nên lời.
Bộ quần áo che dấu cơ thể dơ bẩn của cô bị hắn xé tan thành rác rưởi, ném xuống đất, tất cả tôn nghiêm còn lại của cô cũng tựa như rác rưởi bị hắn xé nát vứt xuống đất.
Hắn ức hiếp đè lên, khuôn mặt dữ tợn tràn ngập phẫn nộ căm tức nhìn cô "Chuẩn bị sẵn sàng chưa? Hửm?"
Lâm Ấm run rẩy cơ thể, từ trong cổ họng phát ra một tiếng nói hoảng sợ nhỏ, "Thật xin lỗi… Thật xin lỗi tôi sai rồi… Thật xin lỗi…”
Cô sẽ không chạy, cầu xin hắn đừng giết cô, không cần!
Hắn quỳ gối trên giường, bàn tay to từ đùi đi xuống dưới cổ chân cô, ở trên cao nhìn xuống.
“Chỉ có chặt đứt hai chân của em, em mới không chạy phải không?"
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng bao nhiêu, nội tâm của cô sẽ càng sợ hãi bấy nhiêu.
“Không phải! Không phải không muốn! Tôi sẽ không chạy! Cậu không cần làm vậy với tôi!" Cô đã cảm nhận được bàn tay kia đã dần dần phát lực.
Cô không hề nghi ngờ một chút nào về việc hắn có thật sự bẻ gãy hai chân cô không.
“Cầu xin cậu! Nô lệ xin chủ nhân, nô lệ sẽ không chạy! Nô lệ thật sự sẽ không chạy, biết sai rồi, nô lệ biết sai rồi không muốn không muốn không cần…”
Lâm Ấm điên cuồng lắc đầu, trơ mắt nhìn tay hắn dùng sức, dùng sức, lại dùng lực, cổ chân truyền đến đau đớn, kịch liệt đau đớn từng chút tăng lên, kích thích dây thần kinh của cô.
“Không cần nô lệ cầu xin người!” Lâm Ấm xé vỡ cổ họng thét chói tai, bắt lấy tay hắn, trên gương mặt bạo không hề có một từ nhân từ.
Hắn chỉ có một mục đích, cầm tù cô! Vĩnh viễn cầm tù!
' ca '
Một tiếng thanh thúy như vậy, Lâm Ấm đau đớn không cách nào phát ra tiếng, há to miệng, khuôn mặt thống khổ, mồ hôi đầy đầu, sắc mặt tái nhợt.
Hà Trạch Thành bỗng nhiên lại cười, ném xuống một con rối bị gãy cổ chân, giọng nói ma quỷ lại truyển đến.
“Đừng nóng vội, vẫn còn một con."
Editor: sacnu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro