Chương 29: Không cần giết cô.
Hắn a một tiếng, vẫn ở đang kỳ quái, đôi mắt lá liễu tràn ngập khó hiểu.
“Ba ngày!” Lâm Ấm cấp bách trừng lớn mắt, “Không hai ngày!”
Chỉ cần hai ngày là được, cô nhất thiết phải thoát khỏi sự truy đuổi của Hà Trạch Thành, chỉ cần hai ngày! Cô liên hệ với cha mẹ cô, đưa cô cách xa khỏi nơi này, không bao giờ quay trở lại!
Thấy hắn còn chuẩn bị nói tiếp, Lâm Ấm thống khổ vỗ tay, “Làm ơn cậu! Một ngày, chỉ cần một ngày thôi cũng được! Cầu xin cậu giúp tôi, tôi thật sự đã cùng đường rồi! Cầu xin cậu!”
Bộ dáng sốt ruột của cô, bất kể là ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy đau lòng.
“Được, tôi giúp cậu!” Tào Ninh Phong gật đầu, tuy rằng khả năng có chút phiền phức, nhưng mà hắn không nhìn được bộ dáng nữ sinh hèn mọn cầu xin hắn như vậy, bộ dáng làm chua xót lòng người.
“Cảm ơn cảm ơn!” Lâm Ấm thở lỏng một hơi, cái cảm giác muốn chết đi sống lại này thật sự làm cô muốn khóc.
Vẫn còn người tốt! Vẫn có thể thoát khỏi ma trảo của hắn! Chỉ cần có thể thoát khỏi hắn, cô làm cái gì cũng được.
Chỉ cần không phải hắn, cô đi đâu cũng được.
Tào Ninh Phong giơ điện thoại lêm lên, “Tooi gọi một chiếc xe xong chúng ta liền có thể đo, được chứ?"
Lâm Ấm gật đầu như giã tỏi, “Có thể… Có thể!”
Nhanh lên, cô đã gấp đến không chờ nổi nữa rồi, không cần ở chỗ này, cô rất sợ hãi!
Tào Ninh Phong nhìn cô cười cười, chỉ tay cô, “Nhưng mà trước tiên cậu phải buông tôi ra trước, tôi mới có thể gọi điện được."
Vừa rồi tay cô vẫn gắt gao bâm lấy tay hắn, Lâm Ấm nhanh chóng buông lỏng tay, cúi đầu xin lỗi.
"Thật xin lỗi thật xin lỗi… Tôi quá khẩn trương, thật xin lỗi!”
Tào Ninh Phong không rõ cô đang khẩn trương cái gì, hoặc là đã gặp qua chuyện gì, nhưng nhìn thấy bộ dáng khủng hoảng với sợ hãi của cô, đại khái cũng đã chịu một loại đả kích lớn.
Cũng chỉ có lý do này mới có thể thuyết phục bản thân hắn giúp cô bây giờ.
Hắn cầm điện thoại đi tới đường cái bên cạnh, Lâm Ấm ngồi xổm ở công viên, dựa vào vành đai xanh mới có thể cho cô một chút cảm giác an toàn, cây cối ở phía trên có thể che dấu đi cơ thể của cô.
Phảng phất như vậy, Hà Trạch Thành mới không tìm được cô.
Chẳng qua bao lâu, Tào Ninh Phong đã quay lại đây, nửa ngồi xổm nói với cô, “Không cần lo lắng, một chút nữa xe sẽ đến, bây giờ cậu đã an toàn rồi."
Lâm Ấm gật đầu, cánh tay cùng hai chân rõ ràng vẫn đang run run.
Tào Ninh Phong ngồi xuống cách cô, giọng nói nhu hoà vô cùng.
“Có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Chân của cậu có bị thương không? Ngoại trừ việc cho cậu ở nhờ, tôi còn có thể giúp gì cho cậu không?"
Lâm Ấm lắc đầu.
Trừ bỏ việc này, hắn không giúp được cô chuyện gì nữa cả.
Tào Ninh Phong thở dài, “Nếu không muốn nói vậy quên đi, tôi không ép cậu."
Những lời này làm Lâm Ấm cảm thấy thật ấm áp, cậu ta cùng Hà Trạch Thành hoàn toàn không giống nhau, điển hình chính là nhân cách hoàn toàn trái ngược.
Hắn chỉ biết cưỡng ép cô, cưỡng ép cô làm tất cả những chuyện mà cô không hề muốn làm.
Thật đáng sợ, cô không bao giờ muốn quay lại đó.
Lâm Ấm vùi đầu vào đầu gối, Tào Ninh Phong bất đắc dĩ nhìn cô, chỉ mong không phải là chịu đả kích quá lớn mới tốt, bộ dáng này của cô không bằng báo cảnh sát còn tốt hơn một chút.
Nhưng cô muốn nói, phỏng chừng báo cảnh sát cũng không được đi.
Không biết qua bao lâu, phía sau Tào Ninh truyền đến tiếng bước chân, hắn quay đầu nhìn lại, cười với Lâm Ấm nói, “Người tới rồi, chúng ta đi thôi!”
Lâm Ấm hít hít cái mũi, ngẩng đầu, đối diện với một đôi đồng tử âm lãnh.
Trong phút chốc, cơ thể cô lạnh toát, giống như bị rơi vào đáy vực sâu, cảm giác sợ hãi rét lạnh chưa bao giờ có.
Tào Ninh Phong đứng lên cười với hắn, "Làm phiền cậu quá Trạch Thành, nhà tôi thật sự có chút không tiện, nghĩ đến Dương lão sư nói cậu quen biết với Lâm Ấm, cho nên tôi liền nghĩ đến cậu, cô ấy..."
“Không cần phải nói.” Giọng nói của hắn trầm thấp, ánh mắt lạnh lẽo như băng làm người ta không cảm nhận được một chút ấm ap nào.
Hà Trạch Thành nhấc chân bước qua, từng bước chân một đi về phía cô.
Tào Ninh Phong cảm thấy có chút kỳ quái, hôm nay hắn hình như có chút không thích hợp, trên mặt trầm mặc không có vẻ tươi cười, thậm chỉ như là đang ẩn nhẫn lửa giận.
Hắn là lần đầu nhìn thấy vẻ mặt này.
“Lâm Ấm…” Hắn quay đầu lại, thấy cô hoảng sợ mở to hai mắt, nhanh chóng đứng dậy cất bước bỏ chạy.
Tào Ninh Phong còn chưa kịp phản ứng lại, bên người bỗng nhiên lướt qua một cơn gió, chỉ thấy Hà Trạch Thành nhanh chóng đuổi theo, túm chặt lấy cánh tay cô, hung hăng đạp vào đùi cô một cái, còn ác độc mà dẫm lên.
Lâm Ấm quỳ rạp xuống đất, cánh tay bị hắn gắt gao bóp chặt, nửa thân mình đều bị hắn treo ở không trung.
“Hà Trạch Thành!” Tào Ninh Phong khó có thể tin, "Cậu đang làm cái gì a!”
Hắn chạy qua, nhìn thấy gương mặt luôn ôn tồn lễ độ bây giờ lại bạo ngược như muốn giết người, phẫn nộ vặn vẹo làm người ta không rét mà run.
Hắn trước nay chưa thấy qua Hà Trach Thành khủng bố như vậy!
Lâm Ấm sợ hãi quay đầu lại nhìn hắn, trên gương mặt kia đã tràn ngập hàm ý muốn giết chết cô.
"Thật xin lỗi… Thật xin lỗi! Đừng giết tôi! Tôi cầu xin cậu đừng giết tôi!” Cả người cô run rẩy, giương miệng, phát ra giọng nói nghẹn ngào.
Cái chết cùng sự tuyệt vọng, lần đầu lại ở gần cô đến như vậy.
Editor: sacnu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro