Chương 28: Cứu tôi
Lâm Ấm liều mạng chạy về phía trước, giống như phía sau đang có quỷ dữ đuổi theo cô, cô run rẩy hai chân, bắt đầu sợ hãi, trên đùi đã không còn sức lực.
Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ a! Cô sắp bị hắn tìm thấy rồi.
Mau cứu cô! Bằng cách nào cũng được, xin hãy nhanh chóng cứu cô!
——
Hà Trạch Thành về tới chung cư, đem giáo trình trong tay ném xuống đất, nhấc chân sải bước về phía cầu thang.
Hắn nhịn không được, chỉ cần vừa ra ngoài, trong đầu toàn là thân ảnh của Lâm Ấm, hình ảnh cô ở dưới thân hắn cầu hoan! Bộ dáng đó muốn mê người bao nhiêu liền có bấy nhiêu.
Bây giờ hắn phải ấn cô xuống mặt đất, hung hăng thao lộng một trận.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, hắn nhìn thấy dây xích với vòng cổ nằm trên mặt đất, tức khắc nụ cười trên mặt cứng đờ, bước nhanh về phía trước.
Trên giường lớn không có một ai, trên khăn trải giường màu trắng chỉ còn lại những nếp nhăn rối loạn, cửa phòng quần áo mở tung ra.
Lập tức gân xanh trên trán hắn nhảy dựng lên, “Lâm Ấm!”
Âm thanh bạo nộ vang lên toàn bộ chung cư, hắn nhanh chóng bước về phía nhà vệ sinh.
Không có người!
Nhà bếp dưới tầng, phòng ngủ, phòng cho khách, cũng với căn phòng bừa bãi các loại đạo cụ dạy dỗ đều không có ai.
Hắn lại lần nữa chạy lên căn phòng để quần áo, bên trong có dấu vết động chạm vào, Hà Trạch Thành cẩn thận nhìn một chút, xác nhận thiếu một cái áo khoác, quần, còn có một cái thắt lưng.
“Lâm! Ấm!” Hắn nảy sinh ác độc cắn này ba chữ.
Hàm răng của hắn nghiến chặt vào nhau, trong mắt loé ra lửa giận, giống như một con sư tử bị chọc giận....
Cô dám chạy!
Cũng dám rời khỏi hắn!
Cũng dám không sợ chết làm ra chuyện này!
Tự cho là đã khống chế được cơ thể của cô, là hắn đã có thể khống chế được tất cả, bây giờ lại bị tình cảnh hiện giờ đập tan toàn bộ.
Hắn phải bắt cô trở về! Phải đánh gãy hai chân cô. Bắt cô chỉ có thể ở bên mình.
Hắn muốn bắt cô.
Cắt hai chân cô, dùng dây xích trói cô lại.
Đời đời kiếp kiếp đều phải làm nô lệ dưới háng hắn.
Hung hăng thao cô! Thao chết cô! Đem hoa huyệt của cô thao rộng!
Lửa giận trong lồng ngực quay cuồng, Hà Trạch Thành nhanh chóng chạy ra ngoài, bất luận cô ở nơi nào, hắn đều phải tìm được cô!
Nhất định phải thao cô! Bắt cô không dám rời khỏi hắn nữa!
Tính bạo ngược dần dần bại bị kích thích ra, tức giận đến mữc tay chân hắn đều run rẩy.
Vì cái gì hắn yêu cô như vậy mà cô còn muốn rời khỏi hắn? Vì cái gì? Chẳng lẽ cô không cảm nhận được tình yêu của hắn đối với cô sao?
Có phải chỉ có đem 2 chân của cô chặt đứt, cho cô dùng xuân dược, làm cô không thể rời khỏi hắn, như vậy cô mới có thể cảm nhận được không?
Hắn rõ ràng, rõ ràng yêu cô như vậy!
Cô vì sao còn muốn chạy, vì cái gì?
——
Lâm Ấm không biết mình nên trốn đi chỗ nào, nhưng cô chỉ xác định được một điều, Hà Trạch Thành nhất định đang tìm kiếm cô.
Cô không thể để hắn bắt lại, không thể được! Bằng không cô không thể tưởng tượng được hắn sẽ làm gì cô.
Liệu có phải hắn thật sự sẽ giết cô không?
Cô tin tưởng hắn có thể làm được, chỉ cần là hắn muốn làm, không có gì là không làm được!
Cô vội chạy về phía trước, nơi đó là bãi cát ở công viên, bên cạnh rất nhiều cây xanh, giống như nhìn thấy hi vọng, nơi này là một nơi ẩn nấp không tồi.
Hắn nhất định sẽ không tìm thấy cô!
Đang muốn chạy lên phía trước, đột nhiên cổ tay của cô bị người ta bắt được.
Một cổ rét lạnh từ lòng bàn chân thăng lên trên đầu làm cô liều mạng ôm lấy đầu bảo vệ mình.
Câu xin lỗi khẩn thiết còn chưa nói ra liền có một giọng nói đánh gãy lời cô.
“Là tôi Lâm Ấm! Cậu không sao chứ? Có phải có chuyện gì hay không!”
Lâm Ấm thong thả ngẩng đầu, nhìn thấy Tào Ninh Phong đứng ở trước mặt cô.
Trong nháy mắt, tất cả cảnh giác cũng phòng bị trong lòng cô đều bị dỡ xuống, cô giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, giữ chặt lấy cánh tay hắn cầu khẩn.
“Cứu tôi! Cầu xin cậu cứu tôi cứu tôi! Tôi cầu xin cậu!”
Chỉ cần có thể cứu cô, bảo cô làm cái gì cũng được, làm cái gì cô cũng nguyện ý.
Làm ơn, mau tới cứu cô!
Tào Ninh Phong hiển nhiên bị dọa rồi, “Không phải, cậu đừng hoảng hốt, cậu phải nói cho tôi biết tôi mới có thể cứu cậu, cậu gặp phải cướp không?"
Cướp bóc? So với cưỡng gian chỉ còn kém một chút.
Cô có thể nói ra khỏi miệng sao?
Hiển nhiên là không thể… Cô không có cách nào để mở miệng, căn bản không thể nào xuất khẩu.
"Tôi…” Lâm Ấn không biết làm sao bắt lấy cánh tay hắn, “Tôi cầu xin cậu đừng hỏi được không! Cậu cứu tôi trước đi! Cứu tôi trước, cứu tôi!"
Cô đã dần dần đánh mất lý trí của chính mình.
"Được được được… Tôi không hỏi tôi không hỏi, tôi sẽ cứu cậu.” Tào Ninh Phong cũng luống cuống, bắt lấy cánh tay lạnh lẽo của cô, “Vậy cậu nói cho tôi, tôi phải làm thế nào để cứu cậu?"
Lần này, lại đổi làm cô ngây ngẩn cả người.
Làm thế nào cứu cô?
Giết Hà Trạch Thành sao?
Xuy, sao có thể… Không bằng chính cô tự sát còn hơn!
Mà cho dù có giết hắn, cũng không thay đổi được sự thật bản thân mình bị vấy bẩn.
Lâm Ấm gắt gao bắt lấy tay hắn, "Cậu cho tôi ở nhờ được không?"
Editor: sacnu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro