Chương 24: Bị người khác nhìn liền hưng phấn sao (H)
Hà Trạch Thành đánh lên mông cô, "Sợ cái gì, còn có dây ở bên ngoài, còn sợ lấy không ra?"
Lâm Ấm khóc thút thít lắc đầu, "Trứng rung... Thật sự rất khó chịu!"
Ở bên trong cô chấn động thật sự rất khó chịu, giống như trong bụng có một mô-tơ đang chạy, bị côn thịt của hắn đâm ra ra vào vào.
Hà Trạch Thành hừ cười, "Yên tâm, sẽ làm em sảng!"
Hắn dùng sức đè lên người cô, làm cả người Lâm Ấm dính sát vào cửa sổ, tốc độ lại dần dần nhanh hơn, quy đầu của hắn có thể cảm nhận được chấn động của trứng rung, chấn động đó cũng rất kích thích hắn!
Bị từng đợt chấn động tấn công làm cô trực tiếp cao trào, không có bất kỳ thời gian nào để thở dốc, bị hắn gắt gao đè nặng lên mặt pha lê lạnh băng mà thao lộng, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ thoải mái.
Chỗ hai người kết hợp chảy ra từng cỗ lớn dâm thuỷ, không ngừng bắn ra ngoài, tiếng nước phụt phụt lớn dần, tiếng bạch bạch bạch quanh quẩn trong phòng khách rộng lớn.
Gương mặt nhỏ mang theo nước mắt bị đè ép lên cửa kính, nói không lên lời, bị thao thật sự thoải mái, cô có thể cảm nhận được hạ thể của mình bây giờ đã không ra cái dạng gì, cho dù là có rất nhiều khó chịu nhưng cũng không ngăn được từng đợt khoái cảm đánh úp lại.
"Chủ nhân thật thoải mái... Thao nô lệ thật thoải mái a! Trứng rung muốn, trứng rung muốn đâm đến tử cung của nô lệ a!" Lâm Ấm vô sỉ nói ra những lời nói có thể làm hắn vui vẻ.
Hà Trạch Thành túm lấy dây xích trên cổ cô, làm cho cô ngửa đầu ra, "Nhìn ngoài cửa sổ xem, những người đó nói không chừng đều đang cầm kính viễn vọng mà xem em nha!"
Một câu này, làm toàn bộ cơ thể của cô như rơi vào động băng, tất cả những nóng bỏng tình dục nhát mắt bị dập tắt, hoẳng sợ trừng lớn mắt nhìn ra bên ngoài.
Cô không nhìn thấy được người bên trong, nhìn không ra không biết có phải bọn họ đã phát hiện ra mình hay không?
Hà Trạch Thành hung hăng mà đâm vào một chút, cảm thụ được tiểu huyệt của cô kẹp càng ngày càng gấp, cười nhạo một tiếng.
"Sao đây? Bị nhiều người nhìn như vậy liền hưng phấn sao? Những người đó đều có thể nhìn thấy rõ ràng nha, nhìn vú của em bị đè ép lên kính pha lê, chảy sữa, dầu mông cầu xin tôi thao em, không ngừng dâm đãng cầu xin!"
"Em nhìn xem dâm thuỷ của em đều tích đầy trên mặt đất, những người đó nói không chừng cũng có thể thấy được, dâm thuỷ kia phản quang, không biế còn tưởng rằng em làm từ nước, bây giờ nói không chừng đã móc ra côn thịt của mình, nhìn em bắt đầu tự xử!"
"Em nói có phải hay không? Hửm? Bị nhiều người nhìn như vậy có sảng không?"
Hắn dùng từng lời nói mãnh liệt kích thích thần kinh cô, Lâm Ấm càng lúc càng cảm thấy bản thân mình đang bị rình coi! Những nam nhân đó đang cách cửa kính mà nhìn cô!
Nói không chừng còn có nữ nhân... Đang mắng nàng không biết liêm sỉ mà phát lãng, mắng cô đê tiện! Chỉ cần là một nam nhân đều đến nhìn bọn họ dẩu mông cầu thao, càng ngày càng nhiều người ở vây xem cô!
"Không cần!" Lâm Ấm quay đầu khẩn cầu nhìn hắn, "Cầu xin người chủ nhân nô lệ không muốn bị nhìn thấy! Cầu xin người nô lệ không cần bị nhìn thấy a!"
Lâm Ấm bắt đầu liều mạng giãy giụa, cũng dùng hành này nói cho những người đang rình coi kia biết, mau tới cứu cô! Cô không phải tự nguyện! Mau tới cứu cô!
Đối mặt với sự giãy giụa của cô, Hà Trạch Thành tương đương không hài lòng, dùng sức túm tóc cô uy hiếp.
"Câm miệng cho tôi! Em chính là một nô lệ tình dục! Có tư cách gì đưa ra yêu cầu! Chỉ cần tôi muốn làm, bất luận ở đầu em đều phải bị tôi thao!"
Da đầu sắp bị xé rách bắt đầu đau đớn, nhưng cô vẫn còn cố đang giãy giụa.
"Tôi không cần! Tôi không cần bị nhìn thấy! Không cần!"
Cô sốt ruột đến mức đã không còn sưng nô lệ, thái độ của cô làm hắn thập phần khó chịu, gắt gao kéo cô lại, hung hăng nhéo lên vú cô.
"Câm miệng cho lão tử! Con mẹ nó, em chỉ là một nô lệ thì nên ngoan ngoãn một chút cho tôi! Quy củ đã quên hết rồi phải không? Em cảm thấy tôi đối xử với em còn nhân từ? Muốn thật sự chọc giận tôi, chúng ta nói không chừng còn có thể đi tới bước khác!"
Hắn hung hăng mà nhéo cằm cô, giống như là muốn bóp nát nó, "Em nói xem, nếu em bị tôi kéo ra ngoài cửa mà làm, nam nhân trên đường có thể nào sẽ cởi quần mà chạy lại thao em hay không?"
Lâm Ấm sợ hãi run rẩy cơ thể, đã không cảm giác được bất kỳ đau đớn gì, trong đầu toàn là hình ảnh những người đó mắng cô không biết liêm sỉ, xông lên mà thao cô.
Không cần!
Cô không cần biến thành cái loại người này!
Bị một mình hắn thao cũng đã đủ rồi, cô không cần biến thành một súc sinh mà ai cũng có thể thao!
"Nô lệ sẽ nghe lời, cầu xin người chủ nhân không cần... Nô lệ sẽ nghe lời! Thật sự sẽ nghe lời!"
Môi mỏng của Hà Trạch Thành gợi lên một nụ cười lạnh khát máu.
"Quỳ xuống mặt đất cho tôi!"
Biểu tình của Lâm Ấm cứng đờ, ngay sau đó lập tức hành động, "Vâng..... Chủ nhân."
Cô vội vàng ghé vào mặt đất, giống như một con chó dẩu mông cầu thao.
Hà Trạch Thành ở phía sau cô hung hăng mà đâm trứng rung vào, lôi kéo tóc cô làm cho Lâm Ấm ngẩng đầu lên.
"Phải để cho người khác nhìn xem tôi thao em như thế nào! Dẩu mông lên cho tôi bắt đầu dâm đãng đi! Có bao nhiêu dâm dãng liền rên rỉ cho tôi!"
Editor: sacnu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro