Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Kẹp lấy ( H )

Lâm Ấm hoảng sợ nuốt nước miếng, vi phạm phản ứng bản năng của mình, nỗ lực chậm rãi thả lỏng tiểu huyệt.

"Chủ... Chủ nhân, thật lạnh!" Cô nắm chặt lấy khăn trải giường.

"Tự mình đếm xem nhét vào mấy quả."

"Ân... Một quả."

"Hai... Quả a!"

"Ba quả ân a..."

Khí nhét đến quả thứ mười, tiểu huyệt thật sự không còn chỗ chen vào.

Hà Trạch Thành tặc lưỡi một cái, vứt chỗ nho còn lại sang một bên.

"Kẹp lấy cho tôi, đây đều là thứ khi tôi trở về muốn ăn, biết không?" Hắn vỗ bụng cô.

"Ân... Nô lệ đã biết!" Lâm Ấm cắn răng, không muốn để mình kẹp thật sự rất khó, hơi chút kích thích cô sẽ không khống chế được.

Nhìn biểu hiện của cô, Hà Trạch Thành lãnh trào một tiếng, xoay người đi vào phòng tắm.

Lâm Ấm muốn để não mình hoàn toàn trống rỗng, nhưng căn bản làm không được.

Quả nho trong cơ thể quá lạnh, lạnh đến mức cô sắp chịu không nổi.

Không thể kẹp...

Tuyệt đối không thể kẹp a!

Lâm Ấm kiên trì rất vất vả, chẳng được bao lâu cô nhìn thấy hắn từ trong phòng tắm đi ra, lập tức đi đến phòng để quần áo.

Ngay khi hắn trở ra, là một thân áo T-shirt trắng cùng quần túi hộp, quần áo chỉnh tề sạch sẽ làm cô có chút hoảng hốt.

Cô bây giờ ở trước mắt hắn, là một tao hoá trần như nhộng, mà hắn là một chính nhân quân tử đang ngóng nhìn một tao hoá.

Hà Trạch Thành cầm lấy đồng hồ đặt trên bàn đeo lên tay mình, kéo dây xích trên cổ cô, cúi người vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ, lộ ra nụ cười làm người ta tim đập thình thịch.

"Ngoan ngoãn chờ tôi trở lại, biết không?" Hai cái răng nanh của hắn, giống như gió nhẹ tháng ba, ấm áp như sắp hòa tan người đối diện.

Nhưng mà chỉ có cô mới biết nụ cười này của hắn có bao nhiêu đáng sợ.

Lâm Ấm nắm chặt ga trải giường dưới thân gật đầu, "Nô... Nô lệ chờ chủ nhân trở về."

"Ngoan."

Hắn ở vú cô liếm lâp một phen, lại cúi đầu hôn lên môi cô một cái rồi mới quay người rời đi.

Lâm Ấm kinh ngạc nhìn bóng dáng hắn.

Khó có thể tin được nụ hôn vừa rồi.....

Kia mới là hắn, hay là lại nói kia không có khả năng là hắn!

Trong lòng cô thế nhưng lại có một chút hư không, như muốn yêu cầu hắn quay trở lại nhưng không mở miệng được.

Lâm Ấm bỗng nhiên cảm thấy mình thật là một đồ đê tiện!

--

Hà Trạch Thành cầm bản vẽ chim hoàng yến, quen cửa quen nẻo đi tới văn phòng, giơ tay gõ cửa.

Bên trong văn phòng là một nam nhân trung niên, sau khi nhìn thấy hắn, trên mặt nhiều thêm vài phần tươi cười.

"Dương đạo sư." Hắn bước chân đến, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, đưa bản vẽ đến trước mặt ông ta, "Đây là bạn học Lâm Ấm vẽ, khoảng thời gian từ giờ đến nghỉ hè cậu ấy cũng không có cách nào quay lại trường cho nên em mang đến giúp."

"Là xin nghỉ sao?" Dương đạo sư tiếp nhận bản vẽ kia đánh giá, lộ ra nụ cười vừa lòng, "Đứa nhỏ này xin nghỉ như thế nào cũng không nói cho thầy một chút, thầy còn có việc muốn nói với con bé a, thành tích kiểm tra của của con bé không tồi, có thể lên trang web trường xem mội chút."

Hà Trạch Thành cắm túi, "Có chuyện gì thầy có thể nói với em, em sẽ chuyển lời đến cậu ấy, gần đây cậu ấy đã đổi số điện thoại, trước mắt thì chỉ nói cho em biết."

Dương đạo sư nghĩ nghĩ, "Kia cũng đúng, em giúp thầy hỏi con bé một chút, sang năm có đợt trao đổi học sinh, em hỏi con bé có ý nguyện này không, nếu muốn có thể nói với thầy, thầy sẽ đề cử con bé."

Nói xong lại nhìn hắn thở dài, "Lần trước em cũng cự tuyệt đề nghị này, bây giờ lớp chỉ có đề cử này, suy nghĩ cặn kẽ một chút vẫn nên hỏi Lâm Ấm xem sao!"

Hà Trạch Thành híp mắt, lộ ra hai cái răng nanh, "Thầy yên tâm, em sẽ giúp thầy chuyển lời cho cậu ấy."

Mới là lạ.

Cô ấy nhất định sẽ không đi.

Cô chỉ có thể ngốc ở bên người hắn.

"Vậy đi, bức tranh này vẽ rất tốt, ở chỗ thầy cũng thông qua, có lẽ sẽ đạt."

"Vâng, vậy em ra ngoài trước, thầy làm việc của mình ạ."

Dương đạo sư mỉm cười gật đầu, nụ cười của hắn luôn có sức cuốn hút.

Hà Trạch Thành đi ra khỏi văn phòng, khóe miệng tươi cười bắt đầu cứng đờ.

Đầu kia hành lang có một đám cả trai lẫn gái đi tới, trùng hợp là cùng lớp, hắn lại kéo kéo nụ cười.

"U trùng hợp a!" Nam sinh kia vươn tay chào hỏi hắn.

Hắn cũng vươn tay đáp trả.

"Vừa tới nộp bài vẽ?" Tào Ninh Phong hỏi.

"Ân." Hắn nhìn bản vẽ trên tay bọn họ, "Qua đi, bên kia thầy đang rất nhàn."

Một bên Viên Thanh tiến lên nói, "Trạch Thành, bọn tôi đang định nộp bản vẽ xong sẽ đi bơi, muốn đi cùng không?"

Cô ta ngửa đầu nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo sùng bái.

"Không rảnh, các cậu cứ đi đi." Hà Trạch Thành khóe miệng nhếch lên vui sướng.

Hắn còn có thứ chơi tốt hơn.

"Vậy khi nào thì cậu rảnh a? Toàn bộ kỳ nghỉ hè việc gì phải nhàm chán như vậy, đi cùng với bọn tôi được không a?"

Phía sau mấy nữ sinh tiến lên náo nhiệt, hắn nhấc chân đi đến phía trước, "Gần đây rất bận, tìm những người khác đi."

Hắn đi qua đám người, nhanh chóng bước chân đi xuống lầu.

Viên Thanh chớp mắt, nhìn về phía Tào Ninh Phong, "Hình như cậu ấy trước nay không chơi cùng chúng ta."

Tào Ninh Phong nhún vai, "Chỉ cùng nhau đánh mấy trận bóng rổ, thời gian còn lại thì không biết, cậu ta không ở ký túc xá, trong giờ học cũng chỉ có nói mấy câu như vậy."

Viên Thanh bừng tỉnh, "Như vậy a."

Editor: sacnu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro