Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Cô làm sao dám! ( H )

Ánh mặt trời nóng bỏng đáng thẳng vào tán cây, bóng cây đổ xuống mặt đất, từ các kẽ lá ánh mặt trời chiếu xuyên qua xuống mái tóc đen nhánh, phác hoạ ra đường cong kim sắc.

Không ít người đi ngang qua đều chào hỏi hắn, hai cái răng nanh kia quá mức rõ ràng, liếc mắt một cái đều có thể nhớ kỹ.

Hà Trạch Thành tươi cười xa cách gật đầu, tốc độ dưới chân càng lúc càng nhanh, thân ảnh của những người đó cũng nhanh chóng lướt qua, thậm chí ngay cả con mắt cũng không thấy rõ.

Bây giờ hắn chỉ muốn làm một chuyện.

Về nhà thao cô!

Không có cái gì quan trọng hơn cái này.

Không ai biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Bởi vì dưới khuôn mặt như ánh mặt trời đó cất giữ một trái tim vô cùng âm u.

Chung cư cách chỗ này cũng không xa, hắn một đường đi thẳng, khi đi ngang qua một cửa hàng bánh kem, bước chân của hắn dừng lại.

Quay đầu nhìn chiếc bánh sinh nhật bên trong tủ kính trắng, khoé miệng hắn cong thành một độ cung ôn nhu.

Con gái hẳn là đều sẽ thích loại này.

--

Quay về chung cư, hắn cắm chìa khoá vào mở cửa, bước chân đi vào không nói hai lời liền đi thẳng lên tầng.

Mở cửa phòng ngủ ra, nụ cười trên khoá miệng hắn trực tiếp cứng lại.

Dây xích buộc vào đầu giường đã sớm không còn, trên giường chỉ còn chăn không, hoàn toàn không có bóng người.

"Bang."

Hộp bánh kem trong tay rơi xuống mặt đất, trong nháy mắt xoay người kia, biểu tình trên mặt hắn trở nên dữ tợn.

"Lâm Ấm!" Hắn thô bạo rống một tiếng, đá văng cửa nhà vệ sinh.

Trong phút chốc, hắn thấy được nữ nhân đang ngồi run bần bật ở góc bồn tắm, đang từ từ mở mắt sợ hãi nhìn hắn.

Hà Trạch Thành nhanh chóng đi qua, túm lấy tóc cô hung hắn kéo đến gần gương mặt phẫn nộ của mình.

"Ai bảo em chạy đến nơi đây! Ai cho phép em chạy tới nơi này! Không có mệnh lệnh của tôi sao em dám chạy xuống giường!"

Có biết trong nháy mắt không thấy được cô kia hắn có bao nhiêu đau không!

Thiếu chút nữa đã cho rằng cô mọc cánh chạy trốn!

Cô không hiểu hắn yêu cô như thế nào sao!

Âm thanh quá lớn kích thích cả màng nhĩ lẫn trái tim cô, Lâm Ấm ôm chặt lấy mình, hai mắt tràn đầy xin tha.

"Xin... Thực xin lỗi chủ nhân... Nô lệ kẹp vỡ quả nho, nghĩ nên rửa sạch... Chủ nhân liền, liền đã trở lại..."

Hà Trạch Thành cúi đầu nhìn lại, chất lỏng từ quả nho đang từ trong hoa huyệt cô chậm rãi chảy vào bồn tắm.

Hắn cười lạnh một tiếng, "Em vi phạm hai mệnh lệnh của tôi, hôm nay tôi nhất định sẽ thao chết em! Em cũng đừng nghĩ đến việc có thể lên giường ngủ!"

Hắn hung hăng túm lấy dây xích trên cổ cô, trực tiếp cởi nó ra, đá một cái thật mạnh vào mông cô, "Quỳ xuống đất cho tôi!"

Lâm Ấm cắn môi dưới chảy nước mắt, nhận mệnh dẩu mông về phía hắn hắn, thống khổ cúi đầu bò trên mặt đất, nhìn sữa trên bầu ngực no đủ của mình chảy xuống mặt đất lạnh lẽo.

Hà Trạch Thành mắt lạnh nhìn, phẫn nộ trong lòng đã biến thành thi ngược.

Không thao chết cô, cô sẽ không nhận được giáo huấn!

Cô làm sao dám vi phạm mệnh lệnh của hắn!

Làm sao dám!

Hắn đi đến trước mặt cô, ngồi phía sau bồn rửa mặt, dùng chân khơi cằm, lạnh giọng ra lệnh, "Liếm cho tôi, liếm thoải mái tôi sẽ thao em!"

Cô tình nguyện không muốn bị thao!

Nhưng mà cô không tư cách cự tuyệt.

"Vâng... Chủ nhân."

Lâm Ấm quỳ trên mặt đất, muốn dùng tay cởi quần của hắn, vú lại bị tát một cái, "Chó thì phải làm thế nào!"

A, nguyên lai ở trước mặt hắn cô lại thành súc sinh sao.

Cũng đúng, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy mình là một con chó hạ tiện.

Cô ngưỡng dài cổ, há mồm cắn lấy quần hắn kéo xuống.

Lộ ra quần lót màu đen bên trong, cho dù hiện tại không ngạnh, vật trong kia cùng nhưng muốn nứt vỡ chui ra.

Cô lại cẩn thận cắn bên cạnh quần lót, kéo quần lót xuống dưới, côn thịt kia còn chưa thức tỉnh nhưng đã làm hạ thân cô căng thẳng, trực tiếp kẹp nát quả nho còn sót lại bên trong.

Cô vươn đầu lưỡi liếm láp quy đầu, ở trước mắt cô, đồ vật kia lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ thẳng lên, trở lên đứng thẳng vô cùng.

Hà Trạch Thành chịu đựng không được trạng thái dong dong dài dài như vậy của cô, "Mở miệng lớn lên!"

Tiếng hô của hắn lập tức cho ra một mệnh lệnh, Lâm Ấm theo bản năng há to miệng, hắn ấn đầu cô, côn thịt hung hăng thọc vào rút ra trong cổ họng.

"Oẹ..." Lâm Ấm muốn nôn khan, nước mắt chảy dài xuống dưới, bị hắn gắt gao khống chế, giống như một cái máy móc chỉ biết khẩu giao, không ngừng ra vào ra vào, chỉ là vì giúp hắn giải quyết tính dục.

Côn thịt sưng to thật lớn nhét vào trong cổ họng cô, Lâm Ấm há to miệng không dám thu nhỏ lại, bên miệng nước miếng xuôi dòng mà xuống, cô theo bản năng phản ứng vươn tay, lại không biết muốn làm cái gì.

Đẩy hắn xin tha sao?

Đó không được, vậy sẽ thảm hại hơn.

Cô chỉ có thể bị bắt khẩu giao cho hắn, chỉ cần hắn có thể sảng, liền sẽ buông tha bản thân mình một con ngựa.

Hà Trạch Thành nhanh chóng kéo tóc cô, côn thịt bị cô kẹp trong cổ họng, phát ra từng đợt tiếng thở dài sảng khoái.

Hắn cúi đầu nhìn lại, nhìn cái miệng không ngừng chảy nước miếng, đôi mắt cũng sắp trợn trắng, trực tiếp đem côn thịt gác ở trong miệng cô.

"Đầu lưỡi dùng sức hầu hạ tôi!"

Editor: sacnu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro