Chương 24: Thấu hiểu cậu.
Tối đó, Jeon Jungkook không thể ngủ được, cứ sắp quen với chỗ ngủ ở nơi nào là rời nơi đó đi. Nhưng đêm nay, nhìn ra vùng trời đen ngoài kia, cậu lại thấy sợ quá. Ai biết được sẽ có chuyện gì xảy ra chứ. Jeon Jungkook dành buổi tối nhìn ra đấy nhưng lòng không buông suy nghĩ.
" Kim Taehyung và Kim Hyun Bwi ai mới là người thật lòng. Sao mình đều không biết gì về gia thế của họ, còn Kim Taehyung lại hết lần này đến lần khác cứ liên quan đến gia đình mình."
Trong lòng khó chịu, cậu bước xuống giường đi xung quanh phòng, nhìn kĩ thì căn phòng này chẳng có gì nổi bật, cách bày trí cũng đơn điệu. Nhưng hình như hắn rất thích tranh, nhớ lúc ở Penhouse, chỗ hắn ngủ cũng không ít tranh. Jeon Jungkook vô tình bị hút hồn bởi một bức tranh tự đến sờ vào bức tranh, trong đầu không có ý ngắm tranh mà toàn là suy nghĩ.
" Chuyện này.. Nếu nói vậy anh NamJoon và anh Jimin biết không ít những chuyện hắn làm. Anh NamJoon biết hắn không làm hại mình mới cho mình đến penhouse. Jimin lại luôn kể tốt còn quen biết hắn như vậy. Jeon Jungkook à, mày cứ như bùng binh vậy, mọi chuyện quay quanh mày là có sắp xếp lại cứ tưởng là chuyện vô tình xảy ra."
" Đang nghĩ gì sao? "
Jeon Jungkook giật mình, bừng tỉnh đã thấy Kim Taehyung đứng trước mặt cậu.
" À không. Bức tranh này đẹp quá thôi."
Hắn nhìn lên bức tranh, nở nụ cười ẩn ý.
" Nhân vật dị thường trong bức tranh Tiếng thét của Edvard Munch. Người ngắm nếu không hiểu sẽ còn thấy sợ, em lại nói đẹp quá. Có phải nhìn nhằm ra mỹ nhân không? "
Jeon Jungkook vừa nghe hắn nói vừa nhìn sang bức tranh, bỏ tay xuống, thật sự lời khen này không đúng cho lắm.
" Vậy là không đẹp."
" Một bức tranh được săn đón với giá không rẻ như vậy, em lại nói không đẹp. Vậy những người như tôi mua nó về là phí tiền sao? "
" Trời ơi " Jungkook bỏ đi lại giường ngồi. " Sao tôi khen cũng sai mà chê cũng sai vậy."
Kim Taehyung nhìn vào bức tranh.
" Nhân vật dị thường này trông thì có vẻ là phát ra tiếng thét, nhưng thật ra là ngăn chặn tiếng thét...Tác giả vẽ bức tranh này, sau buổi chiều ngắm hoàng hôn, màu sắc của hoàng hôn lấn át các giác quan của ông. "
Hắn xoay người nhìn Jungkook cũng thấy cậu nhìn hắn. Đi về phía cậu khom người nhìn cậu.
" Dù cho em có sợ bóng tối ngoài kia thì các giác quan của em cũng phải thật sự tỉnh táo, làm chủ mọi thứ. Và những thứ đã thấu thì không nên khiến lòng khó chịu nữa. "
" Anh là ai vậy? Còn biết tôi nghĩ gì."
" Đa phần trực giác sẽ tìm đến thứ có thể biểu lộ cảm giác."
" Đúng là... Sau này, tôi muốn gạt anh cũng khó rồi. "
Hắn đưa tay nhẹ nhàng nâng mặt Jungkook lên nhìn hắn.
" Nếu em lừa bản thân chưa yêu tôi thì tôi coi như không biết. "
" Đầu anh có vấn đề à? "
Jeon Jungkook cầm tay hắn đẩy ra, Kim Taehyung dùng tay còn lại đẩy cậu ngã ra giường. Jungkook nhăn mặt lăn ra khỏi tầm tay Taehyung, hắn kéo áo cậu lại, lực mạnh quá lại khiến hai ba cúc áo đứt ra. Jeon Jungkook tát vào mặt Kim Taehyung, hắn chụp được tay cậu lại còn hôn lên bàn tay cậu.
" Biến thái. "
Jungkook kéo tay ra. Kim Taehyung đưa tay vào áo Jungkook, cậu nhanh chân đá vào chỗ hiểm của hắn. Uôiiiii, Jeon Jungkook nhanh chóng chạy ra ngoài, không cần phải nói bây giờ Kim Taehyung chỉ có thể lực bất tòng tâm nhìn cậu bỏ chạy. Cái cảm giác mỡ đến miệng mèo không được ăn là đây chứ đâu. Chỉ có thể từ từ đi về phòng.
" Jeon Jung kook. "
Nói ra Jeon Jungkook cũng thật quá đáng, buổi chiều còn chủ động hôn người ta mà bây giờ lại muốn thủ tiêu thằng em của người ta. Jeon Jungkook ơi, cậu đắc tội sai người rồi!
Sáng hôm sau, Jeon Jungkook bước ra khỏi phòng nhìn thấy Kim Taehyung ngồi ngoài sofa, ánh mắt cậu đảo một vòng rồi đi hết căn nhà tìm Hanbin và B.I nhưng không thấy họ đâu. Cậu đi ra, nhìn hắn chăm chú làm việc lại không muốn phiền, lấy điện thoại gọi cho B.I lại không gọi được. Tức chết đi được, Jungkook đi xuống bếp lấy nước đi ngang hắn còn chậm chậm ngó vào máy tính của hắn, chỉ có bảng tình hình chứng khoán mấy chuyện này Jungkook khó mà hiểu được. Lại không thể nói chuyện, cậu trở về phòng, đi đến ngồi xuống giường, giờ mới thấy trên bàn Jungkook có vé bay đi đến New York và chuyển tiếp đến Ý, nhìn thời gian thì còn 2 tiếng nữa. Cái này, chắc chắn là Kim Taehyung đã mua. Đúng rồi, hắn hứa xong chuyện sẽ dẫn cậu đi tìm ba mẹ.
Từ lúc Jeon Jungkook biết phải rời đi cho đến lúc lên máy bay thì cậu và hắn đều không nói gì. Hắn thì dễ rồi, Jeon Jungkook có im lặng thì hắn cũng biết nên làm gì và biết cậu nghĩ gì. Còn Kim Taehyung cứ im lặng, cứ chú tâm vào mấy cái giải ô số đó, cậu cũng không biết làm gì hơn càng không hiểu hắn bị gì. Jeon Jungkook nhìn ra ô cửa máy bay, bực tức trong lòng bao nhiêu thì ngón tay vẽ lên cửa kính bấy nhiêu. Kim Taehyung nhìn thấy hành động như trẻ con của Jeon Jungkook, trong lòng lại thấy rất vui.
Chuyến bay thứ hai, Jeon Jungkook đã mệt mỏi cả người cả chuyến bay đến Ý chỉ ngủ với ngủ. Trái lại, Kim Taehyung lại không giây nào chợp mắt. Chuyến bay đến Ý hạ cánh Jungkook còn chưa tỉnh. Hắn nhìn cậu nghĩ chắc mệt lắm. Một tiếp viên xuất hiện.
" Xin chào anh Kim. "
Dù nói tiếng anh nhưng không thể giấu đi sự ngọt ngào của giọng nói.
" Lại gặp cô rồi. "
" Có duyên thôi ạ. Anh có cần em giúp gì không? "
" Cũng trùng hợp tôi đang cần giúp đỡ. "
" Anh cứ nói. Em sẽ cố gắng giúp anh."
" Có thể nhờ cô chuẩn bị cho tôi một chiếc 4 chỗ tự lái ở cửa số 3 không. Và bỏ hành lý vào xe giúp tôi."
" Chuyện này dễ mà. Em sẽ đi ngay anh cứ xuống máy bay trước đi. Xe sẽ đến cửa số 3, đến trạm kiểm tra Passport nhân viên sẽ đưa chìa khóa cho anh."
" Cảm ơn. "
Cô tiếp viên nở nụ cười rồi rời đi. Kim Taehyung cõng Jeon Jungkook ra khỏi sân bay, đến trạm kiểm tra passport, cũng không bỏ xuống, việc quen nhân viên ở sân bay của hắn xem ra rất có lợi. Đừng hỏi sao hắn lại quen biết nhiều người, vì hắn rất giỏi trong việc khiến người ta nhớ mặt mình.
Kim Taehyung đi ra cửa số 3, lấy chìa khóa mở xe, chiếc xe đen đối diện nháy đèn. Hắn để cậu ngồi vào xe sau đó bước vào ghế lái ngồi.
" Tỉnh rồi thì thắt dây an toàn đi." vừa nói hắn vừa cài dây an toàn, vừa nhìn vào kính hậu rồi khởi động xe.
Jeon Jungkook quả nhiên đã thức từ lâu lại lười biếng không muốn mở mắt. Nghe đến đó, cũng xem như Kim Taehyung không còn giận cậu, nếu không đã thả cậu xuống đất cho tỉnh ngủ. Jeon Jungkook mở mắt ra.
" Anh ngồi lái tôi sợ gì mà dây an toàn chứ. Nghe anh Suga nói anh bản lĩnh lắm, bản lĩnh thì đừng làm tôi ngã khỏi ghế." Jungkook khoanh tay, nhắm mắt ngủ.
Kim Taehyung nhìn cậu trai cứng đầu lại cứ xem thường tính mạng, mấy chuyện đã qua xem ra cậu vẫn chưa biết sợ là gì. Hắn đạp ga kéo một tiếng lớn, chiếc xe chưa gì đã tiến ra đường lớn với tốc độ rất nhanh, Jungkook thì muốn dính vào ghế, cậu nhăn mặt cậu không nghe lời hắn thì nhất định cũng không thua hắn. Kim Taehyung kết nối điện thoại với xe gọi cho Hanbin và mở loa.
" Em nghe đây anh."
" Về Hàn ngủ ngon không? "
" Dạ..anh có chuyện gì sao?"
" Cậu ngủ ngon nhỉ." Kim Taehyung nhìn vào kính hậu trong xe. " Nhưng chỗ anh có vài thứ không sạch sẽ, chú tính sao đây? " tay phải hắn đưa qua giữ trán Jungkook rồi đạp phanh gấp, Jungkook chau mày liếc nhìn hắn.
" Anh Kim, coi chừng là chào đón anh đó."
" Phiền phức vậy sao? " Kim Taehyung đạp ga đồng thời choàng tay qua đầu Jeon Jungkook, bàn tay áp vào má phải cậu. Đi đến còn hẻm, tay hắn nhẹ nhàng xoay bánh lái rẽ trái.
" Nếu anh không thích có thể cắt đuôi họ mà."
" Được rồi. " hắn tắt máy.
Jeon Jungkook vẫn còn nhìn hắn, lúc này trong lòng Jungkook dậy sóng rồi, hắn giỏi trong việc bảo vệ người khác vậy sao?
" Đừng nhìn nữa, mau cài dây an toàn đi. Không thì em có bị gì cũng không liên quan tới Kim Taehyung này."
" Ây trời ơi.. Khó chịu quá đi. Chân bị gì không biết. " chân cậu vừa dậm mạnh xuống nền xe vừa cài dây an toàn. Jeon Jungkook này xin lấy lại những gì vừa nghĩ lúc nãy.
Vừa cài dây an toàn vào Jeon Jungkook đã được hưởng cái cảm giác ngồi không yên, cứ ngã qua trái lại qua phải, còn cả mấy pha drift như xe đua trên tivi nữa. Dù có sợ nhưng cậu cũng rất hứng thú. Kim Taehyung lại tiếp tục xoay bánh lái, hai tay Jeon Jungkook nắm chặt vào ghế.
" Xuất sắc vậy. Anh có đua xe không? Lần đầu tôi được trải nghiệm cảm giác này đó. Thú vị ghê. Úuuu."
Kim Taehyung vẽ nụ cười trên môi rồi hắn lái xe qua nhiều con đường nhỏ bao quanh bởi các tòa nhà kiểu cũ rất đẹp, hắn nhìn kính hậu rồi lái ra đường lớn. Tay hắn nhanh nhẹn lướt qua dàn nút, rồi buông bánh lái. Jeon Jungkook ngạc nhiên là xe này còn có thể tự lái sao? Chưa kịp nghĩ gì Kim Taehyung đã cởi hết giày cậu ra rồi, Jungkook rút chân lại.
" Làm gì vậy? "
" Đi xa còn mang giày như thế này, không thấy khó chịu thì cũng cởi ra cho thoáng đi." nói rồi hắn trở về vị trí cũ.
Jeon Jungkook nghiêng đầu nhìn Kim Taehyung.
" Nói thật là từ lúc anh bước vào cuộc đời của tôi thì mọi chuyện cứ như trên phim, tôi còn không nghĩ một ngày có thể đứng trước súng, còn có thể ngồi trên xe như phim hành động. Còn chuyện gì có thể chưa biết sao. Liên tục đổi nơi ở nữa chứ, còn đi máy bay mà thủ tục nhanh tới vậy. Lúc trước tôi du học làm thủ tục cực kỳ lâu, lúc về cũng vậy. Hazz.." Jungkook nhìn về phía cậu. " Kiếp này của tôi như vậy chết cũng xem như không uổng rồi. "
" Là em bước vào cuộc đời của tôi. Sao tự đề cao bản thân quá vậy? "
" Anh..." cảm giác bị ức hiếp mà không thể làm gì được hắn lại khiến cậu khó chịu chết đi được.
" Tôi nói sai sao?"
Cậu không trả lời, Kim Taehyung nhìn cậu nở nụ cười.
" Jeon Jungkook, kiếp này của em e là phải nương tựa Kim Taehyung này rồi. "
End chap 24.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro