Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Giao dịch


Dọn vào Vương phủ mấy ngày, Phan Chấn Giang cấp tốc dạy lại những kiến thức lệch lạc tích lũy gần 300 năm của cáo nhỏ, đồng thời dạy cậu viết chữ, mỗi lần học không được lại bị vỗ đít phạt mấy cái, có khi còn bị người kia ăn thịt một hồi. Các buổi học của Đông Ly cuối cùng đều đẫm nước mắt và dâm dịch của cậu, còn dương dịch của Phan Chấn Giang thì bắn sâu quá không thấy chảy ra. 

Cửa sổ phòng ngủ của Khải vương luôn sạch sẽ bóng loáng hôm nay lại lại có một con ruồi vàng, nó chán chết vươn chân lên dụi mắt mấy lần. Khải vương vừa về liền đùa giỡn tiểu yêu tinh, hai người quấn quít nhau từ lúc ăn cơm đến đi tắm, mãi đến lúc cáo nhỏ mệt mỏi sút Khải vương ra cửa thì mới yên tĩnh được.

Ruồi vàng cảm thấy mình bị coi thường! Nó là con ruồi cao cấp nhất mà tên sư phụ của vua luyện ra được, con ruồi vàng duy nhất mở linh trí, chỉ mình nó mới dám đến gần Khải vương, nó cảm thấy khi nó đến thì Khải vương phải tươi cười chào đón, mời nó ăn ngon mới phải. Nhưng vị đạo sĩ sư phụ kia lại chửi nó ngu, cấm nó để Khải vương phát hiện, còn lệnh cho nó lấy lòng con hồ ly tinh kia, dẫn hắn tới gặp đạo sĩ. Ruồi vàng ngoài mặt thì nghe lời nhưng trong lòng rất không phục. 

Chờ mãi đến khi Khải vương đi rồi nó mới bay vo ve trước mặt hồ ly tinh kia, đọc lại truyền lời mà nó phải học nửa ngày mới thuộc: "Mời tiên hữu đi gặp ta!". Rồi bay nhử nhử Đông Ly đi theo nó. 

Đông Ly thấy con ruồi này thật đáng ghét, nhịn không được biến thành cáo nhỏ nhảy tưng tưng bắt ruồi vàng. Mặc dù nhiệm vụ truyền lời của ruồi không hoàn thành nhưng kết quả vẫn tốt nên đạo sĩ đứng chờ nó trong ngõ vắng sau Vương phủ không tức giận. Hắn cúi đầu nhìn cáo nhỏ: "Xin chào tiên hữu, nghe danh ngài đã lâu, hôm nay được gặp mặt, quả là vinh hạnh cho bần đạo!"

Cáo đỏ ngơ ngác ngồi xổm, nghiêng đầu nhìn hắn. Đạo sĩ bèn ngồi xổm xuống nói chuyện: "Bần đạo vốn tu hành ở phía bắc, nếu ngài đã là hồ ly tinh vậy hẳn là đến vì long khí của họ Phan. Trùng hợp ta cũng muốn mượn ít long khí để phi thăng, nếu ngài hợp tác với ta, chúng ta chia đều lợi ích, không chỉ thế, vàng bạc châu báu gì cũng không thiếu phần tiên hữu!"

Đông Ly phát ra ánh sáng xanh lam nhẹ, biến thành thiếu niên đỏ tươi xinh đẹp, ngồi xổm ôm đầu gối: "Giang Giang cũng đút dương khí cho ngươi sao?"

Đạo sĩ giật giật mí mắt, hai mắt híp dường như to lên một chút, dán chặt lên mặt Đông Ly, hắn cười: "Ta không lấy dương khí của Khải vương đâu! Ta muốn long khí cơ! Nếu ngươi muốn dương khí ta cũng cho ngươi được! Đảm bảo sướng hơn Khải vương cho!"

Đông Ly vẫy vẫy tai: "Giang Giang lấy dương khí đổi nho của ta đấy! Ngươi có nho không?"

Đạo sĩ mắt sáng rực: "Nghe lời ta thì cho ngươi cả một vườn nho luôn! Chỉ cần ngươi tìm bí mật của Khải vương báo cho ta, thế thì đời này vinh hoa phú quý không dứt, nam nhân xếp hàng cho ngươi chọn!"

Đông Ly thấy mặt tên này chắc chắn là người xấu, nhưng một vườn nho... Phan Chấn Giang không chỉ đền cho cậu dương khí mà còn có nho ăn nữa, nhưng thứ quả này trồng tuốt ở vùng đông nam, vận chuyển khó khăn nên kinh thành bán rất đắt, cũng chẳng có nhiều mà mua. Rừng của cáo nhỏ dồi dào linh khí mới mọc lên một dây nho dại, cho nên điều kiện người xấu đưa ra làm cho cáo nhỏ lung lay. Cái đầu nhỏ chạy hết công suất để cân đo đong đếm xem Phan Chấn Giang và một vườn nho cái nào lợi hơn. Đạo sĩ chờ Đông Ly trả lời lâu đến mức hắn tưởng cáo nhỏ đang làm phép thuật thôi miên mình thì cậu bỗng nhiên nhớ ra: mình có thể chọn tất!

Vừa có nho ăn còn có Phan Chấn Giang đút dương khí, thế chả sướng nhất còn gì. Cáo nhỏ nhe rằng cười khè khè: "Được được được, ta đồng ý với ngươi, ta sẽ nói bí mật của hắn cho ngươi, ngươi nói phải giữ lời đấy nhé! Phải cho ta cái vườn nho nào to nhất ý!"

Đạo sĩ hơi nghi ngờ, hồ ly tinh suy nghĩ lâu như vậy nhưng lại sốt sắng đồng ý, hay là đang làm bộ mừng rỡ nhỉ? Nhưng hắn tin tưởng phẩm hạnh của một con yêu quái đủ thấp để làm việc xấu cho mình, hắn hẹn ước sẽ dùng thuật truyền âm để lấy thông tin rồi đi mất.

Đông Ly ngúng nguẩy về Vương phủ, bắt đầu lục lọi ngăn tủ ngắn giường của Phan Chấn Giang. Khải vương về liền thấy một cái mông thịt đẫy đà chổng lên ở ngay ngoài gầm giường, hắn liền thò tay vỗ đốp một cái, hỏi: "Tìm cái gì đó?"

Đông Ly chui ra xoa xoa cái mông: "Tìm bí mật của ngươi!"

Phan Chấn Giang nhíu mày ôm mỹ nhân vào lòng, vừa cắn môi dưới của cậu vừa hỏi: "Làn chì?"

*cắn mỏ nên nói ngọng nha*

Đông Ly cố ngửa mặt ra sau để tránh: "Kiếm nho ăn!"

Phan Chấn Giang đành phải buông tha môi mềm, nhưng hắn lại nhân cơ hội ấy gặm cổ Đông Ly, mũi "hử" một cái nghi hoặc. Đông Ly đẩy hắn ra: "Có cái ông kia xấu lắm! Bảo ta lấy bí mật của ngươi cho hắn thì sẽ cho ta cả vườn nho đấy, lúc đấy chia cho ngươi mấy quả!"

Phan Chấn Giang đẩy người lên giường, bản thân thì đổ ập xuống đè lên người Đông Ly khiến cậu bị đập cắn phải lưỡi, quả núi đè cậu còn tủi thân dụi lên ngực cậu: "Đồ hồ ly tinh không có tim gan, ta ăn của em mấy quả nho, em đã lấy hết dương khí của ta rồi mà còn muốn bán ta cho kẻ xấu, em chả thương ta tý nào sao? Ta đau lòng quá!"

Đông Ly hỏi lại: "Bán đi á? Bí mật của ngươi quan trọng lắm sao?"

Phan Chấn Giang nghiêm túc dạy dỗ bé cáo nhà mình: "Sao lại không? Bọn họ muốn bí mật của ta để hại ta đấy! Giống như việc em là hồ ly tinh cũng là bí mật, phải giữ kín không cho người ngoài biết!"

Đông Ly sợ hết hồn: "Ta tưởng ai cũng biết ta là hồ ly?"

Phan Chấn Giang cười gian, không biết từ khi nào đã cởi hết quần áo của Đông Ly ra, còn lại mỗi đôi tất : "Ừ! Ai cũng biết em là hồ ly tinh quyến rũ ta rồi!"

Đông Ly giơ chân lên đạp hắn mắng: "Rõ ràng là ngươi quyến rũ ta! A..."

Phan Chấn Giang bắt được cái chân kia, cắn tất cởi ra, hắn nhìn cậu rất hạ lưu rồi há to miệng ngậm mấy ngón chân xinh xắn vào mồm, đầu lưỡi múa quanh ngón cái run run rồi lượn sang ngón út, lại nhả hết ra nhưng đầu lưỡi lại liếm vào kẽ ngón chân.

Đông Ly không hiểu sao mình lại thấy râm ran khắp người, cậu lấy hai tay che mặt lại hét lên: "Đồ bẩn thỉu! Ngươi đừng có hôn ta!"

Phan Chấn Giang ồ nhẹ một tiếng rồi đè cậu ra hôn, bắt ép cậu nuốt hết nước miếng của hắn, bắt nạt đến nỗi Đông Ly sặc lên. Hai ngón tay chai cứng lần mò xuống hoa huyệt ướt dẫm trêu chọc, kẹp lấy hạt đậu nhỏ vân vê rồi lại miết mạnh, chán chê lại vờn quanh lối vào đỏ hồng đang bồi hồi.

"Ta còn muốn ăn chỗ này của em nữa cơ!"

Phan Chân Giang trườn xuống ngậm hạt nhỏ mút mạnh, đầu lưỡi như con rắn xảo quyệt liếm xuống khe nứt, không những thế còn mút chùn chụt hai mép mập mạp, cứ như đang hôn môi với miệng nhỏ phía dưới vậy. Đông Ly hai tay che mặt nhưng mắt cậu lại mở to nhìn cái đầu xù ở háng mình qua kẽ tay. Cậu xấu hổ đến trợn tròn cả mắt, miệng không nói nên lời, chỉ biết ú ớ theo vũ điệu mạnh bạo của cái lưỡi kia.

Đã ngủ với nhau gần nửa tháng, nhưng Đông Ly lại càng ngại ngùng hơn trước, bởi vì sách Phan Chấn Giang cho cậu đọc có dạy lễ nghĩa liêm sỉ, hơn nữa mỗi lần hạ nhân trong phủ thấy cậu đều đỏ mặt cười trộm, Đông Ly biết thừa họ cười mình, cáo nhỏ sống 300 năm mới trải lòng người rất xấu hổ!

Phan Chấn Giang xem bộ dạng nghiện mà ngại của cậu đáng yêu chết đi được, lại gỡ tay cậu ra cưỡng hôn. Đông Ly ban đầu còn đẩy ra mấy cái tượng trưng, nhưng mùi và vị của thứ nước trong miệng nam nhân làm cậu dần mê đắm. Trong người cậu cứ bứt rứt khó chịu, cứ như đang bảo cậu lấy nhiều hơn nữa đi, nhưng lấy cái gì... Đông Ly biết cái gì làm cậu thoải mái, cậu bắt đầu mò mẫm cơ thể rắn rỏi trước mặt, lồng ngực căng tràn, tấm lưng rộng lớn, cơ bụng gồ ghề... Những bộ phận ấy cứ như nam châm hút lấy hai tay cậu. Đông Ly sung sướng chịu cảm giác dục vọng chi phối lý trí, cậu hướng đến thanh thần khí đưa cậu lên mây xanh.

Đồ vật trong tay to quá sức tưởng tượng của nhân loại. Đông Ly cũng ngạc nhiên tại sao lần đầu Phan Chấn Giang mở rộng cho cậu chỉ dùng ba ngón tay đã chuyển sang hàng nóng mà mình không bị xé ra làm đôi. Thứ hung khí này đỏ như mào gà, phần đầu nhọn to đến nỗi Đông Ly phải há to mới nhét được vào miệng, cán vừa dài vừa to cứng như đá, gân xanh chằng chịt giật nảy thình thịch, tổng thể nguyên con trông y như cây thương sắt! 

Cây thương sắt ấy đang nhỏ nước ướt cả lông mao của nam nhân, Đông Ly vừa chạm vào thì nó hưng phấn giật nhảy trong tay cậu, nũng nịu đòi âu yếm. Đông Ly vuốt nó lên xuống mấy cái rồi trượt tay xuống ôm lấy bọc trứng nặng trình trịch mà vân vê. Bàn tay mềm mại lại đưa lên nắm lấy đầu buồi ướt sũng, ngón trỏ tìm được suối nguồn dịch nhớt bắt đầu tò mò ấn thử vào. 

Phan Chấn Giang hít sâu một hơi rồi tóm lấy cái tay hư kia, giơ lên trước mặt cậu: "Em dám?!"

Đông Ly hai mắt long lanh nhìn hắn, thè lưỡi ra liếm mút ngón trỏ tội đồ, không để ý lắm hỏi lại: "Gì cơ?"

Phan Chấn Giang cảm thấy máu toàn thân dồn xuống 'đầu', hai mắt anh chịu kích thích mãnh liệt làm con cặc muốn nổ tung. Trong đầu Phan Chấn Giang vang lên giọng nói: Nhịn nữa làm chó! Anh ngồi quỳ dạng háng trên giường, bắt lấy cáo con mê người kia đặt lên đùi mình, cây thương sắt để sẵn vào lối đi, chờ được đâm vào huyệt động ngọt ngào. Phan Chấn Giang siết chặt eo thon, ấn mạnh xuống, anh kêu lên: "Sao em dâm vậy hả?"

Đông Ly bất ngờ sung sướng đến thét lên: "Á á á á.... đâm đến chỗ ...ư ư....oa... ha...sâu quá...."

Phan Chấn Giang hít sâu lấy đà sau đó bắt đầu thúc nhanh lên trên: "Ta dạy em rồi mà... ah.... chỗ đấy của em.... gọi là điểm nứng.... trong lồn dâm còn... có tử cung... em nói lại đi... ư...địt... sướng quá..."

Đông Ly bị đâm đến độ tiếng hét cũng bị đứt quãng: "A a a a a a .... đâm...ưm....mmm .... vào ...tử cung...ư a a a a a ...."

Cậu bắt đầu bật khóc: "Oa...a a a .....a ....a hu....hu.hu hu hu..... sướ...ướngggg quá á á á á........hu.."

Phan Chấn Giang hôn chặn lại cái miệng chảy nước dãi của cậu, đoạn hỏi: "Sướng phát khóc à.... em sướng lắm à.... ha ha....ta địt em sướng lắm .... phải không?.... nói lại đi..."

Đông Ly trợn mắt lên nhại lại: ".....hư.... hư...địt.... sướng.... a....a....sướng...."

Phan Chấn Giang không tha cho bé cáo: "Chỗ nào sướng?"

Đông Ly gục mặt vào vai anh thở dốc: "Hộc... hộc...aaa.... lồn em...ư"

Phan Chấn Giang xấu xa véo đầu vú đỏ hồng của cậu: "Thế thôi?"

Đông Ly cắn vào cổ hắn: "Ưm ... ti nữa... hư... mmm... hư aaaa...còn...ư a.....đan điền...ứ... nhẹ thôi....a a a a a a .....chậmmmm thôiii   ư....."

Phan Chấn Giang hăng máu đè Đông Ly xuống giường, mông cậu vì tư thế ban nãy nên vẫn tì trên đùi anh. Phan Chấn Giang ép thấp người xuống, vươn tay đỡ dưới gáy cậu siết chặt, tay kia đã bóp eo của Đông Ly tím bầm. Anh dập mạnh làm cái giường lung lay như cây non trong bão. Đông Ly cảm nhận được Phan Chấn Giang đang khóa nhốt mình trong vòng tay anh, cậu xúc động vươn tay víu cổ anh xuống hôn khắp mặt anh, như chó con lấy lòng. Phan Chấn Giang vì thế mà trái tim đang đập nhanh do vận động mạnh bỗng chốc mềm nhũn như muốn tan ra. Anh thấy khó thở, thậm chí trong khoảnh khắc ấy, anh đã sung sướng muốn chết đi cùng yêu tinh dưới thân.

Tinh dịch nóng hổi phun ra chậm rãi rót đầy huyệt động run rẩy sau cao trào nhiều lần. Phan Chấn Giang dịu dàng hôn môi với bé cáo nhỏ, cả người anh mềm ra đè lên Đông Ly, bỗng nhiên anh không muốn làm tình. Phan Chấn Giang ôm Đông Ly thật chặt nhưng cậu không giãy giụa. Cả hai người đều im lặng ôm nhau, họ không nhìn vào mắt nhau, nhưng họ đều phát hiện, hai người nhưng chỉ có một nhịp tim duy nhất.

Đông Ly thích thú nằm im nghe tiếng thình thịch kề bên tai, môi không nhịn được cười khúc khích, cậu ngẩng lên nhìn Phan Chấn Giang, mắt anh sâu thẳm.

Phan Chấn Giang không hỏi cậu cười cái gì, bởi vì anh cũng đang cười vì cái thứ đó. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro