
Chương 17: Hoa nguyệt
Quà Trung thu đến đây ~
-
Gió thu thổi nhẹ nhàng, những chiếc lá bạch quả vàng óng rủ xuống, trong một y quán nhỏ ở thành Tây Viêm, Tiểu Yêu giơ tay quét đi những chiếc lá rơi trước tủ. Lễ cưới của nàng và Cảnh đã được ấn định sẽ cử hành vào năm sau, nên hiện giờ nàng rất rảnh rỗi, mỗi ngày nàng đều đến y quán bốc thuốc, bắt mạch và biên soạn sách y.
Buổi chiều Cảnh đến y quán tìm nàng, mang theo bánh hoa đào từ cửa hàng phía nam thành, Tiểu Yêu ngẩng đầu, nũng nịu nói với chàng: "Thập Thất, cuối cùng chàng cũng đến rồi, em còn đang lo không có ai mài mực giúp em đây."
Cảnh lắc lắc chiếc bánh ngọt trong tay, cười nói: "Bánh hoa đào mà nàng thích nhất, nàng có muốn ăn không?"
Tiểu Yêu hai mắt sáng lên, nàng cầm lấy mở ra nghi ngờ nhìn chàng: "Thật sự là mua ở tiệm bánh phía nam thành, làm sao chàng biết em muốn ăn nó? Hồ ly các chàng có kỹ năng đọc tâm sao? Thật đáng sợ."
Cảnh mỉm cười trìu mến, lau đi những mảnh vụn trên khóe miệng nàng, nói đùa: "Ta không có năng lực đọc suy nghĩ, ta chỉ vô tình nghe được mấy câu nói mớ của ai đó khi ngủ thôi."
Tiểu Yêu xấu hổ gõ nhẹ vào cán bút, cúi đầu nói: "Làm việc!"
Môi Cảnh cong lên, giữa lông mày và mắt chàng đều ngập tràn vẻ sủng nịnh với người trước mặt. Chàng chậm rãi xay và sắp xếp các loại thảo mộc cho nàng. Hai giờ sau, Tiểu Yêu đã không chịu nổi cái lưng đau nhức nữa, nàng đặt bút xuống quay người lại thì thấy Cảnh đang yên tĩnh ngồi pha thuốc theo đơn. Sự tương phản giữa bàn tay trắng nõn thon dài chỉ thích hợp chơi đàn cùng dược liệu thô ráp sẫm màu thật rõ ràng nhưng động tác của chàng lại cực kỳ điềm tĩnh, khí chất nhàn nhã, trái lại khiến khung cảnh trở nên vô cùng hòa hợp.
Tiểu Yêu xoa xoa cái cổ đau nhức của mình, gọi chàng: "Thập Thất, qua đây."
Cảnh ngoan ngoãn đi về phía nàng, nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy? Nàng mệt à?"
Tiểu Yêu vẫn ngồi đó không trả lời, chỉ vẫy tay về phía chàng. Cảnh ngoan ngoãn cúi xuống, Tiểu Yêu choàng tay lên cổ chàng kéo xuống, cắn nhẹ vào môi chàng, sau đó lập tức buông ra, lại cầm bút lên nói: "Giờ em hết mệt rồi, chàng về đi."
Cảnh sửng sốt, phải mất một lúc mới phản ứng kịp, nhếch khóe môi, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Thấy chàng không nhúc nhích, Tiểu Yêu ngẩng đầu nhìn chàng từ dưới lên, trêu chọc nói: "Chàng đang làm gì vậy? Sao trông ủy khuất thế? Đừng sợ, em sẽ chịu trách nhiệm."
Nghe thấy lời này, trong mắt Cảnh hiện lên một tia gian xảo, chàng tỏ vẻ đáng thương nhìn nàng: "Tiểu Yêu tỷ tỷ định chịu trách nhiệm thế nào?"
Tiểu Yêu không nhịn được nữa lắp bắp nói: "Em... em là vị hôn thê của chàng, như vậy còn chưa đủ sao..."
Cảnh mím môi lắc đầu: "Chưa đủ."
Tiểu Yêu băn khoăn: "Vậy chàng muốn gì?"
Cảnh bế nàng lên khỏi chiếc ghế tre rồi hôn nàng say đắm, nụ hôn đầy quyến rũ ẩn chứa vài tia ham muốn. Nàng thở hổn hển chìm trong vị ngọt ở đầu môi, tùy ý để chàng dẫn dắt. Thật lâu sau, nụ hôn cuối cùng cũng dừng lại, Cảnh lại nhẹ nhàng vuốt ve khóe môi nàng, thở dài nói: "Ta thật muốn thành thân ngay bây giờ."
Tiểu Yêu lập tức hiểu được ý tứ trong lời chàng, hơi nóng truyền đến gò má, rồi lan đến tai đỏ bừng. Nàng nhẹ nhàng tựa vào lòng chàng, vùi đầu vào cổ chàng, thì thầm: "Em sẽ viết sách cho xong để nhờ ca ca tổ chức hôn lễ sớm."
Cảnh cười cười ôm chặt nàng, hôn lên đỉnh đầu nàng, trêu ghẹo: "Không cần gấp, không cần vất vả như vậy, chúng ta có rất nhiều thời gian."
Tiêu Yêu không trả lời, chỉ tức giận rúc vào trong ngực chàng. Pháo hoa nở rộ trong lòng nàng, chàng là người nói muốn thành thân, cũng là người nói không vội. Ahhh, đồ hồ ly xảo quyệt!
Màn đêm buông xuống, hai người ngồi ngắm trăng trong sân, Cảnh rót rượu thanh mai cho Tiểu Yêu, đưa cho nàng một ít đồ ăn nhẹ đi kèm với rượu.
Tiểu Yêu tựa vào trong ngực chàng, hỏi: "Thập Thất, đã đến ngày rằm rồi sao? Mặt trăng tròn quá."
Cảnh nhẹ nhàng cười: "Ngày mai là Tết Trung Thu, là dịp để đoàn tụ với gia đình." Nói xong, không biết chàng nghĩ đến điều gì, chợt cảm thấy cô đơn.
Tiểu Yêu chú ý tới tâm tình của chàng, đặt bình rượu xuống, xoay người ôm chặt eo chàng, nũng nịu nói: "Cảnh, ngày mai đừng về Thanh Khâu, chàng có thể cùng em đến chỗ ông ngoại được không? Mấy ngày trước Thương Huyền gửi thư cho em, nói rằng ngày nào em cũng làm phiền khiến công việc của chàng bị trì hoãn, yêu cầu em nhanh chóng quay về."
Cảnh được nàng ôm, cơ thể nàng mềm mại sưởi ấm những vết sẹo loang lổ trên người chàng. Chàng nắm tay nàng, trịnh trọng nói: "Được, chúng ta cùng đi."
Ba ngày trước, Tiểu Yêu gửi thư cho Thương Huyền, nói với hắn rằng nàng và Cảnh sẽ về Tiêu Nguyệt Đỉnh đón Tết Trung Thu. Cảnh không còn người thân trên đời, bây giờ người thân duy nhất của chàng chỉ có nàng, nàng sẽ không bao giờ để chàng cô đơn nữa.
Lễ hội Trung Thu trong cung Tây Viêm rất hoành tráng đã được chuẩn bị từ một tháng trước. Buổi chiều ngày hôm đó, Cảnh và Tiểu Yêu đến thăm Hoàng Đế. Ba người cùng nhau làm bánh trung thu, chẳng bao lâu sau Thương Huyền cũng đến.
Tiểu Yêu mặt đầy bột, tức giận phàn nàn: "Đây là phong tục gì thế? Tại sao nhất định phải tự mình làm bánh trung thu? Bột bánh mềm quá không nắn được, khuôn cũng không dễ dùng."
Cảnh mỉm cười trìu mến, lấy khăn lau mặt nàng dỗ dành: "Không sao đâu, ta sẽ giúp nàng."
Tuy nhiên, Thương Huyền lại tàn nhẫn giơ chiếc bánh trung thu mình đã làm lên và nói: "Từ nhỏ đến lớn muội đều như vậy, bản thân không làm được thì đổ lỗi cho hoàn cảnh, nhìn bánh của ta đi."
Tiểu Yêu liếc Thương Huyền, nhân lúc hắn không để ý mà chọt một cái vào chiếc bánh trung thu của hắn. Mọi người sửng sốt một lúc, sau đó đều bật cười. Sau khi Tiểu Yêu làm xong một hàng bánh trung thu với đủ mọi hình dạng, Cảnh lén lút đưa cho nàng một miếng bột đã được gói sẵn dưới gầm bàn. Tiểu Yêu cầm lấy, dùng khuôn ấn xuống, lần này nhân cuối cùng cũng nằm gọn gàng trong vỏ bánh, nàng giơ chiếc bánh trung thu lên, lắc lắc trước mặt Thương Huyền khoe khoang: "Ca ca, nhìn đi, đẹp không? Có người giúp muội rồi!"
Thương Huyền sủng ái vuốt tóc nàng, nhưng không giấu được vẻ thất vọng, vội vàng ra lệnh cho lão Tang mang bánh trung thu đi nướng, đồng thời mời mọi người thay quần áo cùng nhau đi dự tiệc tối.
Những chiếc đèn lồng đủ màu sắc, vầng trăng sáng như đĩa bạc. Nhiều trò chơi khác nhau được tổ chức ở khắp mọi nơi trong cung Tây Viêm, các tiểu thư chèo thuyền ngâm thơ, cắm hoa hoặc gấp đèn lồng, thậm chí các lính canh còn múa một điệu dân gian ở giữa sân, thu hút những tràng pháo tay và tiếng cười lớn.
Tiểu Yêu và Cảnh ngồi cùng một bàn, Tiểu Yêu say khướt ngồi ngẩn ngơ. Cảnh lén lút nắm tay nàng, không ngừng siết chặt. Tiểu Yêu kéo chàng lại, dường như nàng không để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh, nhẹ nhàng hôn lên má chàng, ghé vào tai chàng nói: "Cảnh, ở đây thật nhàm chán, chúng ta trốn đi."
Đôi mắt Cảnh sáng ngời, khóe miệng không khỏi mỉm cười nói: "Được."
Cảnh giơ tay dựng lên một mê cung ảo ảnh, hai người lẻn đi.
Cảnh cõng Tiểu Yêu chậm rãi đi dưới ánh trăng sáng ngời, lắng nghe tiếng thở đều đều của người trên lưng, chàng khẽ thì thầm : "Tiểu Yêu, ta có người thân, chỉ cần nàng ở đây, nhất định sẽ có đoàn tụ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro