Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Sống còn

- ' tôi có thể làm được mà ! ' một tiếng trong trẻo thét lên.

Cậu - Phong Hàn mười một tuổi đang chạy theo một người mặc âu phục đen
- ' ngươi sẽ làm được gì ? ' người đàn ông hỏi với một giọng đầy vẻ châm biến .
- ' tôi có thể làm tất cả để trả thù cho bố và mẹ tôi . Họ không đáng phải như vậy , tôi không đáng phải ra nông nỗi này ! Ông không hiểu , tôi muốn giết chết con QUỶ đó như thế nào ? ' cậu nhếch mép . Người đàn ông thoáng ngỡ ngàng . Ông hỏi :
- ' ngươi mấy tuổi ? '
- ' mười một tuổi . Sao ? Ông đồng ý nhận tôi vào nhóm à ? ' ánh mắt Phong Hàn dần sáng lên
- ' ngươi hơi lớn hơn so với tuổi của ngươi đấy ! ' ông vẫn không nhìn cậu mà đi tìm dấu vết của nữ hoàng và thức ăn của cô - ' được , ta nhận nhà ngươi . Vào ngày mai . Đúng hai giờ khuya . Lên tàu đến nơi huấn luyện của ta . Ngươi sẽ đi cùng với huấn luyện viên mới , ta nói cho ngươi biết họ xấp xỉ cũng khoảng một trăm người , đều trên hai mươi tuổi . Hết thời hạn ta sẽ cho tàu đón những người con sống về . Còn những người chết ta sẽ an táng cho họ . Hoặc ..... ' ông bỗng im lặng , quay sang cậu nhìn cậu chăm chăm

- ' hoặc gì ? Sao bỏ giữa chừng thế ? ' cậu mừng rỡ quýnh lên .
- ' hoặc các ngươi sẽ làm đồ ăn cho thí nghiệm của ta ! ' ông thốt những từ ra nhấn âm từng chữ như những ống tiêm, con dao găm vào tim cậu vậy . Nếu nhỡ cậu chết thì sao ? Bố mẹ cậu ai sẽ giúp họ trả món nợ máu thịt này ? Ai sẽ viếng cho họ ? Ai sẽ mỗi tối hôn họ qua bức ảnh ? Ai sẽ nhớ đến công lao , tinh hoa họ cống hiến cho đất nước ?

- ' tôi sẽ tham gia . Đừng nuốt lời nhé ! ' cậu chạy về phía nhà bỏ hoang đã thấm dần mùi máu tanh .

**************

2 giờ :

Có rất nhiều người bàn tán xôn xao không biết họ sẽ huấn luyện nơi nào . Chỉ một mình Phong Hàn biết bọn họ sẽ đến nơi nào . Chỉ mình Phong Hàn biết họ sẽ bắt gặp những sự bất hạnh nào sẽ tạt vào cuộc đời họ . Chỉ một mình cậu biết

Tất cả mọi người lần lượt lên thuyền . Trên chiếc thuyền một người đàn ông đứng trên buồm thuyền hô to .
- ' ta là chỉ huy ở đây . Các ngươi mỗi người hãy cầm hai túi bánh mì và một túi nước này.. Nếu không thích nhận các ngươi có thể vứt trên thuyền tuỳ thích . Nhưng tuyệt đối không được vứt xuống biển , nếu các ngươi không muốn cả đoàn làm thức ăn cho thuỷ quái '

Mọi người trên tay ai ai cũng có thứ mà chỉ huy nói . Vẻ mặt họ lúc này chỉ có thể nói bằng hai từ KHINH KHỈNH . Cậu đi nhặt từng gói bánh mì , những túi nước mà họ quẳng vươn vãi trên thuyền . Cậu biết dù có cả núi vàng bên mình thì thức ăn cũng chẳng thể nào có được ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: