Chương 8: Miễn Cưỡng Chấp Nhận
Quyết định của cục trưởng Trương sau cuộc họp không thể khiến tổ tai nạn giao thông cảm thấy hoàn toàn hài lòng, chỉ đành miễn cưỡng chấp nhận.
Cục trưởng Trương tuyên bố:
"Nếu không thể nhận diện được là tai nạn hay mưu sát, chúng ta chia vụ án này thành hai nhóm, tổ giao thông điều tra theo trình tự hai vụ tai nạn, đồng thời tổ trọng án điều tra theo hướng án mạng mưu sát. Tổ trọng án có thời gian ba tuần để điều tra vụ án này, sau ba tuần không có tiến triển khả quan thì dừng lại công tác điều tra, hoàn toàn giao lại cho tổ giao thông."
Tổ phó Bàng nhân cơ hội có mặt cục trưởng Trương, giả thân thiết nói:
"Còn nữa, đồng nghiệp của tổ trọng án hãy báo cáo lại mọi manh mối tìm được cho tổ giao thông để phối hợp đẩy mạnh tiến độ phá án, tất nhiên chúng tôi cũng sẽ cung cấp thông tin tìm được. Tổ trưởng Chu, hợp tác vui vẻ!"
Chu Tử Du không còn cách nào khác ngoài thỏa thuận, suy cho cùng mục đích của cô cũng chỉ là phá được án.
Chỉ là nghĩ tới nghĩ lui, thời gian ba tuần quả thực là một hạn chế lớn, vụ mưu sát thông thường cũng mất hơn một tháng điều tra, huống hồ đây là lại án hai trong một, hơn nữa nếu trong quá trình điều tra xuất hiện vụ án khác, tổ đội cũng không được phép từ chối, khác nào dồn người vào chân tường, quát thẳng vào mặt tổ trọng án hãy biết điều mà rút lui?
Tôn Thái Anh ngồi ở ghế sau, nhại giọng tổ phó Bàng: "Tổ trưởng Chu, hợp tác vui vẻ... Anh ta có vấn đề thần kinh sao? Rõ ràng là đang cạnh tranh lành mạnh, còn cố tình trước mặt cục trưởng ra lệnh chúng ta phải giao nộp mọi manh mối điều tra được, cái gì là phối hợp điều tra chứ? Rõ ràng biết tổ của anh ta vô tích sự nên muốn dựa dẫm chúng ta đây mà!"
Trịnh Quan đang lái xe cũng tức tối:
"Sếp Chu, Thái Anh nói đúng, lẽ ra sếp không nên chấp nhận cái bắt tay lợi dụng của anh ta. Đúng là vấy bẩn tay mình mà."
Chu Tử Du an ủi: "Đừng nổi nóng nữa, dù sao chúng ta đã có cơ hội danh chính ngôn thuận điều tra vụ án, xem như đạt được mục đích rồi."
Triết Vỹ ngồi cạnh Tôn Thái Anh, cũng tiếc rẻ bốn chữ "phối hợp điều tra" của tổ giao thông.
"Cơ hội? Ba tuần là cơ hội sao? Rõ ràng là công khai buộc chúng ta rút lui sớm. Trương Duy Khắc nhận chức cục trưởng chưa bao lâu, chỉ muốn giữ tỉ lệ an ninh của thành phố ở mức cao mà quy về tai nạn thông thường, không phải giết người còn xúc phạm thi thể, thêm vào tổ trưởng tổ giao thông nghỉ phép, em họ ông ta vừa hay là tổ phó Bàng, tất nhiên nhân thời cơ giành món hời béo bở này về tay người trong nhà, để anh ta một bước lên trời, thăng quan tiến chức."
Chu Tử Du thở dài, nhìn về phía thành phố dưới ánh nắng ngày mới dần hiện ra trước mắt: "Những ngày sắp tới xem ra không dễ thở, mọi người cùng nhau cố gắng, tôi hứa sẽ đền bù một bữa ra trò sau khi đóng hồ sơ."
Trong chiếc Rover vang ra giọng hô hào: "Sếp Chu vạn tuế!"
Căn hộ của Chu Tử Du đón ban mai đầu tiên trong dãy phố, trước ra khỏi nhà cô đã cẩn trọng kéo rèm và đóng kín tất cả cửa sổ, Sa Hạ tỉnh dậy, phát hiện người không có ở phòng đối diện nên đi thẳng xuống lầu.
Trên bàn có một phần ăn sáng và mẩu giấy ghi chú: "Không biết khẩu vị của em thế nào, trên bàn có bát canh hầm cá chép, tôi hỏi ý kiến bác sĩ Danh, thịt cá chép không làm ảnh hưởng đến vết thương, cơm đã có trong nồi điện, cháo ở trong bếp. Còn nữa, có thể dùng điện thoại trong phòng khách liên lạc với tôi khi em thức."
Cá chép tươi phải ra chợ mua từ sớm, hầm nhiều giờ, trước đó còn thận trọng hỏi ý kiến bác sĩ, cơm đã nấu chín trong nồi, ngoài ra còn có cháo trắng nóng hổi, không thức từ lúc trời chưa sáng cũng không tài nào làm kịp.
Chu Tử Du vừa có nhan sắc trời phú vừa có tư chất oai phong, đủ chu đáo, thừa tử tế, kì thực luôn là mẫu người lý tưởng trong mắt các cô gái.
Ít nhất đối với một cô gái trong độ tuổi nhạy cảm như Thấu Kì Sa Hạ, những lời thoạt nhìn đơn thuần nhưng lại ân cần này quả thực có chút tác dụng khiến người ta dao động. Nàng hiếu kỳ, liệu Chu Tử Du đối với ai cũng cư xử tốt bụng, có trách nhiệm như vậy?
Tại văn phòng tổ điều tra trọng án, Chu Tử Du mở cuộc họp phân tích vụ án và phân công nhiệm vụ.
"Vụ án lần này không quá phức tạp, nhưng nhân lực của chúng ta rất hạn chế, tôi đã nộp đơn xin thêm người đến hỗ trợ, nhưng lần này cục trưởng Trương là người duyệt đơn nên mọi người không cần đặt quá nhiều hi vọng. Nói như vậy không phải để sinh nản chí, mà muốn nhấn mạnh chúng ta thực sự cần nhiều nỗ lực hơn nữa."
Triết Vỹ phát biểu: "Cùng lắm một người làm công việc của ba người, bất luận ra sao, để họ biết ép chết chúng ta không phải dễ."
Chu Tử Du gật đầu tán dương: "Vì không có nhiều thời gian nên chúng ta sẽ gộp hai vụ án này thành một, bắt đầu phân tích."
Tôn Thái Anh mở tài liệu: "Bước đầu điều tra lí lịch cho thấy hai nạn nhân của vụ tông xe đều có một vài điểm chung, đó là còn rất trẻ, xinh đẹp, tài giỏi và độc thân, hơn nữa gia thế còn rất hiển hách nữa."
Trịnh Quan vừa ghi chép vừa nói: "Xem ra hung thủ cũng rất biết lựa chọn, tôi thắc mắc đây là tiêu chí chọn mục tiêu của hung thủ nam hay hung thủ nữ, hay là cả hai?"
Triết Vỹ cung cấp thông tin: "Sách tâm lý tội phạm có viết, sở thích biến thái của tội phạm có thể gây ảnh hưởng đến của những người thân cận, tiếp xúc thường xuyên. Lấy ví dụ, một trong hai tên có sở thích giết người sau đó xúc phạm thi thể, tên còn lại cũng khả năng tiếp thu qua lời nói hoặc hành vi tương tự. Đoạn đối thoại của hai hung thủ trong bản ghi âm, chứng tỏ hung thủ nam có tuổi tác hoặc vai vế lớn hơn hung thủ nữ, hung thủ nam có thể là một người chồng hoặc một người anh trai, nhưng lại có vẻ yếu thế và không giữ vai trò đưa ra quyết định. So hung thủ nữ, hắn có xu hướng bị động nhiều hơn."
Chu Tử Du nghĩ: "Điều trọng yếu lúc này là tìm ra phương tiện gây án, Triết vỹ và Thái Anh giúp tôi điều tra các hãng vận chuyển, nhà máy, công ty sử dụng xe bán tải giao hàng hóa, đồng thời cũng chú ý các hộ dân sở hữu xe bán tải nặng 1.9 tấn trong khu vực, phải tìm ra chiếc xe gây án trong nội quận Tiêu Châu, bằng không buộc phải mở rộng phạm vi điều tra ra toàn Đài Nam sẽ càng phức tạp." - đoạn quay sang Tôn Thái Anh - "Mấy ngày trước em chịu trách nhiệm điều tra các mối quan hệ xã hội của Thấu Kì Sa Hạ phải không?"
Tôn Thái Anh gật đầu: "Thấu gia thuộc tầng lớp chuẩn mực gia giáo, bà Diêu luôn hết mực yêu thương hai anh em Thấu Kì, Thấu Kì An Hạo rất chiều chuộng em gái, nên Sa Hạ từ nhỏ đã hiếm khi phải động tay đến việc nặng, nhưng không vì thế mà sinh bệnh tiểu thư. Ở trường Mã Thuận, nạn nhân là sinh viên nổi tiếng bậc nhất khoa luật hình sự, giảng viên đánh giá nạn nhân có năng khiếu học luật thiên bẩm, thận trọng lại chịu khó, hòa nhã với bạn bè. Bạn thân nhất là nữ sinh cùng trường Lý Kiển Dung, ngoài ra bạn trai là Trương Đoản, hiện đang học năm cuối ở khoa Công nghệ vận hành cơ giới."
Chu Tử Du hơi dừng lại một chút.
"Tổ trưởng, có chuyện gì sao?"
"Không có gì, sau cuộc họp, Trịnh Quan giúp tôi đưa Trương Đoản và Lý Kiển Dung đến sở cảnh sát hỗ trợ điều tra."
"Rõ."
Tôn Thái Anh nói tiếp: "Sinh viên trong trường đặc biệt là bạn cùng lớp của Thấu Kì Sa Hạ có vẻ rất quan tâm và lo lắng cho nạn nhân, tôi cảm thấy mối quan hệ xã hội của nạn nhân đơn giản lành mạnh, không giống có thù oán sâu nặng với ai, nên có thể loại trừ khả năng bị trả thù."
Chu Tử Du hỏi: "Còn về phía bạn trai của nạn nhân, có đặc điểm gì khả nghi không?"
Tôn Thái Anh lắc đầu: "Trương Đoản là người có học thức, mặt mũi sáng sủa, nho nhã hiền lành, anh ta rất yêu thương bạn gái, nghe tin nạn nhân gặp chuyện có biểu hiện rất lo buồn, liên tục đi theo tôi hỏi về tiến độ điều tra." - đoạn dừng lại cảm thán nhận xét - "Quả thực vừa đẹp trai vừa chu đáo!"
Chu Tử Du không đồng tình: "Đi theo dò hỏi tiến độ phá án thì có gì tốt? Sao anh ta không chủ động phụ giúp đi tìm sự thật? Thể loại người yêu không đến bệnh viện săn sóc khi bạn gái thập tử nhất sinh, Tôn Thái Anh em nên ít đọc tiểu thuyết lại một chút."
Triết Vỹ và Trịnh Quan tròn mắt nhìn phản ứng của Chu Tử Du. Tôn Thái Anh bĩu môi: "Em chỉ đưa ra nhận xét khách quan thôi mà."
Chu Tử Du phát giác ánh nhìn kì lạ đang đổ về phía mình, vội vàng nói: "Kết thúc cuộc họp, mọi người bắt đầu nhiệm vụ."
Sa Hạ ăn xong bữa, nhìn đồng hồ cũng còn một buổi chiều ở nhà một mình. Nàng đi ra phòng khách, vô tình nhìn thấy một quyển album ảnh trên bàn, trang bìa viết:
Những Ngày Đáng Nhớ Của Một Người Họ Chu.
Nhân vật bên trong gồm có ba người Chu gia, chủ yếu là ảnh ghi lại quá trình lớn lên của Chu Tử Du, nét chụp mờ nhạt, nhưng đầy ấp ý nghĩa.
Sa Hạ vô thức mỉm cười, hóa ra lúc nhỏ Chu Tử Du vừa thấp bé vừa mũm mĩm, hai má hồng hào siêu cấp đáng yêu. Gia cảnh Chu Tử Du không cầu kì, nhưng trong từng khung hình lại có được điều xa hoa nhất, cô có cha có mẹ, đầy đủ tình yêu thương.
Hai anh em Thấu Kỳ An Hạo từ nhỏ đã không có cha, năm đó ông Thấu ôm tiền từ mái ấm nhỏ cùng người phụ nữ khác cao bay xa chạy, bà Diêu đã qua tam tuần còn mang thai Sa Hạ, thời điểm đó chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đến ngày hạ sinh.
Bà Diêu một tay nuôi nấng hai đứa con nhỏ đến lúc trưởng thành, cô và anh trai sống nhờ những bản vẽ thiết kế, chớp mắt đã gần hai mươi năm, Thấu Kỳ Sa Hạ chưa có cơ hội đáp hiếu thuận đã thành ra nông nỗi này, nàng thực sự cảm thấy bản thân vô ân với mẹ, có lỗi với anh trai.
Sa Hạ nhìn vào Chu Tử Du năm sáu tuổi mặc đồng phục cảnh sát, tạo dáng chụp ảnh đầy vẻ phong độ, trong lúc xúc động bỗng dưng lại bật cười.
Bà Diêu từ nhỏ đã dạy cậu con trai:
"An Hạo, đàn ông không có dung mạo, không có tiền cũng chẳng cần xấu hổ, chỉ có đàn ông nghèo chí cầu tiến và thiếu chung thuỷ mới nên cúi mặt mỗi khi ra đường."
Bà Diêu từ nhỏ đã căn dặn cô con gái:
"Tiểu Hạ phải nhớ kĩ, tất cả đàn ông trên đời đều rất dễ thay lòng, họ không vì dụng vật chất mà tìm đến con thì cũng sẽ vì yêu nhan sắc của con, đối với đàn ông phải luôn tuyệt đối cảnh giác."
Cũng không thể trách bà Diêu, người không từng bị người chồng đầu ấp tay gối trộm hết tài sản đi theo người đàn bà khác, không từng gánh con trẻ trên vai trong thời điểm kinh tế Đài Loan khủng hoảng trầm trọng, thì không thể hiểu được cảm giác căm ghét đàn ông của bà.
Về sau, Sa Hạ ngày một trưởng thành, trở nên một thiếu nữ tuổi xuân xanh xinh đẹp khả ái, bà Diêu vì sợ nàng công chúa của mình nhẹ dạ cả tin, nghe theo lời ngon tiếng ngọt mà rung động trước những thanh niên có mưu đồ xấu, đồng thời cũng thấu được tình yêu là nhu cầu tất yếu của tuổi trẻ, chỉ sợ Sa Hạ chọn sai người, chi bằng bà giúp cô con gái cưng tiền trảm hậu tấu, tìm về một chàng trai nhã nhặn tử tế cho nàng.
Người đó chính là Trương Đoản, con trai một người bạn thân của bà Diêu.
Sa Hạ thực ra không có tình cảm với người này, nhưng vì không muốn bà lo lắng nên nàng đồng ý dành thời gian tìm hiểu.
Ngón tay nàng thích thú lật từng trang ghi lại cuộc sống thuở nhỏ của Chu Tử Du, lặng lẽ cảm nhận những câu chuyện cô từng trải qua. Phía sau vẫn còn rất nhiều chỗ trống, thoáng chốc đã đến tấm cuối cùng, đó là ảnh chụp ngày Chu Tử Du nhậm chức thanh tra cao cấp.
Sa Hạ chợt nghĩ, người này quả thực kiên trì, ước mơ của năm sáu tuổi, đến mười năm sau cũng chưa từng thay đổi, cược bằng tuổi trẻ và sự nỗ lực ngày đêm, cuối cùng cũng thành hiện thực.
Điện thoại bên cạnh Sa Hạ đột nhiên reo lên, nàng nhanh tay bắt máy, thiết nghĩ, có là người lạ đi nữa cũng không thể nghe thấy nàng nói gì.
"A lô?"
Trong ống điện thoại truyền đến giọng quen thuộc: "Đã ăn sáng chưa?"
Sa Hạ mỉm cười, tay tiếp tục lật về những trang ảnh cũ: "Người ta ăn rồi."
"Có hợp khẩu vị không?"
Sa Hạ "ừm" một tiếng dài: "Nhỉnh hơn thức ăn của nhà hàng một chút."
Chu Tử Du đầu dây bên kia không nhịn được khóe môi cong lên, cô gái này miệng quả thực còn ngọt hơn cả đường.
Lúc này ngoài cửa có tiếng chuông, Sa Hạ đứng lên bước ra xem.
"Tử Du, hình như có người tới nhà tìm chị."
Chu Tử Du nghĩ ngợi: "Đừng vội mở cửa, xem là ai trước đã."
Sa Hạ đi đến gần, qua mắt mèo trên cửa nhìn thấy người đứng bên ngoài là một cô gái vẻ ngoài chững chạc thu hút, nàng nhận ra người này, có điều nhất thời không nhớ rõ tên.
"Là nữ bác sĩ xinh đẹp lần trước."
Chu Tử Du ngạc nhiên.
"Tỉnh Nam sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro