Chương 22: Rượu Thuốc
Tổ trọng án tìm được Trác Trí Hiền tại nhà riêng của anh ta ở một chung cư tập thể dành cho tầng lớp công nhân, cơ sở hạ tầng xuống cấp.
Trác Trí Hiền có dáng dấp cao lớn, đôi mắt nhỏ, khóe mắt kéo dài, khuôn mặt vuông vức, gò má cao. Tôn Thái Anh điều tra thông tin của anh ta thông qua đồng nghiệp ở công ty, ngày thường giờ ăn trưa cho nhân viên chỉ có ba mươi phút, nhưng anh ta luôn chạy xe đạp về nhà để tranh thủ ăn cơm cùng em gái. Trác Trí Hiền là một người nhiệt tình, tốt bụng, chưa từng nhận lời khiếu nại nào từ những hộ xung quanh, huống hồ là nói anh ta vi phạm pháp luật, điều này nghe có chút khó tin.
Trác Trí Hiền sống cùng với cô em gái tên Trác Hiểu Vy, năm nay hai mươi sáu tuổi, vẻ ngoài giản dị, mái tóc đen dài hơn nửa lưng, thoạt nhìn giống với một nữ diễn viên trong vai hoa khôi vùng nông thôn. Hai tuần trước khi hết hợp đồng Trác Hiểu Vy là giáo viên môn bơi lội trường đại học Mã Thuận, hiện tại đang thất nghiệp.
Chu Tử Du di hai tấm ảnh của Lý Nhan và Thấu Kỳ Sa Hạ đến trước mặt Trác Trí Hiền: "Anh Trác, anh có quen biết hai người này không?"
Trác Trí Hiền nhìn sơ qua, lắc đầu: "Vài tuần trước tôi có nhìn thấy mặt hai cô gái này trên báo, họ đều là nạn nhân của vụ mưu sát bằng xe bán tải, nhưng ngoài đời tôi không quen biết họ."
Khóe môi Chu Tử Du hơi cong lên: "Ngày 18.3 ở công ty có ca làm đêm, tại sao anh vắng mặt đột xuất?"
Trác Trí Hiền đáp: "Hôm đó dạ dày không được tốt, tôi ngồi trong nhà vệ sinh cả đêm, tay chân bủn rủn nên không thể đi làm."
Chu Tử Du: "Vậy còn ba ngày sau đó, tức ngày 21.3 anh cũng xin nghỉ phép, gia đình có chuyện gì sao?"
Trác Trí Hiền cười: "Sếp nói cũng không sai, hôm đó là ngày kỵ của mẹ tôi, tôi và em gái xin nghỉ đến lau dọn mộ cho bà."
Chu Tử Du ngẩng đầu: "Tôi nghe nói khu chung cư anh và em gái đang thuê đã xuống cấp ở mức nghiêm trọng, trong khi anh có công việc tương đối ổn định, cách đây hai tuần Trác Hiểu Vy cũng là giáo viên có thu nhập khá tốt, vì sao lại không nghĩ đến sẽ dọn đến chỗ tốt hơn?"
Trác Trí Hiền lại nở nụ cười: "Biết làm sao được, sống lâu ngày sẽ trở nên có tình cảm với nơi đó mà."
Chu Tử Du nhìn vào mắt người đối diện: "Cảm ơn anh đã cung cấp thông tin cho cảnh sát."
Trác Trí Hiền khách khí: "Không có gì, bổn phận của công dân tốt thôi."
Triết Vỹ mở sổ tay ghi chép, bắt đầu hỏi: "Cô Trác, cô có quen hai người này không?"
Trác Hiểu Vy nhìn hai bức ảnh trên bàn, lắc đầu: "Không."
Triết Vỹ tỏ vẻ ngạc nhiên: "Một trong hai người này là Thấu Kỳ Sa Hạ, sinh viên của trường Mã Thuận, chỗ làm trước đây của cô, hai người thực sự chưa từng gặp mặt sao?"
Trác Hiểu Vy bình tĩnh: "Trường đại học đông sinh viên như vậy, cho dù chúng tôi từng chạm mặt vài lần hoặc tôi từng dạy lớp của em ấy vài tiết cũng chưa chắc có thể nhớ mặt."
Triết Vỹ gật đầu: "Ngày 18 và ngày 21 tháng trước, cô đã ở đâu và làm gì?"
Trác Hiểu Vy nhớ lại: "Tối ngày 18.3 anh Trí Hiền bị đau bụng, tôi đi mua thuốc và chăm sóc anh ấy cả đêm. Còn ngày 21 nếu nhớ không nhầm, chúng tôi đi viếng mộ của mẹ."
Tôn Thái Anh ngồi bên cạnh Triết Vỹ: "Tối ngày 18.3 cô có hẹn với một đồng nghiệp tên Mỹ Mỹ đến cửa hàng mua sắm, nhưng phút cuối lại không đến, có thể cho chúng tôi biết lý do không?"
Trác Hiểu Vy trả lời: "Hôm đó anh tôi trên đường đi mua thức ăn khuya xe máy bị hỏng, tôi phải đến đó đón anh ấy. Sau đó tôi cũng có gọi lại hủy hẹn với Mỹ Mỹ."
Tôn Thái Anh đều giọng: "Xe máy của Trác Trí Hiền bị hỏng ở đoạn đường nào?"
Trác Hiểu Vy suy nghĩ rồi nói: "Đường Trần Khánh."
Triết Vỹ nói bâng quơ: "Đường Trần Khánh là đoạn đường vắng vẻ, thưa thớt nhà dân, người cô đến gặp lại là anh trai cô, xem ra chuyện xác thực gần như bất khả thi."
Tôn Thái Anh nhíu mày dường như nghĩ ra điều gì đó, đưa tay sờ cằm: "Không đúng, đường Trần Khánh nửa tháng trước có một chiếc xe quá tải trọng đi ngang khiến mặt đường bị lún, theo tôi biết thì vì là đoạn đường vắng nên thi công chậm trễ, đến giờ công nhân vẫn đang phong tỏa, không cho phương tiện qua lại... Lý nào Trác Trí Hiền đi xe máy qua đoạn đường đó được?"
Trác Hiểu Vy lập tức đổi giọng: "Phải rồi, là do tôi nhớ nhầm! Hôm đó anh tôi vì không đi được đường Trần Khánh nên đã đi đường Phiêu Dao ngay bên cạnh, tôi đến đón anh ấy ở đường Phiêu Dao mới đúng."
Tôn Thái Anh cong môi nở nụ cười: "Cảm ơn cô đã hợp tác với cảnh sát."
Chu Tử Du mở cuộc họp ở phòng tổ trọng án, nhanh chóng đi vào điểm nghi vấn lớn trong buổi thẩm vấn vừa rồi: "Trác Trí Hiền nói bản thân biết thông tin của hai nạn nhân thông qua báo chí, nhưng phía cảnh sát chưa từng đưa ra kết luận vụ án này là tai nạn hay mưu sát cho phía truyền thông, chỉ có một lý do khiến anh ta biết được chính xác đó là án mưu sát, anh ta chính là hung thủ."
Tôn Thái Anh lên tiếng: "Tôi cũng đưa thông tin giả rằng đường Trần Khánh đang phong tỏa thi công, trên thực tế đoạn đường đó vẫn hoạt động bình thường."
Trịnh Quan đứng lên: "Hai người họ cung cấp lời khai sai sự thật, chắc chắn có chuyện muốn che giấu, chúng ta đã có đủ cơ sở, tôi lập tức đi xin lệnh khám xét."
Trịnh Quan đến văn phòng cục trưởng xin lệnh khám xét, Trương Duy Khắc tất nhiên không thể không thông qua, nhưng đồng thời phê duyệt hẳn hai tờ lệnh khám xét, cái còn lại là cho tổ giao thông.
Xe của tổ trọng án đi trước, chiếc xe chở Bàng Biểu Giang chạy theo sau, Tôn Thái Anh nhếch môi: "Từ khi nào chúng ta mọc thêm một cái đuôi vậy?"
Trịnh Quan đang lái xe, cắn môi: "Mọi người đừng cản tôi cắt cái đuôi vướng bận này."
Triết Vỹ ngăn: "Không được, cậu định khiến tổ trưởng khó xử à?"
Chu Tử Du điềm tĩnh: "Cắt đi."
Trịnh Quan vừa đạp chân ga vừa cười nham nhở, ngày biết tin trúng tuyển trường Cảnh sát cũng không thấy anh ta cười tươi như vậy.
Kết quả Trịnh Quan lái qua hai đoạn đường đã cắt được cái đuôi là tổ giao thông, tổ trọng án dừng trước một khu chung cư xập xệ, mất không ít thời gian tìm chỗ đổ xe tạm thời, leo tám cầu thang bộ mới đến được căn nhà Trác Trí Hiền thuê.
Chu Tử Du định gõ cửa, điện thoại từ tổng cục gọi đến, Trương Duy Khắc nói phải chờ tổ giao thông đến mới được cùng vào. Tổ trọng án vô cùng bức xúc, nhưng không thể làm trái.
Bàng Biểu Giang không lâu sau cũng đến, anh ta gõ cửa miệng còn nói: "Mọi người chờ tổ của tôi khám xét trước nhé, một đám cảnh sát cùng lúc vào lục soát một căn nhà nhỏ, còn ra thể thống gì?"
Tổ giao thông cứ thế vênh mặt đi vào, Tôn Thái Anh ở phía sau nghiến răng ken két: "Quỷ tha ma bắt Bàng Biểu Giang, mặt anh ta còn dày hơn cả bê tông."
Kết quả, tranh thủ thời gian khám xét của tổ giao thông, tổ trọng án đi xuống quán ăn dưới tòa chung cư ăn trưa, sau đó lại leo lên tám tầng lầu, mới biết tổ giao thông vào đó nửa giờ cũng không tìm ra cái gì, đành mang bừa về sở cảnh sát bộ dao cắt thịt trong nhà bếp của hai người họ.
Trác Hiểu Vy mở cửa cho tổ trọng án, Trác Trí Hiền đang ở trong phòng ngủ cũng bước ra.
Chu Tử Du mở lời: "Xin lỗi, lại làm phiền hai người, chúng tôi cần tìm chứng cứ trong căn nhà này, đây là lệnh khám xét."
Cả hai người họ nhìn thấy lệnh khám xét gương mặt đều có vẻ biến sắc, nhưng cũng không từ chối.
Trác Hiểu Vy hỏi: "Không phải mọi người đã khám xét rồi sao?"
Tôn Thái Anh trả lời: "Vừa rồi đồng nghiệp làm việc có chút thiếu sót, chúng tôi cần xác nhận lại vài thứ linh tinh."
Diện tích căn nhà có phần nhỏ hẹp, Triết Vỹ và Tôn Thái Anh chia nhau đi về phía phòng bếp và phòng tắm, Trịnh Quan bước tới mở cửa phòng ngủ.
Chu Tử Du ngồi lại trên ghế gỗ ở phòng khách cùng chủ nhà, Trác Trí Hiền không ngừng ngó vào hướng Triết Vỹ đi vào, biểu tình có vẻ sốt ruột.
Chu Tử Du nở nụ cười, giả trấn an: "Không cần căng thẳng, chúng tôi chỉ xem qua, nếu không có liên quan đến vụ án chúng tôi tuyệt đối không động đến."
Trác Hiểu Vy có vẻ bằng mặt không bằng lòng, đáp: "Cũng mong là vậy."
Tôn Thái Anh và Trịnh Quan bước ra không tìm được thứ gì khả nghi.
Không lâu sau đó, Triết Vỹ mang ra một bình rượu thủy tinh dáng bầu, cao hơn 50 centimet đi ra từ nhà bếp: "Anh Trác, cô Trác, trong chiếc bình này chứa gì vậy?"
Gương mặt Trác Trí Hiền cắt không còn một giọt máu, Trác Hiểu Vy cũng có chút mất bình tĩnh: "Chúng tôi ngâm rượu thuốc."
Chu Tử Du nhìn bộ dạng đáng nghi của họ, đeo găng tay bước đến mở nắp bình, mùi tanh của thuốc Bắc tràn ra nồng nặc, bên trong ngoài vài loài thực vật có công dụng trị bệnh ra, còn có vài khối vuông vức nhớt nhát, không rõ là gì, Chu Tử Du vừa dùng giá vớt chúng lên vừa hỏi: "Đây là gì?"
Trác Hiểu Vy nói: "Thịt bò, nguyên liệu ngâm cùng thôi."
Tôn Thái Anh nhướn mày kinh ngạc: "Cô thực sự ngâm rượu cùng với thịt tươi hả? Rốt cuộc là có thể ngâm ra loại rượu thuốc gì chứ?"
Chu Tử Du kề sát mũi vào khối vuông vức đó ngửi thử, sau khi nhìn kĩ liền cau chặt lông mày: "Thái Anh, gọi cho pháp y và pháp chứng lập tức đến đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro