Chap 7 : Mưa rơi lặng lẽ...
Hắn biết cô đang rượt theo hắn, hắn muốn chạy ……. Hoả núp trong 1 góc tối, chợt thấy tia sáng loé, hắn giơ súng. My đang tìm quanh quất, thì giựt mình bởi tiếng súng.
_Đoàng.
Cô quay lại thấy từ xa 1 bóng người ngã xuống, có người cứu mình?? Tên bắn lén định bắn My nhưng Hoả đã nhanh tay bắn hắn. chính phát súng đã tố cáo nơi hắn ẩn nấp, cô tiến đến thùng hàng trên bến cảng.
– Ra đi! nếu là bạn bè thì bước ra, việc gì phải nấp. Bạn đã bắn hắn cứu tôi, không phải sao?……….
Hoả im lặng , hắn không thể bước ra, vì người hắn dính máu, tay hắn có súng, và linh hồn hắn đã vấy bẩn từ lâu, và trên hết là hắn sợ…………. sẽ lộ thân phận với cô, điều hắn không bao giờ muốn.
– Đoàng,
1 loạt súng vang lên, cô phản xạ nhanh, né tránh, 1 bóng người vụt ra, nắm lấy hắn kéo đi, khi cô xoay lại nhìn thì cả hai đã mất dạng, cô thoáng ngẩn người , bóng dáng ấy……… mình có quen không………..không thể nào… không thể là Hoả, nhìn lầm rồi……….. Ông Trung chạy đến .
Ánh tà dương nhuộm đỏ trời Tây
Mỏi bước dừng chân dưới bóng mây
Gắng hỏi đêm nay ai là chủ
Vẫn là trăng hay sẽ là hoa………..
Posted Image
Kết thúc 1 đêm náo động ở đây nhé các bạn……………………
Bang hội, Cindy ngồi băng vết thương cho Hoả, người bắn loạt đạn vào Thiên My là Hùng, còn người kéo hắn đi là CinDy.
– Anh tại sao không bắn….lúc đó anh có thể bắn cô ta, vậy sao anh lại…….
– ………..
– Anh không nói em cũng biết, chỉ vì cô ta là Thiên My đúng không.
– Em đã biết sao còn hỏi anh chi nữa.
– Anh thay đổi mọi thứ, từ tính cách đến ngoại hình, chỉ duy nhất trái tim là không thay đổi………anh vẫn nhớ người con gái đó ….
– Phải, anh nhớ và không bao giờ anh quên đựơc, vì vậy em từ bỏ đi đựơc không.
– Anh cố chấp theo đuổi thứ tình yêu không có kết quả, anh có nghĩ đến em , dù chỉ là một vài giây phút ngắn ngủi không? Bao năm trời vào sinh ra tử cùng anh , cũng không bằng thứ tình cảm nhạt nhoà của quá khứ ư?
– Đối với anh đó là tình cảm bấc tử , chỉ khi anh chết thì nó mới mất đi mà thôi, tội tình gì phải thế, Cindy, em là cô gái đẹp kiêu sa, bao chàng trai mong ước, thì chờ đợi làm gì 1 người như anh.
– ………. Anh cố chấp theo đuổi tình cảm của anh thì em cũng vậy……….em sẽ làm cho anh mãi mãi cũng không quên được em……
Nói đoạn cô quay đi, còn hắn thở dài, tôi cố chấp em cũng vậy……., và chính sự cố chấp nên con người thường tự đưa mình vào ngõ cụt không lối thoát….. biết vậy mà vẫn cứ làm……..Hắn bước đi ra ngoài, vầng thái dương ló dạng rồi……
Posted Image
Sáng ngày thứ tư……….
Nghĩa trang , My và mẹ bước đến một ngôi mộ , hôm nay là ngày giỗ của ba cô, hai mẹ con đi viếng mộ, mộ của ba và bác Châu được đặt cạnh nhau, chợt My ngạc nhiên, trên bia mộ bác Châu 1 bó hoa phượng tím
Người mẹ thấy lạ:
Posted Image
– Sao lại có hoa phượng ở đây?
– Dạ…. con nghĩ chắc của người chăm nom nghĩa trang gỡi đó mẹ.
– Ừm,nhưng sao lại là hoa phượng tím , kỳ lạ quá.
Nhưng rồi bà không hỏi nữa quỳ xuống thắp nén nhang cho chồng mình, rồi khấn lại cho cả mộ bác Châu.
Cô nhìn đoá hoa phượng , suy tư, rồi bấc giác nhìn quanh quấc như tìm kiếm gì đó, cô thở dài rồi lắc đầu……
Viếng mộ xong hai mẹ con rời đi, khi cả hai khuất bóng, từ 1 ngôi mộ gần đó, một người bước ra, hắn im lặng lại gần ngôi mộ bác Châu, rồi im lặng, nhìn ngôi mộ của ông Thành……. nhìn hình dung người đàn ông trên tấm hình nhỏ đính trên bia đá, hắn khẽ gọi:
– Ba………
Về nhà, cô cứ ngồi suy tư, bên cửa sổ cô cho dòng ký ức quay chậm lại……….
Lúc đó mùa hè, phượng nở rực, năm 14 tuổi, mẹ cô bận đi dự triễn lãm mỷ thuật, ba cô lái chiếc xe hơi, My thì nhăn nhó :
– Tên đó chết đâu rồi không biết, đáng ghét, ba hay mình đi luôn đi khỏi chờ nó.
– Hì đâu đựơc con, đó là bác của Vũ mà, ráng đợi đi , còn sớm mà…. Kìa , mới nhắc tới rồi.
Vũ từ xa chạy lại, thở hổn hển
– Xong rồi, đợi con lâu không , chúng ta đi thôi.
– Nhà ngươi nói đi hái bông , bông gì lâu vậy hả?
– Nè
– Ax đi viếng mộ mà cúng hoa phượng hả ? nhà ngươi uống lộn thuốc hay uống thuốc nhiều quá ?????.
– Lộn cái đầu cô ấy, bác Châu thích hoa phượng lắm .
– Nhưng viếng mộ bằng hoa phượng thì… kỳ quái lắm.
– Kệ tôi.
Ông Thành cười tươi , can ngăn sự cãi vả cũa hai đứa con nít…chiếc xe lao đi.
Trở về thực tại, My ngước nhìn mây bay. Nhà ngươi…. còn sống…… vậy tại sao không đến gặp ta….. tại sao hả………Vũ……
Ngày thứ năm, 11 giờ tối………
Bóng tối, thường thoả hiệp với tội ác, âm mưu đang hình thành ……..
Cáo đứng trước mặt 1 người hắn cuối đầu , người trong bóng tối cất giọng ồm ồm :
– Vụ quán bar Thiên đường bị cảnh sát tóm gọn , thiệt hại của và người , ngươi xem ra không thoát được sự trừng phạt của Ông Trùm, cái tai còn lại của ngươi chắc chẳng còn nơi nào để bám vào nữa rồi.
Cáo run rẩy:
– Em…. em biết cái mạng này chẳng đáng gì, nhưng xin đại ca, em không muốn chết mà không rửa được mối nhụt, con nhãi ranh đó em hận không thể phanh thây nó….
– Hừm, ta có thể cho ngươi tiền , quyền lực, rửa nhụt cho ngươi.
– Đổi lại…..
– Xã hội đen cái gì quan trọng nhất.
– ……..em hiểu rồi, thắng là đựơc, thua là mất tấc cả. Đại ca cứ sai bảo.
– Con nhãi Hàn Hỏa lợi hại lắm, đã mấy lần tao phái đàn em bí mật ám sát nó mà không thành công, tao muốn mày khử nó…
– Đại ca , nhưng em sợ… nó mạnh lắm ạ.
– Đừng lo , tao đã nắm yếu điểm của nó rồi, mày chỉ cần bắt một người là có thể giết được nó.
– Dạ ?
– Khửa khửa khửa, con đường hoa phượng , tao muốn mày bắt 1 người……..:
Thứ sáu………9 giờ tối
Sau một ngày làm việc mệt mỏi, cô dẫn xe ra về, đã năm ngày rồi không hề gặp lại Hoả, cũng không liên lạc được , gọi điện nhưng không có người bắt máy. Biến mất như chưa từng xuất hiện vậy, cô băn khoăn lắm, cứ nghĩ mãi đến cái đêm của ngày thứ ba, hình bóng người bỏ chạy ……..sao giống Hoả ….
Cô dự cảm có gì đó không lành, đêm nay sao gió lạnh đến thế này…….linh tính cảnh sát mách bảo cô thế….. một người trong bóng tối lặng lẽ ngắm nhìn cô…..
Posted Image
Người đó chân muốn chạy đến nhưng trái tim ngăn cấm……..cô chạy về nhà, con đường Phượng hoàng lửa cô tịnh quá, màu bóng đêm che hết màu đỏ của phượng hồng rồi……..
Posted Image
cô dừng xe ngắm nhìn hàng phượng vỉ, chợt nói:
– Còn theo đến bao giờ……ra đi.
Người trong bóng tối im lặng………
– Không dám ra ánh sáng sao , hay muốn tôi tiến lại bóng tối.
Người đó bước ra, hắn nhìn cô……..
– Tại sao……… Hoả theo tôi mà không dám đến gần tôi sao ?
– Tôi …. sắp đi xa rồi.
– Đi đâu?
– Đi nước ngoài…. Vì công việc của tôi, nên mấy ngày qua tôi không gặp cô được …..
– Chừng nào Hoả về ?…….
– Không biết nữa………đêm nay tôi muốn từ biệt cô…..mai tôi đi rồi, cô không cần tiễn tôi đâu, tôi không thích sự đưa tiễn………
– Vậy à………….
– Cô không có gì nói với tôi sao?
Cô quay người đi nhìn hàng phượng vĩ màu đen. Cô hít một hơi ,khí đêm lạnh quá………
– Trước khi Hoả đi, tôi có chuyện muốn nói với Hoả, chỉ sợ là qua đêm nay không còn dịp để nói nữa, không có can đảm để nói nữa……
– Ừm, cô nói đi…….
– Tôi………
Cô chưa kịp nói thì bỗng hắn lao đến kéo tay cô, cho cô xoay người ra sau lưng hắn , cô còn chưa biết phản ứng thế nào, hắn rút súng ra và hướng súng chĩa nhanh về 1 thân cây phượng, tiếng súng kết thúc cùng bóng tên Cáo ngã xuống ,trong tư tưởng tên xã hội đen ấy còn đọng lại chút lý trí mơ hồ
( xã hội đen cái gì quan trọng nhất ….tính mạng không còn thì tiền tài, quyền lực có ích gì……..??!!! )
Cô còn chưa hết bàng hoàng thì hắn đã ngã xuống …..
– Hoả? Sao vậy?
Cô vội ôm lấy hắn, tay cô dính nhiều máu, không phải máu của cô, máu của hắn……….
Cô hiểu ra tình huống, có kẻ bắn lén, và hắn đã đỡ đạn cho cô, cô ôm lấy hắn ……….
– Không……………
Trong ký ức mơ hồ của tôi, tôi chỉ còn nhớ…. Đêm đó, tôi ôm cô, và thấy đau buốt ở bụng, mọi thứ nhạt nhoà dần …..chỉ đọng lại là gương mặt đẫm nước mắt của cô………và màn đêm bao trùm tấc cả………Rồi sau đó tôi lại mơ thấy ngày xưa…… cái ký ức tôi cố quên đi….5 năm trước , trong 1 đêm , My bị bệnh cảm, sốt cao , mẹ ướp khăn lạnh cho My, rất lo lắng, tôi sợ, tôi chạy đi mua thuốc, vừa ra con hẻm nhỏ, 2 bóng đen bấc ngờ ụp đến, đánh vào đầu tôi, rồi sau đó…..không biết bao lâu , tôi tỉnh lại……………….
, thấy cảnh vật xa lại………………………tôi mới biết mình đã lọt vào thế giới của tội ác…….., của máu……….và của quỷ xa tăng…….
Căn cứ của bang hội, ông trùm bước vào , ông ta nói gì đó , Vũ sững người………….. những ngọn roi của ông Trùm……….rồi những lần Hắn giết người , tay đẫm máu……. nước mắt tuôn nghẹn đắng………tôi sợ lắm……………….có ai đó nắm lấy tay tôi……………….cái gì chảy trên mặt tôi vậy………………..nước mắt ư ? Không phải của tôi……………………của ai vậy ?…….tôi muốn ngồi dậy, nhìn người đang nắm tay tôi, phải là em không , Thiên My………..My….. My ơi……….. nhưng tôi không tài nào mở mắt được……… đau quá, vết thương đau quá, My ơi…………..
Ánh sáng chói chang chiếu lên gương mặt hắn , hắn tỉnh lại, chợt thấy 1 bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay hắn. Bên giường , My ngủ ngon lành , đầu gục sang bên, tay cô nắm chặt tay hắn, gương mặt có nhiều mệt mỏi của cô, hắn vuốt nhẹ mái tóc cô,hắn gượng người dậy, đau nhói ở bụng, vết thương….
Cô thấy động, vội mở mắt, đỡ người hắn lên.
– Đừng cử động, vết thương của anh còn chưa lành mà…..
– Tôi…. Đã ngủ bao lâu rồi?
– Anh ngủ 3 ngày 3 đêm rồi, vết thương khá nặng nên anh mê man nói nhiều lắm………. sốt cao nữa , làm tôi sợ quá……cũng may anh đã tỉnh lại….. Cô thở phào nhẹ nhõm.
– Anh ư ? cô gọi tôi là anh………
– Ừm , không phiền phải không ……
– ……….tuỳ cô. Cô ….. lo cho tôi suốt 3 ngày à ?
– Ừm….
– Cô khóc ư ?
– Sao lại hỏi vậy ?
– Vì trong lúc mê man tôi cảm nhận có gì rơi lên mặt tôi…..
– Không……… là mưa thôi…….
– Ừm, cô…….
My chợt đứng lên, lãng tránh ánh mắt của hắn.
– Anh đói rồi phải không , tôi lấy cháo cho anh , chờ chút nha.
Hắn nghĩ thầm, mình nằm mơ………không biết có nói ra gì không.…..cô ấy tránh nhìn mình…….cô ấy đã biết ?……….
Bát cháo mang tới , cô đút cho hắn. Hắn nhìn cô :
– Cô ….. biết tôi là ai….. phải không?
– Ừm……
– Vậy sao cô còn cứu tôi……
– Câu đó tôi hỏi anh mới đúng.
– ……….
– Cô là cảnh sát, còn tôi là…
Cô để tay lên miệng hắn, không để hắn nói tiếp.
– Tôi cứu anh vì anh đã cứu tôi thế thôi, không cần biết những chuyện khác………
– Cô sẽ hối hận….
– Có thể, nhưng đó là chuyện sau này….tôi không muốn thấy có
người chết trước mắt tôi .
– ……….. Ba cô chết vì xã hội đen, vậy mà cô cứu xã hội đen ư ?..
– …………….Vì đó là “người ấy”…….người đã cùng tôi đi trên con đường đầy hoa phượng ngày xưa……..
_…………….cô không muốn trả thù sao?
– Tất nhiên là tôi muốn, tôi muốn bắt tên hung thủ trã giá cho tội ác mà hắn gây ra, nhưng …tôi cũng muốn gặp lại người ấy…….
Cô nhìn hắn , ánh mắt tha thiết chờ đợi:
– Hãy cùng tôi đi tiếp trên con đường Phượng Hoàng Lửa , có được không ?
_…………Hãy quên đi, cho ký ức mãi là ký ức thôi.
Cô nắm tay hắn lay mạnh, ánh mắt thất vọng :
– Tại sao? Anh có thể từ bỏ mà? Con đường anh đang đi là không lối thoát , chỉ cần anh quay đầu lại, không có gì là quá muộn .
– Không muộn quá rồi….
– ….. Ngay cả khi …em nói em yêu anh sao…..không thể vì em mà bỏ tấc cả sao?………………..
Hắn ngạc nhiên, nhìn cô, lòng hắn vui lắm ,nhưng rồi hắn xoay mặt đi né tránh đôi mắt trong như hồ thu ấy , đôi mắt từng làm hắn mê say…..
– Không được ……vì em là cảnh sát, còn anh ……anh là xã hội đen……
– Em không chấp nhận lý do đó.
– Và vì……em phải tìm ra hung thủ giết ba em, mà anh…..…….là con của hung thủ.
– Lý do này được rồi chứ .( Tim hắn đau lắm nhưng lý trí dằn cơn đau ấy …)
Cô như không tin vào tai mình nữa chết sững người. Thời gian ngừng trôi, dường như nghe được cả tiếng rơi của chiếc lá ngoài vườn……….
– Nói đùa….Anh nói đùa phải không? Anh muốn tránh em nên nói vậy đúng không?
Tay cô níu áo hắn, hắn lắc đầu , nhìn vào mắt cô, buông từng chữ rành rọt :
– Em vẫn như ngày xưa, trẻ con đến tội nghiệp……..
Cô thảng thốt , buông hắn ra, quay đầu bỏ chạy…………….Còn mình hắn trong phòng, hắn ôm ngực, ngã người ra gối, trái tim hắn đau, mà chẳng biết có phải do vết thương gây ra không nữa……….
Cô chạy trong hoảng hốt, rối loạn, lao thẵng đến đồn cảnh sát ( không là nói dối….. tôi không tin………….có một người biết tấc cả………), đến đồn, mấy viên cãnh sát thấy cô, họ vồn vã hỏi :
– Thiên My, sao em đến đây ?
– Em khỏe rồi hả, bọn anh định chiều nay đến thăm em đó.
– Sắc mặt em tệ quá, còn bệnh mà……….
Ra là trong 3 ngày cô ở nhà, mẹ cô đã đến xin cho cô được nghỉ bệnh vài ngày. Cô không trả lời nhìn ông Trung , thở gấp :
– Bác…..cháu có chuyện muốn hỏi………
Ông nhìn cô, thấy có gì không ổn, ông nói :
– Ừm, ta ra ngoài thôi………..
Sau khi giao việc cho 1 anh cảnh sát, cả hai bước ra ngoài. Họ đến công viên gần đó, ngồi trên băng ghế, ông trung hỏi :
– Sao vậy cháu ? có chuyện gì xảy ra à ?
– Bác….
Cô cố trấn tĩnh lại :
– Bác, ba cháu….. kẻ thù giết ba cháu là ba của Vũ đúng không ?
Ông ngạc nhiên quá nhìn cô :
– Cháu…
– Cháu biết hết rồi , bác đừng giấu cháu nữa.
Ông thở hắt một hơi, cô vỡ òa , nước mắt tuôn không ngừng.
– Tại sao ?
– Cháu ngồi xuống đi, ta sẽ kể cho cháu mọi chuyện……..
Ông Trung nhìn xa xăm, ký ức thời trai trẻ của ông …
_Thời đó ta, ba cháu, và bác Châu, cả ba là bạn bè chí cốt của nhau, chúng tôi có cùng mơ ước được mang trên vai ngôi sao của công lý, khoát lên mình bộ cảnh phục, muốn bảo vệ chính nghĩa , cuộc sống yên bình của người dân, lý tưởng đẹp biết bao.Ước mơ của chúng tôi thành hiện thực, nhưng định mệnh trớ trêu, trong một lần truy bắt tội phạm, tuổi trẻ háo thắng, ba cháu bị lâm vào nguy hiểm, chính bác Châu đã cứu ba cháu, viên đạn ghim vào chân, và kết quả là chân bác Châu không còn đi đứng bình thường được nữa, con đường cảnh sát cũng khép lại đối với bác ấy…..
Ông Trung ngưng lại , ông lắc đầu khẽ, rồi tiếp :
– Ba cháu mang ơn sâu, lòng hối hận dai dứt khôn nguôi, bác Châu cả đời trong sạch, tiếc thay em trai ông ấy, là Tần Thạch , là ba của Vũ lại xa ngã, theo nghề trộm cứơp, Mẹ Vũ thì mất sớm khi sinh Vũ, Bác Châu không muốn cháu mình sống với 1 người ba tội lỗi, ông sợ Thạch lôi kéo con mình vào đường bấc lương, mà bản thân ông thì làm sao bảo vệ được Vũ , khi nó mới mấy tuổi đầu , còn bản thân ông thì chân không đứng vững……… nên đã gởi nó vào cô nhi viện. Mấy năm sau, khi biết mình sắp chết bởi căn bệnh ung thư gan, ông ấy đã đến nhờ ba cháu đem Vũ về nuôi nấng cho Vũ nên người. Vì lời hứa, mang ơn sâu, ba cháu nhận lời…….
Cứ tưởng cuộc sống êm đềm như thế cho đến hôm cướp ngân hàng đó…..tên cầm đầu vụ cướp là Thạch , bác thấy mặt hắn khi ba cháu lột mặt nạ hắn ra…….khi ba cháu ngã xuống, bác đã định đuổi theo bắt hắn, nhưng ba cháu cản bác lại, ông chỉ cười nhẹ rồi lắc đầu :
– Để hắn đi đi, đó là ba của Vũ…..đừng cho Vũ biết… xin anh…. Rồi ông gục đi……..
– Trời ơi……Cô khóc nức nở, đôi vai nhỏ bé run run, ông Trung vỗ vỗ vai cô, lòng ông chua xót….
– Khóc đi cháu…. rồi mọi chuyện sẽ qua thôi……..ông trời cay nghiệt quá.
Ánh mặt trời đã lên cao rồi……………..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro