Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5: Tâm tư dao động

Sợi dây chuyền được hoàn trả cho người mất, cô quay lại:

– Sao Hỏa ở đây?

– Tôi đi siêu thị mua ít đồ, tình cờ gặp cô. hắn chợt cười

– sao vậy?

– hì, cô là cảnh sát mà cũng sợ chết thế à?

– Hỏa tưởng cảnh sát là thần tiên hay sao mà không sợ chết chứ. Mà dù có chết tôi cũng muốn chết có ý nghĩa và đẹp chút, chứ gặp tai nạn xe, mà chết lãng xẹt thì không thèm.

– Ax, chết mà cũng chọn lựa dữ ta.

– Thôi chủ nhật đẹp vậy mà cứ nói chuyện chết hoài .

Hắn nhìn cô, hôm nay cô không mặc cảnh phục, chỉ đơn giản cái áo thun cổ cách điệu màu xanh da trời, chiếc quần Jin hơi bụi bụi, gương mặt makeup nhẹ nhàng với làn môi hồng phớt, trông cô dịu dàng lắm.

– Gì.. gì mà nhìn tôi ghê vậy? mặt tôi dính gì sao?( cô thoáng đỏ mặt )

– Không, cô không mặc cảnh phục trông nữ tính lắm

– Ý là ngày thừong tôi nam tính à.

– Hì hì.Chủ nhật cô được nghỉ hả?

– ừm

– Vậy đi chơi với tôi há.

– Đi đâu?-

– Theo thì biết . hắn nắm tay cô kéo đi, cô ngượng quá, tay hắn to và thô ghê….

Khu trò chơi điện tử, _Ax, đừng nói Hỏa muốn chơi trò này nhá?

Trước quầy bắn súng mục tiêu di động, hắn nhanh tay, rút 1 khẩu súng, cười:- Thi bắn súng hé, mục tiêu 50 phát, ai trúng nhiều thì thắng, người thua phải nghe theo lời người thắng, bắt đầu.

Hắn bắn ngay không đợi cô phản ứng, cô vội chộp ngay khẩu súng khác, la lên

– Á chơi ăn gian.

– Nhanh tay là thắng .hắn cười gian

– Hừm, tưởng tui sợ hả, xem cảnh sát trổ tài nè.

thế là cuộc đọ thiện xạ diễn ra, bọn con nít trố mắt nhìn 2 “người lớn ” này đua tài.

Cô vui vẻ hét lên, khi phát súng cuối cùng trúng đích:

– Hi hi tui thắng rồi.

– Hừm ,xui quá, mình lụt nghề rùi sao ta

Bọn con nít vỗ tay rầm rầm bái phục tài thiện xạ của cả hai.

Bước ra ngoài, cô cười gian :

– Giờ thì Hỏa phải nghe theo lời tôi đó nha

– Hic, được có chơi có chịu, nào cô muốn gì?

– Thẳng tiến quán… kem

trước mặt là quán kem, cô bước vào, hắn còn ngẩn người

– AX đừng nói cô ….ăn kem đó nghe.

– Nói gì lạ, vào quán kem không ăn kem chứ ăn gì?

Họ ngồi vào bàn, hắn ngạc nhiên

– Trời tôi tưởng cô yêu cầu gì lớn lao lắm, ai dè….

– Vậy có ăn không thì bảo? (í ẹ, ỷ làm cảnh sát ra lệnh thấy ghê hôn )

– Hì , ăn ăn mà.

Cô cười khi 2 ly kem được bưng ra, cô vón lấy 1 cục kem tròn hồng hồng đưa vào miệng, suýt xoa

– Oa, lạnh… ngon quá.

Hắn nhìn cô không chớp

– Gì vậy, ăn đi chứ, kem tan hết giờ.

– Cứ như ngày xưa ấy, con nít quá mãi không lớn nhỉ.

– Nói gì hả?

– Dính rồi kìa. hắn chỉ lên mặt hắn như ngầm bảo cô dính kem rồi.

cô đưa tay sờ lên mặt.

– Bên phải… trên nữa…. xích qua chút…

thấy cô chùi không đúng chổ, hắn chồm người sát cô, đưa tay chùi

– Đây nè.

Cô đỏ bừng mặt khi tay hắn chạm má cô ( úi sao tim nhảy loạn xạ vậy )

– cô biết không lần đầu gặp cô, tôi còn nghĩ cô rất nghiêm túc đó, vì cô mặc cảnh phục trông… không ngờ…

– Ừm , tính chất công việc cần nghiêm túc, cảnh sát cũng là con người. Mà…tôi cũng không biết sao nữa, từ khi gặp Hoả, tâm trạng vui hơn trước nhiều lắm,thoãi mái , cứ như được trở về con người ngày xưa mà mình từng đánh mất…..cảm ơn Hỏa nhiều nghe. ( Giọng cô nhẹ nhàng tâm sự )

– Ờ…. hì hì, nói cứ như… cô yêu tui ấy nhỉ -hắn ranh mãnh

– Ý, cái… cái gì?, tôi…. tôi… Hỏa nói vớ vẩn gì…. sao có thể ( cô bỗng nhiên cà lăm , bối rối )

– Ha ha nhìn mặt cô kìa, tôi đùa mà

– Hoả…. đáng ghét. Cô đỏ bừng chu miệng giận dỗi. Hắn lại cười vui vẻ.

Ăn kem xong họ ra ngoài, cô hỏi:

– Hỏa muốn mua ít đồ phải không, vậy mình đi siêu thị đi, mình cũng muốn mua vài thứ.

– Ừ.

Sáng chủ nhật , siêu thị khách khá đông , cô lứơt tới quầy bày thức ăn đông lạnh, chọn vài món.

– Cô mua nhiều thế?

– Mẹ tôi về quê rồi, nên mua dự trữ,tối có cái bỏ bụng chứ.

– Cô không biết nấu ăn à?

Cô nhăn mặt:

– Ai nói tôi không biết chứ, tại tôi đi làm về khuya thường xuyên nên không có thời gian nấu thôi.

Anh nhìn cô , cô gắt :

– Sao không tin à, tôi biết làm vài món chứ bộ…..

– Kể xem nào!

– Ờ… thì… trứng chiên….

– Rồi gì nữa ?

– À…. thì…. nhiêu đó thôi ( cô nàng này ế chồng chắc luôn )

– Hả? Ha ha ha, trời đất vậy mà bảo biết làm vài món.

Cô ngượng , mặt phụng phiệu dễ thương quá chừng , chu miệng:

– HỨ, thì từ từ rồi tôi học, đâu ai sinh ra là biết hết đâu chứ.

– HÌ hì, ừm nói cũng phải.

Dãy hàng sách, cô rút 1 cuốn , cuốn « kiếp sau » của Marlevi.

– Tôi xem trên mạng, nói cuốn này hay lắm, rảnh nhâm nhi cũng không hại ai nhỉ .

– Hì hì tâm hồn lãng mạn quá ta.

– Sao Hỏa không mua gì đi, theo tôi hoài vậy ?

– Ờ thì…. tôi mua mà.

Cô đến dãy hàng quà lưu niệm, chợt có cảm giác ớn lạnh ,một vật lạnh ngắt gí sát gáy cô kèm theo giọng khô khốc :

– Giơ tay lên……

Theo phản xạ cô quay lại, đôi tay nắm cánh tay đối phương , chân gạt ngang , quật một đòn JUDO đẹp mắt. Đôi phương mất thăng bằng, lộn nhào , mông đánh mạnh xuống đất.

– ui da.

Cô nhìn kỹ thì ngạc nhiên

_Ủa , Hỏa ??? có sao không ?

Cô đưa tay kéo Hỏa lên, hắn suýt xoa mông, mặt nhăn nhó đến tội

– Hic , phản ứng của cô nhạy ghê, tôi định đùa chút, ai dè…..

– Xin… Xin lỗi, thói quen nghề nghiệp…. ( mặt phụng phịu ) mà cũng tại Hỏa, ai biểu ghí súng sau lưng tôi chi, nên lỡ tay…..Xin lỗi nha…

– Rút kinh nghiệm, không dám đùa với cảnh sát nữa

– Tôi xin lỗi rồi mà còn giận hoài vậy.

Hắn đưa tay ra, trên tay là khẩu súng đen ngắn

– Cho cô đấy.

– Súng… đồ chơi mà như thật vậy ? cô ngạc nhiên

– Ừ, nhái giống ghê phải không ?, cô là cảnh sát ,chẳng biết tặng gì, súng là hợp nhất nhỉ ( Hic Xã hội đen tặng quà đáng kính nể )

Cô nhìn hắn như nhìn ngưòi ngoài hành tinh

– Hỏa … hi hi lần đầu tiên tôi được người ta tặng quà kỳ lạ vậy đấy, mà sao lại cho tôi ?

– Tôi thích. Hắn ngượng quay mặt nhìn nơi khác.

– Trùi lý do gì kỳ zạ ?

– Không lấy thì thui. Hắn toan cất khẩu súng vào, My vội chộp lấy

– Ai nói. Tôi dùng nó hù bọn trộm cứơp thông thường cũng hiệu quả à nha ( Amen ! xin chúa tha tội cho cô ấy )

– Hỏa mua đựoc gì rồi ?

– À chưa….

– sao vậy ?

– À tôi….

Khi cả hai đi đến dãy hàng bán “ Chuyện thì thầm của phụ nữ” ( hi hi là mấy cái KOTEC- PREEDOM đó bạn )

Hắn ngập ngừng….

– À tôi….. cô…..

– Sao Hỏa ấp úng hoài vậy? có gì nói đi.

– Cô ….. mua giùm tôi đựơc không….

Hắn thu hết can đảm , chỉ tay vào quầy hàng.Cô trợn tròn mắt nhìn hắn……

– Hỏa cũng mua mấy cái này à?

Hắn khổ sở nhăn mặt:

– Ax tôi cũng là…. Con gái mà…

Cô ngớ người , rồi chợt ôm bụng cưòi, vừa cười vừa nói :

– HI hi , ôi tôi xin….xin lỗi… tôi quên mất, hi hi…

Hắn đỏ cả mặt , nhăn nhó.

– Đừng cười nữa.

Món đồ đã có, bước ra siêu thị mà My cứ cười hoài, hắn gắt :

– Đã bảo đừng cười mà, còn cười tôi…. tôi nghỉ chơi cô ra đó ( như con nít ấy )

– HI hi ừm thì thôi không cười nữa……….

Cô chợt hỏi:

– Vậy những lúc thế này , Hỏa làm sao mua hả?

– Tôi … nhờ CinDy…

– CinDy là ai? Cô hỏi

– Bạn của tôi.

– Bạn gái à? ( ôi sao mình lại tò mò vậy )

– Ừh.( cái này hắn hiểu sai câu hỏi của cô )

– Cô ấy xinh không?

– Rất xinh.

Cô chợt thấy buồn lạ lùng…. một cảm giác không hiểu đựơc.

– Sao vậy?

– Không có gì….Hỏa không nhờ mẹ mua cho à?

_….. Mẹ tôi mất lâu rồi, khi tôi vừa ra đời…

– Xin lỗi…..

– Không sao, nhưng tôi còn có ba…. À mà không ,có cũng như không….

Đến một công viên , hai người ngồi trên băng ghế đá,Cô tò mò cứ muốn hiểu thêm về hắn

– Tại sao Hỏa nói vậy? À tôi…. Tôi có nhiều chuyện quá không?

Hắn chỉ cười nhẹ ,ánh mắt không nhìn cô, nó hướng về nơi nào đó xa lắm….cô chờ đợi và hắn nói:

_Từ khi gặp ba tôi, thì chẳng có gì vui cả…….quan hệ của chúng tôi không được tốt….Tôi đã từng mơ, phải chi mình không có ba thì hay biết mấy……

– Nói vậy là dối lòng thôi, bấc cứ đứa trẻ nào mà không mong có cả ba lẫn mẹ yêu thương mình chứ. Tôi nghĩ cho dù hùm dữ cũng không ăn thịt con, thì bậc sinh thành nào lại không mong con mình hạnh phúc, yên lành . Tôi thì mong có ba bên cạnh mà không đựơc nè…..

– ………….. Xin lỗi.

– Sao Hỏa lại xin lỗi ?Ba tôi cũng là cảnh sát , ông đã qua đời khi truy bắt tôi phạm. Tôi rất buồn nhưng rất tự hào về ông. Có thể Hỏa không hiểu ba mình đó thôi.

– Có lẽ vậy….Hắn đứng dậy.

– Thôi gần chiều rồi, tôi đưa cô về.

– Ừm.

Chiếc xe chở cả hai , chạy trên con đường của ngày xưa, con đường “PHƯỢNG HOÀNG LỬA”. Tuy không ai nói câu nào, nhưng trong lòng họ thì chung một suy nghĩ, ký ức tồn tại trong họ…….. Hình bóng 2 cô gái rựơt đuổi nhau , tiếng cười trong vắt…………..

Phưọng hồng còn đó anh ơi………….

Tình ta ngày đó chôn vùi sao anh?

Hoàng hôn buông nhẹ trên những chiếc lá, bước tới cửa, cô quay lại, họ nhìn nhau ………

– Cãm ơn Hoả, về tấc cả mọi thứ, hôm nay mình thật sự vui lắm. ( cô nở nụ cười đẹp như thiên sứ ………làm tim hắn đập mạnh )

– Cô vui là đuợc rồi, cô vào nhà đi.

_…………………Hẹn Gặp lại……

– ừm……….

Cánh cửa đóng lại, hắn còn nhìn mãi…….rồi quay đầu xe vụt đi. Cả hai không biết rằng, trong góc khuất của con đường, một bóng người thỏa hiệp với bóng đêm âm thầm theo dõi tấc cả……….giọng cười ma quái :

– Hàn Hoả , mày chết chắc rồi……………khửa khửa khửa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #les#lgbt